Chệch Quỹ Đạo

Chương 12




Giang Hiểu Viện, “Còn thiếu một tấm chứng minh thư.”

Mấy thanh niên tóc tai như bờm sư tử đẩy cậu nhóc phía sau lên trước mặt cô, “Không đem, báo cái số cho nó là được rồi.”

Giang Hiểu Viện nâng mí mắt, nhìn thấy thằng nhãi này thân hình gầy gò, bả vai chỉ rộng cỡ chiều dài hai bàn tay, dưới cằm vẫn còn nhẵn bóng, rõ ràng chính là một cậu nhóc vị thành niên chưa dậy thì.

Giang Hiểu Viện kéo tấm bảng “Người vị thành niên cấm vào” bên cạnh qua, trên tay dính đầy bụi bặm.

Giang Hiểu Viện cười lạnh một tiếng chẳng chút tinh thần, “Chị thấy nhóc đi mua nước tương được hay không còn chưa biết chắc – Còn chưa lên cấp hai chứ gì? Không học hành đàng hoàng đến đây lêu lổng, lớn lên xem nhóc làm được trò gì.”

Cô lấy mình như bài học thất bại, từng câu từng chữ đều là lời tâm huyết, không ngờ thằng nhãi con lập tức tiếp ngay một câu, “Làm quản lý tiệm net đó!”

Giang Hiểu Viện, “…”

Đây quả thực là một kích trúng tim không cách nào phản bác được.

Ông chủ trên lầu liếc xuống, phất phất tay với Giang Hiểu Viện, ý bảo cô thu tiền ngậm miệng, bớt lo chuyện bao đồng.

Tiệm net này kinh doanh vô cùng không chính quy, bên trong muốn chướng khí mù mịt thế nào thì có thế nấy, ông chủ chỉ lo kiếm tiền và vọc máy tính, còn thứ đầu trâu mặt ngựa nào thì cũng cho vào.

Ông chủ đi đến trước quầy thu tiền, lấy tiền từ trong ngăn kéo ra, liếc nhìn Giang Hiểu Viện một cái, ở ngay trước mặt cô cẩn thận kiểm tra một lượt khoản mục, thấy cô quả nhiên không gian trá mánh lới thì rất hài lòng, liền vui vẻ rút 150 đồng ra, trả cho cô tiền công một tuần làm việc.

Ông chủ ngậm điếu thuốc, rầm rì nói, “Nếu như lúc nào đó cô không muốn đến nữa thì báo trước cho tôi một tiếng, tôi trả chứng minh thư lại cho cô.”

Giang Hiểu Viện nhận lấy tiền, chẳng chút khách sáo xòe tay ra, “Bây giờ trả cho tôi đi.”

Đây quả là tuần lễ u tối nhất trong cuộc đời cô.

Ngày trước, Giang Hiểu Viện tưởng rằng ba cô đưa cô đến một nơi quỷ quái mọi người nói tiếng chim, theo bọn quỷ tây học nung bình gốm là đáy vực của cuộc đời cô, cho rằng mỗi ngày phải đến công ty báo cáo quẹt thẻ là sự xâm phạm cực lớn đối với tự do cá nhân của cô, cảm thấy Phùng Thụy Tuyết phản bội cạy góc tường nhà cô là thất bại lớn nhất trong việc làm người của mình.

Sau này, cô cảm thấy tai nạn xe đáng sợ, ngọn đèn pha đáng sợ, căn nhà đáng sợ của chị Chương mới là nơi chốn u tối nhất trên thế giới.

Cho đến khi cô đến tiệm net đen này ở một tuần.

Công việc do tên trộm giật túi giới thiệu quả nhiên không đáng tin cậy.

“Bao ăn bao ở” mà ông chủ nói chính là cho cô một cái giường đơn giản ở trong căn phòng chứa đồ nhỏ xíu tối hù cạnh bên nhà vệ sinh, bạn cùng phòng chính là mấy bộ máy tính hỏng méo cổ, mấy bạn màn hình ngã chỏng vó ngày nào cũng dùng gương mặt bự chảng vuông vức đen ngòm nhìn chằm chằm sinh hoạt hàng ngày của cô.

