Chệch Quỹ Đạo

Chương 46




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mới bắt đầu, đối với khốn cảnh mà “cộng sự” trên danh nghĩa, Thái Hậu Lão Phật Gia trên thực tế, đang gặp phải, Giang Hiểu Viện hoàn toàn không biết chút gì, cô đau đớn nhưng vui sướng bận rộn, sau khi lấy được chìa khóa, cô liền bắt tay vào việc sửa sang phòng làm việc.

Giang Hiểu Viện ôm trong lòng một trái tim sôi trào mãnh liệt, chẳng hiểu tại sao cũng vô công bận rộn theo, vừa sáng sớm đã đưa công nhân đến phòng đo đi đo lại, cùng người ta bàn luận các loại vật liệu làm như biết thật… nhưng mà rất nhanh liền hở đuôi.

“Chỗ cửa trước phải để một tấm biển cho tôi nhé.” Giang Hiểu Viện đi giày cao gót, vung vẩy thước cuộn đi tới đi lui khoa tay múa chân, “Đại khái lớn chừng này, để treo bảng hiệu phòng làm việc, sư phụ à bác có biết đi đâu đặt kiểu bảng hiệu đó không? Đúng đúng, đúng chuẩn một chút… Phòng làm việc tên gì à? Ặc… Cái này thì chưa biết, lúc về để tôi hỏi ông chủ.”

Cô vừa lấy điện thoại ra, nhớ đến lời dặn của Tưởng Bác, chỉ đành buồn bực cất đi, rồi nắm một mớ tóc, cô nói, “Ài, mặc kệ cái này đã, dù sao bác cứ để địa chỉ lại cho tôi là được rồi.”

Đội trưởng đội công trình cất cái giọng chẳng biết là khẩu âm ở nơi nào, hỏi, “Cô gái, căn nhà này nếu như cô muốn làm phòng làm việc, điện nước có cần phải sửa không?”

“Hả?” Giang Hiểu Viện mờ mịt đứng chỗ cửa trước, “ “Sửa điện nước” là ý gì vậy? Sửa thành thế nào? Kiểu năng lượng hạt nhân á?”

Đội trưởng đội công trình hiền từ nhìn đứa ngốc chẳng hiểu cục cứt gì này, sâu sắc hiểu thêm về tính đa dạng nhân loại giống loài.

Vì thế chú kiên nhẫn hỏi, “Vậy bảng hiệu cô muốn dùng vật liệu gì?”

Giang Hiểu Viện, “… Chẳng lẽ không phải đều là nhựa cả sao?”

Đội trưởng uyển chuyển biểu đạt ý “Phiền cô té đi chỗ khác, mau đổi một người có thường thức đến đây”. Lòng tự tin của Giang Hiểu Viện bị đả kích nặng nề, chỉ đành cam đoan son sắt, “Sư phụ, qua hai ngày tôi chắc chắn sẽ hiểu, thật đấy, không lừa anh đâu, cho tôi chút thời gian là được.”

Buổi sáng Giang Hiểu Viện bị khinh bỉ ở phòng làm việc, buổi chiều lại đặc biệt chạy qua sở công thương để bị bẽ mặt.

Bởi vì lộ trình cô tra trước trên mạng có nhầm lẫn, lúc đầu sống chết chẳng tìm được địa chỉ, suy xét đến mình đang trong giai đoạn gian khổ khi mới bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, Giang Hiểu Viện dĩ nhiên là không nỡ gọi xe, điện thoại còn chưa đăng ký gói cước, lưu lượng tất nhiên là không đủ dùng, cô ở ven đường tìm một tiệm cà phê có mạng wifi, sau khi vào tiệm thì giả vờ xem menu, nhờ mạng của người ta dùng điện thoại định vị lại.

Khó khăn lắm mới kiếm được sở công thương, đến rồi lại ở trước mặt nhân viên công tác hỏi gì cũng chẳng biết, cuối cùng, cô tắm mình trong ánh mắt quây xem não tàn của nhân viên công tác, bị đập cho một đống phổ cập giáo dục đến choáng váng mặt mày, cầm về một nùi bảng biểu đọc không hiểu, đau đầu nhức óc quay trở về.

