Chệch Quỹ Đạo

Chương 45




“Rửa hình xong, tôi lồ ng khung rồi gửi qua cho em.” Kỳ Liên nói, “Rửa thêm một tấm để trong album này.”

Giang Hiểu Viện thuận miệng nói, “Album ảnh hình như đầy rồi.”

Kỳ Liên, “Còn một trang, đủ dùng mà.”

Giang Hiểu Viện, “…”

Cô chợt mím môi, ý thức được ý ngầm trong lời Kỳ Liên – Tiếp theo sẽ không còn kẻ xúi quẩy nào giống cô nữa.

Giang Hiểu Viện, “Anh cảm thấy con Virus kia…”

Kỳ Liên, “Không phải đã hơn nửa năm rồi nó không có tin tức gì sao?”

Trong lòng Giang Hiểu Viện không biết có cảm xúc gì, hóa ra Kỳ Liên đã sớm tính toán trong bụng, đã sớm biết con Virus kia mười thì đã có tám phần không xong, vậy quan hệ na ná giám hộ giữa họ trong thời không xa lạ này đại khái cũng sẽ chóng kết thúc thôi.

Giang Hiểu Viện miễn cưỡng cười một cái, cảm thấy sự không tình nguyện trong lòng mình. Cô đã biết từ lâu, kẻ địch chung không còn nữa, cái người mỗi lần cô cầu được ước thấy kia cũng sẽ biến mất – Kỳ Liên không có nghĩa vụ kia, cô cũng chẳng mặt dày mày dạn như vậy – Bởi thế cho đến tận nay, cho dù có khó khăn hơn nữa, cô cũng chưa từng dám buông thả để mình dựa dẫm vào người khác.

Thế nhưng về mặt lý trí thì làm được, nhưng về mặt tình cảm vẫn có một chút khó mà chấp nhận.

Anh là người duy nhất trên thế giới này biết được lai lịch của cô, là một trong số vài người ra tay giúp cô vào lúc cô khó khăn nhất… Sở dĩ “một trong” này cũng biến thành “duy nhất”, là bởi vì Giang Hiểu Viện không thể không thừa nhận, có thể, cô cũng có hơi hơi thích Kỳ Liên.

Nếu không cũng chẳng cần nhắc nhở mình đừng tưởng ai cũng thích mình.

Nhưng mà có hơi thích thích thì sao chứ? Cô vẫn chưa biết gia thế sự nghiệp của Kỳ Liên, đối với anh, cô chỉ hiểu được một lớp bề mặt, hoàn toàn không biết nông sâu. Cô chưa từng có một mối tình bình đẳng, quen nhau đều là với kiểu người như Hoắc Bách Vũ, tâm thái chơi bời là phần nhiều.

Trước đây…. Phùng Thụy Tuyết nói đúng, nếu như không cho cô cao cao tại thượng, chiếm hết ưu thế, thì cô sẽ không biết nên chung sống với người khác như thế nào. Dưới sự vênh váo hống hách, cái thứ tự ti không nói rõ mà cũng không thể tả rõ nào đó, giống như một nắm cỏ dại ăn sâu bén rễ, bất cứ lúc nào cũng lượn lờ chung quanh cô.

Hồi tưởng lại, cô là một bạch phú mỹ, nếu nói cô “tự ti”, thật không khỏi làm cho người ta khó hiểu.

Thế nhưng, trên thế gian này, đại khái chỉ có bản thân mình là biết được cái chân tướng “Bên ngoài kim ngọc bên trong thối rữa” mà thôi.

Giang Hiểu Viện đè nén tâm trạng có chút hỗn loạn, không chịu bộc lộ dầu chỉ một chút lưu tâm, cô mượn động tác cúi đầu lật album hình để che giấu một thoáng, vờ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi, “Sau này rốt cục anh không cần phải chạy đông chạy tây nữa, anh dự định làm chút gì không?”

“Xem cái đã,” Kỳ Liên nói, “Có mấy khoản tiền vẫn nhờ mấy người bạn trông nom dùm, có vài khoản cũng tạm, có vài khoản thì bởi thị trường đó gần đây không được khởi sắc, tôi muốn tạm thời rút tiền về, làm chuyện khác.”