Tường của căn phòng tối hù nhỏ xíu này thật sự là làm bằng bọt biển, không hề cách âm, lúc trực ban cô bị rót đầy một tai toàn “giết giết giết”, sau đó vẫn thiếp đi trong những tiếng “giết giết giết” không ngừng, một ngày 24 tiếng đồng hồ bị nhúng trong bầu không khí ngập khói súng, khát vọng đối với hòa bình quả thực đã dâng cao tới mức lý tưởng cuộc sống.

Muốn vệ sinh cá nhân gì, Giang Hiểu Viện cũng chỉ có thể cầu xin ông chủ cho cô vào phòng tắm trên lầu hai.

Ổ khóa phòng tắm đã hư, mỗi lần vào cô đều phải tìm cọng dây thừng cẩn thận buộc cửa lại rồi đi tắm như đánh một trận chiến kinh động lòng người trong vòng 15 phút – Giả dụ mà cô tốn hơn 15 phút, ông chủ phẫn nộ sẽ trực tiếp đi khóa vòi nước lại.

Quần áo thay đổi là cô móc ra từ trong siêu thị nhỏ “ba không” bên cạnh, lúc mua cô căn bản chẳng dám mở mắt ra nhìn, dù sao bộ quần áo từ trong ra ngoài này, bao gồm một bộ dụng cụ đánh răng và một chiếc khăn mặt, tổng cộng tốn 23 đồng. Từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên Giang Hiểu Viện trả giá với người ta, cô trích dẫn những lý do mà Chương Điềm giải thích trong bệnh viện để thử mặc cả, thế mà lại thành công khiến cho chủ siêu thị bớt cho cô được ba đồng tiền lẻ.

Những ngày dầu sôi lửa bỏng này, bình quân một phút có ba lần Giang Hiểu Viện muốn xin nghỉ việc, cuối cùng cũng hoàn toàn nhịn xuống được như một kỳ tích – Bởi vì cô sắp xếp theo thứ tự tất cả những chuyện mình không thể nhẫn nhịn được, và “thiếu tiền không trả” đã chiến thắng những người cạnh tranh khác, vinh quang giành được vị trí đầu bảng. Vì để thực hiện lời hứa trả tiền trong một tuần lễ của mình, Giang Hiểu Viện nhất định phải cầm được 150 đồng tiền công.

Sau khi rời khỏi tiệm net, Giang Hiểu Viện đứng bên đường, tham lam hít mấy hơi khói xe, cảm giác bản thân cuối cùng cũng đã sống lại, cô gọi điện thoại cho Kỳ Liên, hỏi được địa chỉ, sau khi đại thể biết được vị trí, cô vốn muốn ngồi xe công cộng đến đó, sau đó thì trong lòng tính toán, cảm giác vì dăm ba kilomet mà tiêu mất ba đồng thật không đáng, thế là liền bảo vệ sắc xanh của môi trường không bị ô nhiễm, đi bộ qua đó.

Trước sau chẳng quá bảy tám ngày, quan niệm về tiền bạc của Giang Hiểu Viện đã từ “lấy ngàn làm đơn vị nhỏ nhất” biến thành “dưới mười xu còn có một xu, có thể tiết kiệm một xu thì hay một xu.”

Nhà của Kỳ Liên ở một tiểu khu cũ kỹ, một phòng ngủ một phòng khách, không biết anh ta mua hay là đi thuê.

Giang Hiểu Viện vốn nghi ngờ anh ta là một tên lưu manh, đến nhà chủ nợ của cô nhìn qua thì mới biết hoàn toàn không phải như thế — Nhà của Kỳ Liên không có điện thoại, phòng khách vô cùng sạch sẽ, bày mấy chiếc sofa vải nhỏ, chung quanh là mấy kệ sách lớn cao đến nóc phòng, không có đao thương kiếm khích búa rìu móc câu như trong tưởng tượng của Giang Hiểu Viện, mà đầy ngập tính văn nghệ… thậm chí là bầu không khí của học tập nghiên cứu.

