Chệch Hướng - Đường Quả Tuyết Sơn

Chương 9




– Hồi ấy cậu em là nhân vật có tiếng trong trường, đương nhiên chị biết anh ấy chứ, có điều chắc là anh ấy không biết chị. 

Dư Hoan gọi món, rồi đặt tờ thực đơn sang một bên.

– Nhân vật có tiếng á? 

Thẩm Dật Lâm rót trà cho cô, hỏi:

– Mẹ em bảo hồi đó gái theo cậu ấy nhiều lắm, có chuyện này không ạ?

– Có, ngay cả chị cũng từng viết thư tình cho anh ấy mà.

– Thật hay giỡn vậy? 

Thẩm Dật Lâm bỏ ấm trà xuống, mặt hiện đầy vẻ khó tin.

– Bất ngờ lắm à? 

Dư Hoan nhấp một ngụm trà.

– … Không ạ. 

Thẩm Dật Lâm giải thích:

– Nhưng mà… Thoạt trông có vẻ luật sư Dư không giống kiểu người sẽ viết thư tình cho ai đó.

– Nếu có người trả công thì sao?

– Hả? 

Cằm Thẩm Dật Lâm như sắp rớt xuống đất.

Sau hôm mưa ấy.

Cao Yến chưa chắc nhớ Dư Hoan là ai, nhưng Dư Hoan lại không thể không để ý đến Cao Yến.

Anh chính là kiểu người khiến người ta khó mà rời mắt được. Nói thẳng ra thì hơi giống Thẩm Dật Lâm bây giờ, nhưng không cởi mở phóng khoáng như thế mà chín chắn điềm tĩnh hơn.

Anh có ngoại hình xuất chúng, hễ đứng giữa đám đông là chẳng khác gì hạc giữa bầy gà, ngay cả những cử chỉ lơ đãng cũng y như cảnh trong phim thần tượng.

Hơn nữa anh còn có ưu thế về gia cảnh và đầu óc. Dư Hoan từng chấm bài tập Toán của anh, chữ anh rất đẹp, tư duy luận lý và sáng tạo đều rất mạnh.

Nhưng Dư Hoan cảm thấy đây không phải điểm chính yếu, mà điều đặc biệt nhất chính là anh chưa từng nhìn người bằng nửa con mắt hay tỏ vẻ chảnh chọe, cách đối nhân xử thế không ai bắt bẻ nổi, ví như lần đưa cô về nhà chẳng hạn.

Rất nhiều năm sau, khi Dư Hoan bước chân ra xã hội gặp đủ loại người thì mới hiểu được có một loại người lúc nào cũng cư xử lịch thiệp và thỏa đáng, không phải vì tính tình họ thực sự dịu dàng, chẳng qua là bởi từ nhỏ bọn họ đã sống trong nhung lụa và có đầy đủ cảm giác ưu việt nên luôn biết xử sự đúng mực.

Bọn họ thích thể hiện là mình nice, thích ban ơn, bởi mấy cái ơn ấy chẳng nhọc nhằn gì, cũng chẳng cần hao tâm tổn não… thậm chí bạn rất khó biết được liệu rằng đó có phải là một kiểu ngạo mạn cao cấp và thầm kín hơn hay không.

Bởi sinh ra đã vượt trội nên họ dễ động lòng trắc ẩn với người khác.

Nhưng không thể không nói, cách xử sự như vậy với những người ít có cơ hội trải nghiệm nó mà nói thì đúng là có lực sát thương cực mạnh.

Từ hoa khôi lớp đến hoa khôi trường, từ cô em khóa dưới đến đàn chị lớp trên.

Trong trường chẳng thiếu người tỏ tình với Cao Yến, song đều bị anh từ chối khéo.

Nhưng hễ người trước ngã xuống là kẻ sau lại tiến lên. Học kỳ I lớp Mười Một, trong cuộc thi viết Văn cấp Tỉnh, Dư Hoan đạt giải, thế là có một học sinh mới chuyển đến nhờ cô viết hộ thư tình.

Bây giờ nghĩ lại, Dư Hoan cũng không nhớ rõ nội dung bức thư tình thế nào, đại khái là vài câu ca ngợi đối phương, muốn có cơ hội quen đối phương, rồi thêm vài câu thơ, chắc là sến ê răng.

Nhưng bất kể cô tốn bao nhiêu tâm tư chọn từ lựa câu thì chắc cuối cùng đều biến thành tờ giấy lộn chẳng ai ngó ngàng mà thôi.

Dư Hoan chẳng đầu tư cho lắm, nhưng bất ngờ là Cao Yến lại nhận, thậm chí còn hẹn gặp cô gái kia.

Tiếc là buổi hẹn không tiến triển thuận lợi, cuối cùng hai người họ không ở bên nhau.

– Thế là vì bức thư tình ấy mà hai người họ gặp nhau ạ? 

Thẩm Dật Lâm bắt lệch trọng điểm, hỏi:

– Là bức thư tình kiểu gì? Sau đó cậu em có biết bức thư đó do chị viết không?

– … 

Dư Hoan nhắc:

– Đây có phải trọng điểm đâu.

– Nếu có một cô gái không phải gu em viết thư tình cho em thì em có vì bức thư ấy hay mà đồng ý hẹn gặp cô ấy không? 

Cô hỏi Thẩm Dật Lâm.

– … 

Thẩm Dật Lâm hết đường phản pháo.

– Vậy nên thư tình có quan trọng đâu. 

Dư Hoan nói:

– Hơn nữa cô ấy đã trả tiền thì bức thư ấy chính là của cô ấy.

– Bao nhiêu ạ?

– Phí sinh hoạt một tuần của chị.

– Khoản nhuận bút này cũng không cao lắm.

– Em biết bao nhiêu không?

– Không. 

Thẩm Dật Lâm lắc đầu, đáp:

– Nhưng trông chị không giống người tiêu hoang.

– … 

Dư Hoan câm nín.

– Nhưng dù cô ấy có trả tiền thật thì chiếu theo luật sở hữu trí tuệ, cô ấy chỉ có quyền sử dụng thôi, chị vẫn giữ bản quyền mà.

– Đồ ăn lên rồi… Mau ăn đi.