Chệch Hướng - Đường Quả Tuyết Sơn

Chương 42




Sống chung?

Lúc Cao Yến mới đề nghị như vậy, phản ứng đầu tiên của Dư Hoan là… quá nhanh, nhưng sau khi nghe Cao Yến nói thêm mấy lần thì Dư Hoan bắt đầu cảm thấy hình như cũng không phải là không thể.

Trong khoảng thời gian này, Cao Yến hầu như ngày nào cũng tới nhà cô. Sau khi hai người xác nhận quan hệ, chuyện qua đêm cùng nhau là hết sức bình thường.

Nhà bọn họ có không ít đồ dùng của đối phương, từ quần áo giày dép, sữa tắm dầu gội cho đến ly nước tách trà, và cả mấy món đồ lặt vặt dùng chung nữa.

Thật ra cũng không khác sống chung là mấy.

Rốt cuộc Dư Hoan cũng đồng ý.

Dù sao có chuyện gì mà cô và Cao Yến chưa làm đâu, không có gì phải ngại hết, sống chung chẳng qua tiết kiệm thời gian lái xe cho nhau thôi.

Cô chọn một ngày thứ Bảy để dọn đồ sang nhà anh.

Hiếm lắm mới có cuối tuần mà cả hai đều không bận gì, không cần tăng ca hay tiếp khách, là ngày nghỉ chỉ thuộc về riêng hai người.

Cao Yến giúp Dư Hoan sắp xếp đồ đạc, hỏi cô tính đón cuối tuần thế nào.

– Bình thường cuối tuần anh hay làm gì? 

Dư Hoan hỏi.

– Lúc không đi tiếp khách ấy hả? Câu cá chơi bóng với bạn, hoặc đi gặp em. 

Cao Yến đáp.

– Nếu ở nhà một mình thì sao?

– Hình như anh chẳng ở nhà một mình bao giờ. 

Cao Yến hỏi:

– Cuối tuần của em thì sao?

Cuối tuần của cô?

Nếu không tăng ca mà cũng không có tiệc tùng thì cuối tuần cô toàn ở nhà quét tước dọn dẹp, nấu ăn, mua sắm vật dụng hàng ngày.

Nhưng ở chỗ Cao Yến…

Hàng ngày đều có giúp việc dọn dẹp nhà cửa, khe sô pha chẳng có lấy một hạt bụi. Quần áo của Cao Yến được treo ngay ngắn trong tủ, đã giặt ủi đâu ra đấy, ngay cả vườn hoa cũng đã sửa sang.

Hình như chỉ có tủ lạnh là trống rỗng, bên trong ngoài trái cây, rượu và đồ uống thì không còn gì.

– Nếu cuối tuần không bận thì em thích ở nhà nấu cơm, hay mình đi siêu thị nhé. 

Dư Hoan đề nghị.

Cao Yến hầu như không dùng đến phòng bếp, nếu thỉnh thoảng ăn ở nhà thì anh cũng gọi điện cho giúp việc trước để bảo người ta mua đồ ăn mang tới.

Nhưng kể từ khi quen Dư Hoan, anh mới chỉ được nếm thử tài nấu nướng của cô có hai lần, một lần là khi Thẩm Dật Lâm bị bệnh, và lần cô bảo anh ngủ lại nhà cô.

Bây giờ cô chủ động rủ đi siêu thị, đương nhiên anh gật đầu ngay:

– Ừ.

Ngoài khu biệt thự của Cao Yến có một siêu thị hạng sang, nhưng hầu như toàn hàng nhập khẩu, ngoài rau quả thì không có mấy thứ để chọn lựa.

Để Dư Hoan có thêm lựa chọn, Cao Yến lái xe chở cô tới một siêu thị xa hơn một chút.

Trước khi đi, Dư Hoan đã nghĩ kỹ những thứ mua gì, vừa vào cửa là đi một mạch tới khu bán đồ dùng hàng ngày và thực phẩm tươi sống.