Góc nhà có một bàn làm việc nhỏ, có đặt đèn bàn, ống đựng bút, một xấp giấy viết bản thảo xốc xếch, còn có một bộ máy vi tính cũ.

Giang Hiểu Viện vô cùng ngạc nhiên, nghĩ bụng, “Có lẽ là do ngày hôm đó mình quá khẩn trương, người ta thật sự làm công việc văn hóa.”

Suy nghĩ này vừa nhoáng qua đã thấy Kỳ Liên ngồi xuống đối diện với cô, tiện tay nới lỏng cổ áo, xắn tay áo lên, trên cẳng tay lộ ra một góc hình xăm mãnh thú, mắt kính của anh ta để bên máy tính, hơi nheo mắt lại, mí mắt như đao khắc, đuôi mắt sắc bén hẹp dài trông vô cùng lạnh lùng, tóc mái trước trán của anh ta rũ xuống trên sống mũi, cả người dựa nghiêng vào sofa, thờ ơ châm một điếu thuốc.

Kỳ Liên, “Sao vậy, có chuyện tìm anh à?”

Giang Hiểu Viện, “…”

Lần này quả thật không phải ảo giác tạo nên do khẩn trương, anh ta chính là một tên đại lưu manh.

“Em đến để trả tiền.” Giang Hiểu Viện đếm đủ 130 đồng, đặt trên bàn trà, “Tuần trước rất cảm ơn anh.”

Kỳ Liên sững người một hồi, rồi ậm ờ cười một tiếng, “Em cũng thật là…”

Thật là cái gì, Kỳ Liên không nói tiếp, dừng một chút, anh ta ngồi hơi ngay ngắn lại, nhìn vào Giang Hiểu Viện, hỏi, “Em chẳng nhớ anh chút nào cả à?”

Giang Hiểu Viện suýt chút bị một câu nói của anh ta dọa cho phát bệnh tim.

Hiện tại điều thứ nhất cô sợ người ta hỏi cô đòi tiền, điều thứ hai sợ người ta hỏi cô nhớ được gì – Cô chen ngang giữa đường, có tật giật mình.

Ánh mắt của Kỳ Liên bắn tới từ sau đám khói thuốc, Giang Hiểu Viện dường như có loại ảo giác “Không phải anh ta phát hiện gì rồi chứ”, cô càng trở nên hoảng loạn hơn.

Trái tim Giang Hiểu Viện sít lại, bụng nghĩ, “Không thể tình cờ thế chứ, mình không thể nào xui xẻo đến mức gặp được người quen chứ? Bị bị bị anh ta phát hiện thì sẽ thế nào đây? Liệu anh ta có nghĩ mình đã hại chết nguyên chủ rồi không chứ?”

Giang Hiểu Viện càng nghĩ càng chột dạ, càng nghĩ càng khiếp sợ, đến cuối gần như đã thay Kỳ Liên suy xét sẽ hủy thi diệt tích bản thân thế nào.

Kết quả Kỳ Liên búng búng tàn thuốc, bình tĩnh nói, “Cũng phải, lúc đó có thể em còn quá nhỏ.”

Giang Hiểu Viện ngơ ngốc ngồi trên sofa, nửa ngày trời vẫn chưa hoàn hồn lại.

Kỳ Liên, “Tuần này em đã làm gì?”

“Tiệm… tiệm net.” Giang Hiểu Viện lắp bắp một chút, ý thức được rằng nguy cơ đã tạm thời qua đi, vội vàng nháy mắt thật nhanh, thuận đầu lưỡi, “Quản lý tiệm net.”

Kỳ Liên nhíu mày, “Sao lại đến nơi lộn xộn đó?”

Giang Hiểu Viện, “Đã nghỉ việc rồi, một lát đi tìm công việc khác.”

Kỳ Liên nghe xong thì trầm mặc một hồi, sau đó anh ta dụi tắt thuốc, đứng dậy, “Tìm công việc phải không? Đi theo anh đi.”