Chạng vạng trên đường về, cô còn bất hạnh gặp phải giờ cao điểm tối, trong tàu điện ngầm có thể sống sờ sờ chen người ta thành di ảnh, Giang Hiểu Viện hiện tại đã am hiểu sâu sắc con đường sinh tồn trên phương tiện công cộng, thành thạo điều chỉnh tư thế, rất nhanh liền tìm được một góc nhỏ có thể dung thân, nấp vào trong, lợi dụng khe hở này, cô kết thúc nhiệm vụ từ đơn còn lại của ngày hôm nay, chỉnh âm lượng tai nghe lớn nhất, vượt qua tiếng tàu điện ầm ầm rít gào, trong ồn lấy tĩnh, nghe hết một đoạn VOA tốc độ chuẩn.

Trường học tương đối có tình người, lúc này đang nghỉ hè, còn chưa vội đuổi cô đi, Giang Hiểu Viện có thể tạm thời ở trong ký túc xá, đợi khi phòng làm việc sắp xếp xong, rồi cô sẽ chuyển sang bên đó.

Ngày làm việc hôm nay còn lâu mới kết thúc, Giang Hiểu Viện quen thuộc chạy đến sạp hàng nhỏ trước cổng trường học, vừa lên tiếng gọi, “Sư phụ…”

Người bán bì lạnh, “Tới ngay đây, một phần bì lạnh, ít ớt, bỏ nhiều rau thơm!”

1440331818287Bì lạnh

Giang Hiểu Viện lần thứ N bưng phần bì lạnh của mình chạy bước nhỏ về phòng ngủ, đặt xuống liền vừa ăn vừa mở ra quyển “Lý thuyết tạo hình đặc hiệu” mượn từ bên trường, một ná hai chim bắt đầu đọc sách.

Bất luận là thời gian hay giá thành, cô đều có thể làm hết khả năng tìm được cách thức tiêu hao vừa rẻ vừa đẹp.

Phòng máy ở trường đã khóa, Giang Hiểu Viện ăn xong một bữa cơm chiến đấu liền ra quán net, để thực hiện lời hứa của cô với đội trưởng đội thi công – Cô sưu tầm từ trên mạng đủ mọi hạng mục cần lưu ý khi sửa sang phòng làm việc, tra mỗi loại vật liệu có gì khác biệt, giá cả đại khái ở mức nào, vân vân mây mây.

Làm xong một đống việc, Giang Hiểu Viện lặng lẽ rút lui khỏi một loạt những tiếng QQ lúc trầm lúc bổng, tiếng leng keng xoèn xoẹt âm thanh nền của đủ mọi loại game, cô vừa không có thời gian lại chẳng có tiền để sa đà vào mạng mẽo.

Có tiền rỗi rảnh, cuộc sống làm người ước ao ghen tị biết bao, hiện tại Giang Hiểu Viện chẳng có cả hai, nhưng lại hiếm khi thấy được cuộc sống tràn đầy niềm vui đến thế.

Loại nước hoa danh tiếng khiến người ta nhung nhớ, cũng chẳng thể che đậy thứ mùi nhạt nhẽo vốn có của cuộc sống, vàng bạc và châu báu cũng không bổ khuyết được niềm vui tràn đầy.

Cho đến lúc này, Giang Hiểu Viện mới kết thúc một ngày làm việc, về đến phòng ngủ, thì đã sau mười giờ rưỡi, cuối cùng cô cũng đợi được Tưởng Bác dùng một số lạ gửi tin nhắn cho cô.

Tưởng Bác đơn giản dặn dò cô một chút, nói rõ sau này mình sẽ dùng số điện thoại tạm này để liên lạc với cô, dặn cô có chuyện thì gửi tin nhắn, đừng tùy tiện gọi điện thoại.

Giang Hiểu Viện nhìn chằm chặp tin nhắn kia mười giây đồng hồ, lần đầu tiên, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.