Giang Hiểu Viện gật đầu như có như không, ánh mắt cô liếc về phía mặt sàn ánh dương rơi đầy, dừng một chút, rồi nói, “Một thời gian nữa chắc tôi phải theo ông chủ ra nước ngoài một chuyến, mảng trang điểm đặc hiệu trong nước không phát triển bằng nước ngoài, đi học hỏi giao lưu vài tháng…”

Chuyện này cô nói chẳng đầu chẳng đuôi, nói đến đây, phát hiện ngôn từ chưa sắp xếp xong, có hơi luống cuống, chẳng biết nên nói thế nào nữa.

Kỳ Liên lại đột nhiên nói, “Sao tôi cứ cảm thấy, em nói như thế, giống như là em muốn phủi sạch quan hệ với tôi vậy?”

Giang Hiểu Viện, “…”

Kỳ Liên, “Nếu con Virus đó im hơi lặng tiếng từ đây, sau này em đi ngoài phố sẽ giả vờ không quen biết tôi nữa ư? Không có nó, tôi không thể thường thường đi tìm em ăn bữa cơm à?”

Giang Hiểu Viện, “… Đương nhiên không phải.”

Trái tim của cô hơi hẫng lên một chút, treo lơ lửng giữa không trung một cách vi diệu, cô nhủ bụng, “Chỉ là, anh còn đến tìm em làm gì nữa chứ?”

Kỳ Liên hơi bắt chéo hai chân, ngón tay khẽ nhịp lên đầu gối một hồi, “Tôi nói thật, tôi cảm thấy lợi nhuận bên phía em rất khả quan, nếu như phòng làm việc hoàn thành, tôi bỏ chút cổ phần vào cũng kiếm được ấy chứ, có cơ hội cho tôi bỏ tiền thì chóng nói tôi biết nhé, dù sao em cũng không để tôi thiệt đâu, đúng không?”

Trái tim treo lên một tấc của Giang Hiểu Viện “keng” một tiếng rơi xuống đất, rơi cũng chẳng cần để tâm – Bởi vì độ cao khi treo lên có hạn, rơi một cái cũng không thấy đau, chỉ là cứ thế mà ngã chổng vó lên trời, nằm bò dưới đất, cũng hơi có chút đần độn vô vị.

Đúng rồi, nếu sau này phòng làm việc muốn phát triển lớn mạnh, có thể sẽ thật cự cần có vài cổ đông, chuyện này không phải là giúp đỡ người nghèo nữa, bời Giang Hiểu Viện tin phòng làm việc chắc chắn không thua lỗ.

Cô miễn cưỡng vực dậy tinh thần, “Quy mô đầu tư thế nào?”

Nếu là trăm mấy hai trăm ngàn tệ, đại khái hôm nào có thể hẹn Tưởng Bác cùng ra ngoài nói chuyện một chút.

Kỳ Liên, “Ngoại ô phía tây có một trường đua ngựa, tôi là cổ đông lớn, vốn cũng kiếm được, nhưng hai năm nay điều kiện chính sách mà… Em hiểu chứ, kiểu chi tiêu xa xỉ này có hơi rớt giá, trong dăm ba năm có thể chẳng khởi sắc gì, tôi muốn tạm thời rút ra – Em thấy có đủ không?”

Đầu gối của Giang Hiểu Viện nhũn ra, suýt chút là quỳ xuống trước mặt anh, cũng chẳng màn thu dọn tâm địa bừa đầy đất,  dùng ánh mắt tràn ngập cừu hận trừng mắt nhìn Kỳ Liên, bụng nhủ, “Người có tiền sao không bị thiêu chết hết đi?”

Giang Hiểu Viện, “Vậy anh làm ký giả ở tờ báo nhỏ là xuất phát từ suy nghĩ trả thù xã hội gì thế?”

Kỳ Liên, “Tôi từ rất sớm đã chạy khắp nơi rồi, có một lần xuất ngoại, lý do nói với gia đình là đi học báo chí – Đương nhiên không thể đi, bởi vì chẳng mấy tháng sau lại đuổi theo người tiếp theo đến chỗ khác mất, bây giờ thì quay về rồi, cũng phải giả vờ một chút, vờ vịt tương đối rồi, qua hai ngày nữa thì sẽ nghỉ việc.”

Giang Hiểu Viện, “…”

Đợi khi chiếc xe màu hồng theo đuôi cô đi mất, Giang Hiểu Viện với tâm tình phức tạp dị thường từ biệt Kỳ Liên, một thân một mình gọi taxi về chỗ ở, cô sắp xếp lại tâm trạng, ngăn chặn mình lãng phí tinh thần vào những việc dư thừa, chỉ đành chán nản vô cùng gửi một tin nhắn hỏi thăm qua Tưởng Bác, “Phòng ốc xem thế nào rồi?”