Cao Yến thong thả đẩy xe hàng đi sau Dư Hoan, thỉnh thoảng lại cầm vài thứ trên kệ lên xem nhưng không bỏ vào xe hàng.

– Anh còn muốn mua gì nữa không? 

Dư Hoan nhanh chóng mua đầy đủ những thứ cần thiết, hỏi anh.

Cao Yến lắc đầu.

– Thế sao em thấy anh cứ xem đồ mãi thế…

– Xem cho vui ấy mà.

Cao Yến đáp, nhưng anh không nói là anh muốn tiện thể nhớ tên những nhãn hàng cô dùng.

Hai người đi tính tiền.

Hàng đợi tính tiền buổi chiều không dài lắm, mới đó đã đến lượt Dư Hoan.

Cô đang lấy ví tiền trong túi ra thì Cao Yến đang ấn nút thanh toán.

Lúc anh đợi nhân viên thu ngân quét mã hàng hóa thì rất tự giác xếp đồ vào túi.

Sau khi quét mã xong, anh nhanh nhẹn xách túi lên, một tay cầm đồ, tay kia đan mười ngón tay vào tay cô dắt đi rất đỗi tự nhiên.

– Lành nghề dữ ha. 

Nhìn trọn bộ động tác của anh, Dư Hoan nghiêng đầu hỏi:

– Trước kia anh thường xuyên đi siêu thị với bạn gái à?

– Đâu có. 

Cao Yến nói, nghiêng đầu ý bảo Dư Hoan nhìn đằng trước, biện minh:

– Học đến đâu xài đến đó.

Theo hướng anh chỉ, Dư Hoan trông thấy một cặp đôi đang xà nẹo nhau.

Hai người ấy mua hai bịch lớn, chàng trai xách hết bằng một tay, cô gái muốn giúp thì bị anh ta từ chối, khăng khăng xách hết, rồi chừa ra một tay để nắm tay cô.

Cô gái không lay chuyển được, đành giơ tay khoác cánh tay chàng trai.

Thế là Dư Hoan cũng học đến đâu xài đến đó, dời tay lên khoác cánh tay Cao Yến.

Về đến biệt thự, hai người nghỉ ngơi một lát rồi Dư Hoan bắt đầu nấu bữa tối.

Đều là những món thân thuộc, nhưng Cao Yến rất nể mặt ăn sạch sẽ.

– Trước kia anh không biết em nấu ăn ngon như vậy. 

Anh bỏ chén đũa vào máy rửa chén, không kìm được mà trầm trồ khen ngợi.

– Ai bảo trước kia anh không ở lại. 

Dư Hoan lau dọn bếp.

Hình như Cao Yến thấy hơi tủi thân, ngoảnh lại lẳng lặng nhìn cô như đang hỏi: Trách anh chắc?

Dư Hoan dời mắt đi:

– Em đi rửa ít hoa quả.

Trong tủ lạnh có mấy loại trái cây thường thấy như cam quýt, lê táo, ban nãy Dư Hoan đi siêu thị còn mua thêm thanh long, mận đen, thanh mai…

Nhìn mớ trái cây, lần đầu tiên Dư Hoan nhận ra cô không biết Cao Yến thích ăn gì.

Lúc chiên trứng hỏi anh thích ăn chín kỹ hay lòng đào, anh bảo sao cũng được. Lúc nấu cơm hỏi anh thích ăn nhạt hay ăn mặn, anh đáp không kén ăn.

Cô rất ít khi thấy anh ăn trái cây.

Vừa rồi lúc ở siêu thị hỏi anh, anh bảo gì cũng ăn.

Cũng không biết anh nói thế vì chiều ý cô hay là cố ý muốn cô tốn công sức quan sát để biết anh thích gì nữa.

Dư Hoan nhìn người đàn ông bên cạnh, bỗng nổi hứng trêu chọc anh.