Tưởng Bác không giống một đứa con phản nghịch bất hiếu sợ bị mẹ phát hiện rồi dài dòng càm ràm, kiểu cẩn thận đến mức cực đoan này, khiến cô nhớ đến một Hứa Tĩnh Dương thân vùi trong hải đăng.

Thế là cô thử gửi một tin nhắn sang thăm dò thử, “Có cần tôi bảo quản giấy chứng nhận cho anh không?”

Tưởng Bác, “Được.”

Kết quả ngày hôm sau, Giang Hiểu Viện thật sự nhận được chuyển phát cùng thành phố của Tưởng Bác, một túi văn kiện đen thùi lùi, bên trong bao gồm đủ loại tài liệu và chứng nhận, còn có một thẻ ngân hàng kèm mật khẩu. Tưởng Bác để lại lời nhắn, nói đây là để cho cô dùng khi làm các loại thủ tục và sửa sang phòng làm việc, bảo cô giữ lại hóa đơn.

Giang Hiểu Viện kinh hồn bạc vía phát hiện hình như mình nghi quỷ nghi thần đã trở thành thực – Cực kỳ khác lạ, Tưởng Bác tuy chẳng nói gì, nhưng Giang Hiểu Viện có ảo giác như anh ta đã giao phó cả bản thân tính mạng của mình, cô chợt cảm thấy rất kh ủng bố, nơm nớp lo sợ gửi tin nhắn hỏi Tưởng Bác, “Có cần tôi báo cảnh sát giúp anh không?”

Lần này, Tưởng Bác khiến cho cô đứng ngồi không yên đợi gần 24 giờ đồng hồ mới giản đơn trả lời một câu, “Không cần, những chuyện khác cô xem mà làm, phòng làm việc này tôi nhất định phải thành công, khoảng thời gian này có thể tôi không thể ra ngoài, phải giao phó cho cô vậy.”

Giang Hiểu Viện chẳng hiểu tại sao đọc ra được vài phần không lành, cô dè dặt hỏi, “Ông chủ, anh tin tưởng tôi như thế, ngộ nhỡ tôi làm không tốt thì sao?”

Lần này, Tưởng Bác không trả lời.

Giang Hiểu Viện vốn có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh ta – Tỷ như phòng làm việc sửa sang đại khái là phong cách gì? Đặt tên chi? Các loại thủ tục sau này thì sao, rốt cục là điều lệ thế nào… Lúc này, cô chỉ đành nuốt trở lại.

Giang Hiểu Viện vừa lo lắng cho anh ta, vừa tưởng chừng hận không thể một người phân ra làm hai – Phòng làm việc cũng là chuyện của cô, không cần người ngoài gửi gắm, cô cũng sẽ vô cùng để ý, nhưng xuất phát từ trực giác đối với mối nguy nào đó, Giang Hiểu Viện cứ cảm thấy, trong câu chữ của Tưởng Bác cứ có loại “được ăn cả ngã về không” khiến người ta không sao yên tâm nổi, giống như phòng làm việc này mà không làm được, thì anh ta sẽ chết không bằng.

Chỉ có việc đặt tên cho phòng làm việc là Tưởng Bác đưa ra ý kiến của mình, anh ta muốn đặt là phòng làm việc thiết kế tạo hình “Tự Do Niên Hoa”, kết quả lúc Giang Hiểu Viện chạy đến sở công thương hỏi, thì phát hiện tên này đã có người đăng ký rồi. Cuối cùng, chỉ đành đổi thành tên “Phương Phi Niên Hoa”, nghe thì giống một phòng làm việc thiết kế tạo hình hơn là “Tự Do Niên Hoa”, chỉ là Ông chủ Tưởng chấp nhận khá gắng gượng.

(Tự do niên hoa = Tháng ngày tự do; Phương phi niên hoa – “phương phi” mang nghĩa hương thơm hoa cỏ và diễm lệ.)  

Chính vào lúc Giang Hiểu Viện vừa mới một thân một mình sắp xếp ra được một chút đầu mối từ những công việc này, cô đột ngột nhận được một tin nhắn.