Tưởng Bác không quan tâm đ ến cô, anh ta đang ngồi trong phòng tiếp khách ở trung tâm địa ốc, phiền muộn bực dọc nhận một cuộc điện thoại.

“Con không có,” Tưởng Bác nhanh chóng ký tên trên hợp đồng thuê nhà, ném bút đi, ra sức bóp bóp ấn đường của mình, “Con đã theo ý mẹ từ chức bên trường rồi, mẹ còn muốn thế nào nữa… Con không thể cứ nói đi là đi ngay được mà? Phải làm xong thủ tục từ chức chứ, cứ thế biến mất, người ta sẽ báo cảnh sát đó… Cô gái nào? Cô bé đó là trợ lý trước kia của con, ừm, là bên trường thuê, hôm đó chỉ đuổi theo đưa thẻ với chứng từ ngân hàng thôi, mẹ đừng có đi làm phiền người ta.”

Đối phương không biết đã nói những gì.

Tưởng Bác, “Làm cái nghề này đi đâu mà có nhiều đàn ông như thế? Mẹ đừng có vô cớ gây sự…”

Câu nói này của anh ta giống như đã thọc vào tổ ong vò vẽ, xuyên qua điện thoại, nhân viên phòng môi giới ở đối diện đều có thể nghe được tiếng rít gào điên loạn ở đầu dây bên kia, đám nhân viên câm như hến đợi bên cạnh, không dám hó hé một tiếng.

Tưởng Bác im lặng đợi đối phương rống xong, thần sắc trên mặt, thay vì nói là bực mình thì chi bằng nói là căm hận, thế nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, tựa một con người phân liệt thành hai nửa, hai bên tốt xấu rõ ràng, không dính dáng gì đến nhau.

“Sau này con ra ngoài ăn bữa cơm, chẳng lẽ mẹ còn phải điều tra rõ ràng tổ tông tám đời của nhân viên phục vụ sao?” Tưởng Bác nói nhẹ nhàng, “Mẹ bảo con từ chức đổi việc khác, con từ chức rồi, mẹ còn muốn thế nào nữa? Muốn con chết luôn sao?”

Đối phương hình như đã khóc.

“Được rồi, con ở bên ngoài làm chút việc, sẽ về ngay đây, buổi tối… tối về ăn cơm, đừng khóc nữa.” Dầu lớp trang dung có điêu luyện sắc sảo hơn thì đại khái cũng chẳng thể che giấu được gương mặt uể oải của anh ta, Tưởng Bác nói đến đây, thở dài một hơi, thấp giọng nói, “Được rồi mẹ à, con yêu mẹ, tạm biệt.”

Cúp điện thoại, anh ta dùng sức dựa vào chiếc ghế mềm mại, tựa như cuộc điện thoại dăm ba câu này đã khiến cho anh ta kiệt quệ rã rời.

Nhân viên môi giới cười với anh ta một cái, “Mẹ em cũng thế, suốt ngày kiếm em gây chuyện, không phải chê bai em thì cũng là ép em đi coi mắt, anh xem, cả ngày từ sáng đến tối ngoại trừ tăng ca, thời gian còn lại em chỉ có về nhà cãi nhau với bà ấy.”

Tưởng Bác thoáng lạnh nhạt cong khóe miệng, coi như trả lời, anh ta không muốn nói nhiều, từ trong túi xách lôi ra bản photo thẻ căn cước khi Giang Hiểu Viện mới trở thành trợ lý đã để lại cho anh ta, “Chìa khóa tôi tạm thời chưa lấy, tối nay hoặc ngày mai, cô đợi người ngày cầm thẻ căn cước này đến lấy, đưa cho cô ta là được.”

Nói xong, anh ta đỡ chiếc mũ che vết thương trên đầu, một cách ngọc thụ lâm phong đứng lên rồi đi.

Nhân viên phòng địa ốc bị vẻ cường điện của Thầy Tưởng làm chấn động đến sững người, mặt đỏ tim đập đưa anh ta ra cửa. Cô nàng đại khái không bao giờ biết được, có một người mẹ mắc chứng tuổi mãn kinh cãi nhau từ sáng đến tối, là một trong số những ước mơ lớn nhất cả đời này của Tưởng Bác.

Đáng tiếc, kịch tàn.

Người mà Tưởng Bác gọi là mẹ thật sự không phải mẹ ruột của anh ta, mà là mẹ nuôi – Tạm thời coi như là “mẹ nuôi” đi, dù sao người ngoài cũng nhìn nhận như vậy.