Giang Hiểu Viện sững người, “Nhưng em chẳng biết gì cả…”

“Không biết thì từ từ học,” Kỳ Liên vừa thay giày vừa trả lời, bỗng, động tác của anh ta khựng lại, nhướng mày nhìn Giang Hiểu Viện một cái, “Đúng rồi, sao em chẳng chút hiếu kỳ anh đã gặp qua em vào lúc nào và ở đâu vậy?”

Giang Hiểu Viện lại cứng người.

Kỳ Liên và cô mắt to nhìn mắt nhỏ một hồi, đột nhiên lại bật cười không rõ ý gì, anh ta không nói tiếp phần sau, sau đó thì lại chuyển đề tài như không có gì xảy ra.

“Đi qua đó đi,” Anh ta nói, “Không xa đâu.”

Giang Hiểu Viện thấp thỏm vô cùng, bất kể thế nào cũng không muốn đến gần người này nữa, cô liền vội vàng dè dặt nói, “Không cần đâu, kỳ thật trên đường đến đây em có nhìn thấy một tiệm cơm đang tuyển nhân viên phục vụ, đã nói với người ta…”

Kỳ Liên ngắt lời cô, “Rửa chén bưng bê ở tiệm cơm thì có gì hay mà làm, vừa dầu mỡ mà chẳng được mấy tiền, anh đưa em đến một nơi sạch sẽ vệ sinh, bao ăn bao ở, khách hàng cơ bản đều là nữ, điều kiện làm việc an toàn.”

Giang Hiểu Viện, “Em…”

Kỳ Liên quay đầu lại, “Có đi không?”

Giang Hiểu Viện, “… Đi.”

Ba cụm “sạch sẽ vệ sinh”, “bao ăn bao ở”, “điều kiện an toàn” không cái nào ngoại lệ đều đâm trúng tử huyệt của cô, là tránh xa tên Kỳ Liên này, khổ cực đến bưng bê trong tiệm cơm nhỏ, hay là bí quá hóa liều mà thử một phen?

Giang Hiểu Viện chỉ do dự trong một giây đã chẳng chút tiền đồ lựa chọn vế sau.

Giang Hiểu Viện im lặng viết nháp mấy lần trong đầu mới cẩn trọng hỏi, “Anh đã gặp em ở đâu ạ?”

“Lúc nhỏ,” Kỳ Liên cũng không quay đầu lại, “Mẹ anh là người ở chỗ tụi em, cậu út của anh kết hôn, mẹ đưa anh về quê mẹ, lúc đó có gặp em một lần ở đó, khi đó em còn thò lò mũi xanh chạy khắp nơi ấy. Con gái 18 thay đổi hẳn, ban đầu khi ở bệnh viện anh còn chẳng nhận ra, trở về sau này suy nghĩ một hồi mới nghĩ ra hình như có một cô gái nhỏ lớn cỡ tuổi em tên là Tiểu Viện.”

Giang Hiểu Viện cứ cảm thấy mấy lời này của anh ta có chỗ nào đó không đúng, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra, thế là cô hỏi, “Anh làm sao biết đó là em?”

Kỳ Liên, “Anh gọi điện thoại tìm người hỏi thăm, mọi người ra ngoài đều có liên lạc… ngoại trừ em, em vừa rời nhà là đã không tìm thấy bóng rồi, người trong nhà đều rất nóng ruột, anh gọi điện mới biết hiện tại có mấy người đang tìm em đấy.”

Giang Hiểu Viện bỗng trở nên tịch mịch, lẳng lặng suy nghĩ, “Người mà các người tìm đã chết rồi.”

Cô chẳng hề muốn có bất kỳ liên hệ gì với quá khứ của “Giang Hiểu Viện” ở thời không này cả.

“Nhớ gọi điện về nhà, đợi hai bữa nữa rảnh anh sẽ đưa em đi gặp người cùng quê,” Kỳ Liên nói, “Ừm, đến rồi.”