Là số điện thoại mới của Tưởng Bác, Tưởng Bác đưa cho cô một địa chỉ, không nói yêu cầu cụ thể, chỉ bảo cô “Đem theo toàn bộ dụng cụ, cuối tuần đi thế tôi một chuyến.”

Giang Hiểu Viện trong lòng trước là run bắn lên, hồi âm hỏi, “Chủ đề gì ạ? Tại sao lại phải đem theo toàn bộ dụng cụ?”

Bên kia trả lời, “Khách hàng cao cấp, qua đó rồi biết.”

Ngay cả bì lạnh Giang Hiểu Viện cũng không nuốt trôi.

Trong trình huống bình thường, chỉ có một vài người bạn đặc biệt không có mắt nhìn, thông qua quan hệ cá nhân để tìm Tưởng Bác đến làm việc – Thí dụ như lần hóa trang sân khấu cho mấy bé trường nghệ thuật kia, Tưởng Bác mới không thèm đếm xỉa mà giao cho người khác, còn những việc còn lại, đừng nói là khách hàng cao cấp, ngay cả khách hàng phổ thông, Thầy Tưởng cũng sẽ không để cho Giang Hiểu Viện một mình động thủ mà không có anh ta kiểm định.

Ở một mức độ nào đó, anh ta cố chấp như thế, vô cùng quý trọng bảng hiệu kinh doanh của mình.

Sao có thể ngay cả chủ đề cũng không nói trước, mà đã để Giang Hiểu Viện đơn độc ra trận chứ?

Giang Hiểu Viện giản đơn trả lời một chữ “Được”, không dám nói nhiều, chỉ sợ nói sai gì đó. Cô cảm thấy, nếu như không phải Tưởng Bác đang khó hiểu biểu đạt gì đó, thì chính là có người đang mạo nhận dùng điện thoại của anh ta – Người gửi tin nhắn cho cô căn bản không phải bản thân Tưởng Bác.

Càng nghĩ, Giang Hiểu Viện càng không có cách nào tốt, cũng chẳng có ai có thể xin giúp đỡ, cuối cùng chỉ đành nhắm mắt đến tìm Kỳ Liên.

“Em đợi tôi một chút,” Kỳ Liên nghe xong nhanh chóng nói, “Vừa khéo tôi cũng đang có một chút chuyện muốn nói với em, tôi đến liền đây.”

Lúc Giang Hiểu Viện đặt điện thoại xuống, tâm tình đang giữa cơn lo lắng hãi hùng bỗng rớt xuống, cô nghĩ, “Lúc nào mình mới có thể trở nên đáng tin cậy như anh ấy nhỉ?”

Có vài người đã có cái phẩm chất riêng biệt này, tựa như trên đời chẳng gì là họ không thể, không có họ thì không thể giải quyết được. Giang Hiểu Viện chợt vô cùng mong mỏi mình cũng sẽ trở thành một người như thế.

Kỳ Liên nói lời luôn giữ đúng lời, sau ba mươi phút anh thật sự đến nơi, còn kẹp theo một túi văn kiện bằng giấy dai.

Còn chưa ngồi xuống, anh hiếm khi có vẻ nghiêm nghị như thế, nói, “Bối cảnh của người tên Tưởng Bác này khá phức tạp, em xác định sẽ cùng anh ta làm chung à? Nếu có thể, tôi vẫn là kiến nghị em cách anh ta xa một chút.”

Giang Hiểu Viện, “… Hả?”

Kỳ Liên bày túi giấy giấy dai ra trước mặt cô, ý bảo cô từ từ xem. Mấy tấm hình nhảy ra trước, Giang Hiểu Viện vừa lật mở đã hít một hơi khí lạnh – Đây là yêu nghiệt phương nào!

Người trên hình vẫn là một thiếu niên, trên mặt là kiểu trang điểm mắt khói không cách nào dùng ngôn ngữ nhân loại để miêu tả, che kín hết cả ngũ quan, gần như có thể tham gia vào cuộc thi đấu tranh giải phi chủ lưu của thế giới.