Lúc được nhận nuôi, anh ta đã qua sinh nhật tuổi 13, chỉ suýt chút thôi là vượt quá điều kiện hạn chế được nhận nuôi. Có vài đứa trẻ dậy thì hơi sớm, vào độ tuổi này trông gần như đã giống một người lớn, cần phát triển đầu óc thì cũng đã phát triển, chuyện nên biết hay không nên biết thì cũng tương đối rồi, thông thường chẳng ai muốn nhận nuôi.

Thế nhưng ai có thể từ chối một người phụ nữ xinh đẹp giàu có, trông vẻ ngoài lại dịu dàng đến thế kia chứ?

Huống hồ, lý do bà đưa ra cũng rất trọn vẹn – Lớn một chút, đứa bé có khả năng tự lo liệu càng bớt phải lo lắng, bà bằng lòng làm người bạn ngang hàng với đứa bé.

Đương nhiên, kiểu “bạn” gì thì không biết.

Năm thứ hai sau khi nhận nuôi Tưởng Bác, bà ly hôn với chồng, cuộc đời sau tuổi 37 của bà cứ luẩn quẩn trong đồ thị “ly hôn”, “tái hôn”, “ly hôn”, “tái hôn”, mỗi lần tìm được mùa xuân thứ N, đi gieo vạ cho người khác, là Tưởng Bác lại có được một quãng nghỉ xả hơi ngắn ngủi, một khi cuộc hôn nhân mới rạn nứt, cơn ác mộng của anh ta lại trở về.

Bỏ đi thứ quan hệ không đứng đắn khiến người ta buồn nôn, Tưởng Bác cảm thấy bà ta giống như một vùng biển ẩn chứa dòng chảy ngầm kinh khủng.

Lúc tốt thì bà thật sự rất tốt, dịu dàng săn sóc, tình cảm mãnh liệt, giống như chuyện gì cũng nghĩ tốt cho người khác, giống như trong sinh mệnh của bà chỉ toàn tâm toàn ý đặt lên mỗi mình bạn, nếu như “yêu” có thể thực thể hóa, thì tình yêu của bà có thể chôn sống người ta.

Thế nhưng, chỉ một chớp mắt, bà ta có thể nổi cơn tam bành chẳng vì lý do gì, đối phương lại trở thành kẻ thù không đội trời chung của bà. Mỗi một người chồng của bà đều là bị con người tốt đẹp ban đầu kia hấp dẫn, chẳng ai là không yêu bà, sở trường của bà là khiến người khác không thể rời xa mình, sau đó, một nhoáng kéo mặt nạ xuống, biến trở về ả yêu nữ thay đổi thất thường.

Nếu như mấy năm đầu bà tràn ngập yêu khí, vậy theo cùng tuổi tác gia tăng, bà bắt đầu trở nên kinh khủng.

Người đàn bà này thứ gì cũng muốn kiểm soát, cũng chẳng biết tự lúc nào đã nuôi dưỡng ra cái logic kh ủng bố tự thành một thể, tỷ dụ như khi đi trên đường bị người ta bất cẩn va phải, người bình thường hơn phân nửa sẽ chẳng vấn đề gì rồi bỏ qua, làm quá một chút thì nhiều nhất là trong lòng có hơi không vui, trừng mắt nhìn đối phương, chửi một câu, nhưng bà thì không.

Chuyện này sẽ tác động đến tâm lý của bà, nhanh chóng hình thành nên một suy nghĩ người thường không thể nào hiểu nổi – “Tại sao bên kia đường rộng rãi như thế không đi, mà anh cứ phải qua đây đụng tôi? Sát bên tôi là đường lớn, đứng không vững sẽ lảo đảo qua đó, nói không chừng sẽ bị xe tông, nói không chừng sẽ chết, bởi thế con người anh chắc chắn là cố ý hại chết tôi.”

Dựa vào cách nghĩ đó, trong nháy mắt, bà sẽ bộc phát ra sự căm hận và thù hằn mà người khác không cách nào lý giải được.

Đáng sợ là, sinh hoạt ngày thường biết bao xung đột và cạnh khóe nho nhỏ như thế, chẳng ai biết được bà sẽ xuyên tạc chuyện nào để ra cái kết luận “anh muốn hại chết tôi”.