Phông nền là một nơi đen đặc quánh, có khả năng là một chỗ ăn chơi không được chính quy nào đó, ghế sofa đen ngòm giống như một khuôn miệng há to, muốn nuốt chửng con người bên trên xuống dưới.

Có một tấm hình là một cô gái quần áo hở hang làm ở quán ăn đêm ôm lấy thiếu niên kia, mớm rượu cho cậu ta uống, còn mấy tấm là dáng vẻ thiếu niên nhả khói thuốc với ống kính, biểu cảm của cậu ta mê say, nhìn mà khiến người ta kinh hoàng khiếp sợ, cứ cảm thấy thứ cậu ta hút có khả năng không phải là thuốc lá thông thường.

Giang Hiểu Viện, “… Đây là Tưởng Bác à?”

Kỳ Liên, “Đúng, tôi điều tra sơ về anh ta, thời thiếu niên ở trường đầy rẫy chuyện xấu, cấp ba bị nhà trường khuyên nghỉ học, chuyển trường sang trường dân lập, cũng không học xong, sau đó bởi vì sử dụng lượng lớn thuốc ngủ mà vào viện một lần, tiếp đó nữa thì tạm nghỉ học hai năm, ở trong bệnh viện tâm thần. Nghi là hút m@ túy… điểm này còn chưa được chứng thực.”

Giang Hiểu Viện, “Cái này tôi không tin, anh ta không hút m@ túy, cả thuốc cũng cai rồi.”

Đôi mày của Kỳ Liên nhè nhẹ nhướng lên, điều này khiến cái khí chất văn nhã của anh loãng đi, trông có hơi chút nguy hiểm.

Kỳ Liên, “Làm sao em biết?”

“Tôi biết vậy đó – Tưởng Bác có chứng cuồng sạch,” Giang Hiểu Viện nói, “Còn nữa, uống thuốc ngủ một lần đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần là thế nào?”

Kỳ Liên, “Đây là quyết định của người giám hộ của anh ta.”

Giang Hiểu Viện sửng sốt.

“Đây chính là chuyện thứ hai mà tôi muốn nói với em,” Kỳ Liên trở nên nghiêm nghị, mở hết túi văn kiện ra, từ bên trong lục ra một tấm hình khác, “Người này em đã từng gặp, chính là người hôm đó lái chiếc xe màu hồng theo dõi em.”

Người phụ nữ trên tấm hình trẻ trung hơn khá nhiều so với hôm Giang Hiểu Viện nhìn thấy, gương mặt đẹp tuyệt, trang điểm diễm lệ, chỉ là thần sắc có thứ gì khiến người ta đặc biệt rợn tóc gáy.

Giang Hiểu Viện, “Mẹ của Tưởng Bác.”

“Phạm Tiêu Tiêu,” Kỳ Liên nói, “Hồi trẻ làm giàu nhờ mở mỏ quặng tư nhân, mẹ nuôi của Tưởng Bác.”

Giang Hiểu Viện ngạc nhiên, “Nuôi?”

“Lúc Phạm Tiêu Tiêu 36 tuổi thì nhận nuôi Tưởng Bác 13 tuổi, không đến một năm thì ly hôn, tự mình nuôi dưỡng đứa trẻ choai choai 14 tuổi,” Kỳ Liên nhìn Giang Hiểu Viện một cái, “Có vài chuyện tôi không tiện nói quá rõ ràng, em hiểu chứ?”

Giang Hiểu Viện trước là mịt mù khó hiểu, sau đó cô nhạy bén đọc ra thứ gì đó từ vẻ mặt của Kỳ Liên, hai mắt chợt mở to.

“Quý bà họ Phạm này không thích Tưởng Bác quá thân cận với bất kỳ người khác phái nào, nguyên do ép anh ta từ chức nghe nói cũng bởi vì nghề này tiếp xúc đều là phụ nữ,” Kỳ Liên nói nhẹ nhàng chậm rãi, giống như là sợ dọa phải Giang Hiểu Viện vậy, “Hiện tại em đã hiểu tại sao bà ta lại vô duyên vô cớ bám theo em chưa?”

Ngón tay của Giang Hiểu Viện vô ý vân vê mép giấy, mấy ngày gần đây những mệt mỏi khi một mình thu xếp phòng làm việc, chuẩn bị xuất ngoại chợt nhào về phía cô như đến thu nợ trễ. Hình tượng của Tưởng Bác trong ấn tượng của cô vừa mơ hồ lại lần nữa rõ nét, cô nhớ đến vết thương trên đầu của anh ta, dù dưới vánh nón mồ hôi đã thấm ướt nhưng vẫn không chịu để lộ ra dưới ánh sáng ban ngày, cùng với ánh mắt u ám muộn phiền kia, nhớ đến lúc vội vàng đi trên hành lang, bóng lưng tựa như sắp bay lên được.

“Cá nhân tôi vẫn đề nghị em suy xét một chút những phương hướng khác,” Kỳ Liên nói, “Với năng lực hiện tại của em, vào làm cho bất cứ phòng làm việc nào cũng rất được chào đón, em cứ học vài năm kinh nghiệm điều hành phòng làm việc, tích góp mối quan hệ kha khá rồi, tương tai không phải bớt đi đường vòng sao?”

Giang Hiểu Viện vẫn trầm mặc không lên tiếng.

Kỳ Liên quan sát vẻ mặt của cô một hồi, dự cảm mình tận tình khuyên nhủ e rằng sẽ vô ích.

Anh biết những gì mình nói nghe có hơi lạnh lùng, nhưng anh cũng không quen biết Tưởng Bác gì, thỉnh thoảng chỉ lướt qua nhau mà thôi, trong ấn tượng, thì đó là vẻ mặt một người chủ nợ, một con gà quèn ngạo mạn khắp người đầy mùi son phấn. Kỳ Liên tận mắt nhìn Giang Hiểu Viện cố gắng bấy lâu nay, cũng trở nên xúc động, anh tuyệt không hề muốn nhìn thấy tâm huyết của cô đổ sông đổ bể.

Ngày hôm đó, Giang Hiểu Viện có phần nghiêng về những lời Tưởng Bác đã nói, có đôi lúc, tâm huyết chảy ra không chỉ có mỗi mình đương sự biết được.

Kỳ Liên, “Dù cho ông chủ của em bản thân rất tốt, hoặc thật sự là lãng tử hồi đầu, vậy còn người mẹ nuôi như thần kinh của anh ta thì sao? Dính vào bà ta, em có phiền hay không?”

Giang Hiểu Viện, “Năm đó anh trực tiếp chuyển chút tiền vào tài khoản ngân hàng của Hứa Tĩnh Dương cũng chẳng phải không chi nổi, dính dán đến mấy kẻ chận lỗ thủng ở lậu khắp thế gian không có hồi kết như bọn tôi, anh có thấy phiền không?”

Kỳ Liên, “…”

Giang Hiểu Viện, “Lúc đó còn chưa bắt đầu làm nghiêm, rất nhiều kẻ bán hàng đa cấp vô cùng ngang ngược, đến cảnh sát cũng không sợ, lúc anh đi vớt Trần tổng ra, anh không sợ mình rước lấy phiền toái sao?”

Kỳ Liên, “… Lịch sử đen như thế mà cũng có mặt mũi kể cho người khác nghe, Trần Phương Châu cũng thật rộng rãi.”

“Một người chết không chết được, ở trong viện tâm thần đến hai năm, hiện tại có thể lăn lộn thành hình người dạng chó, biết mấy khó khăn,” Giang Hiểu Viện thấp giọng nói, “Ông chủ Tưởng sắp trở thành thần tượng của cuộc đời tôi rồi.”

Kỳ Liên, “…”

Sớm biết trút lịch sử đen mà cũng có thể tranh thủ được đồng tình và sùng bái, liệu anh cũng có thể noi theo hay không?