Trời chạng vạng cũng không lạnh, thậm chí là hơi nóng, nhưng Tưởng Bác vẫn dựng đứng cổ áo của anh ta, ánh dương kéo chiếc bóng đổ của anh ta vừa dài vừa mảnh, hai tay đút túi, đột nhiên anh ta dừng bước, đứng tại chỗ săm soi cái bóng yếu đuối bất lực của mình.

Nhiều năm sau, anh ta đã biến thành Thầy Tưởng vừa cao ngạo lại tài hoa hơn người trong mắt người khác, chỉ có mỗi bản thân anh ta biết rõ, đứa bé trai yếu đuối lại tràn ngập sợ hãi vẫn còn đang cư ngụ trong lòng mình, nó vẫn chẳng biết phải phản kháng thế nào, vẫn chưa có đủ dũng khí.

Tưởng Bác đứng bên đường gửi tin nhắn cho Giang Hiểu Viện, “Số 1002 tầng 10 tòa nhà B khu nhà Bá Tước, đến trung tâm môi giới đối diện lấy chìa khóa, mang theo thẻ căn cước, cô có thể chuyển vào bất cứ lúc nào, sau khi ổn định địa chỉ phòng làm việc, thì cô qua bên sở công thương đăng ký giấy phép kinh doanh, mau chóng làm xong công tác tiền kỳ.”

Gửi xong tin nhắn, Giang Hiểu Viện mau chóng gọi điện tới.

Giang Hiểu Viện kêu r3n, “Cái gì vậy Thầy Tưởng? Ông chủ Tưởng! Anh chưa từng nói là em phải làm giấy phép mà! Giấy phép là cái quỷ gì cơ? Ngay cả cổng lớn của sở công thương mở bên nào em cũng không biết… Hơn nữa, em nên đi sở công thương nào? Bên khu hay là bên thành phố hay là bên tỉnh? Có cần mang tiền theo không? Mang theo bao nhiêu?”

Tưởng Bác, “Tôi làm sao mà biết? Cô chạy vài bận hỏi thử, chạy nhầm chỗ cũng chẳng sao, họ chắc chắn sẽ nói cho cô biết phải đi đâu.”

Giang Hiểu Viện nổi điên, “Hết sức siêu thực, một người làm nghệ thuật như em, hoàn toàn không có chút khái niệm với mấy chuyện này!”

Tưởng Bác, “Ờ, cô không được phải không?”

Căn cứ vào kinh nghiệm của Tưởng Bác, câu này tương đương với một câu thần chú, đối phó Giang Hiểu Viện thì trăm lần hiệu quả cả trăm.

Quả nhiên, đầu kia điện thoại trầm mặc một hồi, rồi Giang Hiểu Viện nói, “Được thôi, ngày mai em đi hỏi thử.”

“Ờ còn nữa,” Tưởng Bác hai tay khoanh trước ngực, nụ cười trên mặt anh ta dần trở nên âm u, dưới mái hiên của chiếc mũ rộng vành, lộ ra cái vẻ tự giễu nhàn nhạt, “Gần đây đừng có gọi điện nhắn tin vào số điện thoại này nữa, ngày mai tôi sẽ dùng số mới liên lạc với cô, nhớ chưa?”

Giang Hiểu Viện nhạy cảm hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy? Có người uy hiếp anh à?”

Tưởng Bác bình tĩnh nói, “Bây giờ mẹ tôi không đồng ý cho tôi làm cái nghề này, tôi dự tính tạm thời giấu bà, đôi khi bà ấy có kiểm tra điện thoại của tôi.”

Giang Hiểu Viện “Ồ” một tiếng, hồi sau, cô thành khẩn nói, “Không đồng ý thì anh cứ tiếp tục nói chuyện đàng hoàng với người nhà, nói một lần không thông thì nói thêm mấy lần, đều là có ý tốt cả, chắc chắn có thể nói chuyện với nhau.”

Tưởng Bác, “Bớt nói nhảm, tôi cần cô dạy à? Quỳ lui đi.”

Giang Hiểu Viện bị hành động chó cắn Lã Động Tân của anh ta làm cho tức muốn chết, giận dữ cúp điện thoại.

“Người nhà.” Tưởng Bác nhỏ tiếng lặp lại cách nói của Giang Hiểu Viện, sau đó thì cười gằn một cái.

“Tôi không có “người nhà”, tôi chẳng có gì cả.” Anh ta nghĩ, “Chia cho tôi thêm chút dũng khí đi, cô gái nhỏ.”

Sau đó, anh ta cẩn thận từng chút một, xóa hết sạch nhật ký cuộc gọi và tin nhắn.