– Lố quá đi mất.
Tối đến, Dư Hoan không khỏi trách anh.
– Thế nên làm sao?
Cao Yến hỏi vặn lại:
– Chẳng lẽ cứ lén lút mãi rồi đợi đến lúc cưới tự dưng đưa thiệp cho mọi người à?
– …
Chữ “cưới” bật ra khỏi miệng anh quá đỗi tự nhiên, nhất thời khiến Dư Hoan không tức giận nổi nữa.
Cao Yến thừa cơ sáp tới hôn cô.
Anh đè cô xuống mà hôn khắp nơi, mơn trớn làn da mềm mại của cô từ eo ra sau lưng, vuốt ve như có như không.
Độ ấm trong nhà dần tăng lên, Dư Hoan nhanh chóng bị Cao Yến lột sạch quần áo. Đúng lúc này, bụng dưới của cô bỗng dấy lên cảm giác đau đớn quen thuộc, rồi thứ gì đó trào ra.
– Đợi em một lát.
Dư Hoan đẩy Cao Yến ra, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Vài phút sau, cô uể oải đi ra thông báo:
– Em… đến tháng.
Đến tháng trước vài ngày.
Bây giờ sức khỏe của Dư Hoan đã tốt hơn trước nhiều nên lúc đến tháng cũng không đau đến mức chết đi sống lại, nhưng bụng dưới khó chịu vẫn khiến cô chẳng muốn động đậy gì cả.
Nhiệt độ cơ thể của Cao Yến cao hơn cô, rất thích hợp làm gối ôm cho cô.
Cô thoải mái dựa vào ngực anh, anh đặt tay lên bụng cô để sưởi ấm cho cô.
Hai người cứ thế rúc trên sô pha xem phim.
Chuyện này khiến Cao Yến không khỏi nhớ lại lúc trước cũng có một lần như vậy, bọn họ cũng không làm gì ngoài xem phim.
Đó là đầu thu năm ngoái, vào ngày giỗ của Nghiêm Dụ Hoa.
Sáng sớm Cao Yến đi viếng mộ bà thì thấy có người đã đến sớm hơn anh.
Cỏ dại quanh mộ đã được dọn sạch, trước bia mộ đặt hoa tươi, không phải hoa cúc mà là hoa ngải tiên.
Khi ấy Cao Lam và chồng chị đã sang Úc định cư, Thẩm Dật Lâm vẫn còn ở Mỹ, người có thể đến viếng mộ Nghiêm Dụ Hoa vào sáng sớm chỉ có thể là Cao Trình.
Nếu không thì Cao Yến không đoán ra ai sẽ mang hoa ngải tiên đi viếng mộ Nghiêm Dụ Hoa, vì đó là loài hoa đính ước của Cao Trình và Nghiêm Dụ Hoa.
Chẳng biết nên khen ông ta có lòng hay là nhảm nhí, người đã chết rồi còn diễn cho ai xem?
Cao Yến nhìn bó hoa trắng chói mắt kia mà nghĩ bụng.
Rồi không khỏi nhớ tới biểu hiện buồn thảm của Cao Trình lúc Nghiêm Dụ Hoa sắp mất.
Chỉ cần ai có mắt đều nhận ra vẻ tiều tụy và đè nén của ông ta, lúc nào cũng bực bội như sắp sửa bùng nổ, như thể chỉ cần một chuyện nhỏ là có thể trở thanh kíp nổ cho ông ta nổ tung.
Nhưng trước mặt Nghiêm Dụ Hoa, ông ta luôn tỏ ra thoải mái và kiên nhẫn: Đẩy bà đi phơi nắng, kể chuyện cười cho bà nghe, lau người cho bà…
– Em nói… Em nói xem có khi nào trước đây ông ấy lang chạ bên ngoài chỉ vì muốn mẹ quan tâm đến ông ta không… Như mỗi lần uống say là ông ta lại trách mẹ không cho ông ta sự ấm áp ấy.
Có lần Cao Lam không kìm được để biện minh thay ông ta.
Nhưng Cao Yến chỉ khịt mũi xem thường.
Trong cuộc hôn nhân của Cao Trình và Nghiêm Dụ Hoa, dù Nghiêm Dụ Hoa là bên áp đảo, dù việc bà hờ hững là sai, nhưng rõ ràng Cao Trình còn sai nhiều hơn, làm nhiều chuyện quá đáng hơn.
Nếu hành động của Nghiêm Dụ Hoa chỉ khiến hôn nhân của họ xuất hiện vết nứt thì hành động của Cao Trình không nghi ngờ gì đã phá hỏng mọi thứ, khiến hôn nhân của họ không thể cứu vãn nổi.
Cao Yến không ủng hộ hành động ngoại tình của Cao Trình, lại càng không cho rằng sự hối hận về sau của ông ta là vì quá yêu, nói thế chỉ vấy bẩn hai chữ “quá yêu” mà thôi.
Nhưng nhìn bó hoa tươi trước mặt, nghĩ đến dáng vẻ lụi cụi nhổ cỏ quanh mộ của Cao Trình, hẳn là chân tay đã không còn nhanh nhẹn nữa, lầm bầm một mình đầy cô đơn, thì Cao Yến vẫn thấy lòng trùng xuống.
Cho dù anh thuyết phục bản thân rằng việc anh và Cao Lam trách cứ và xa lánh Cao Trình là do ông ta tự gieo gió gặt bão.
Nhưng Nghiêm Dụ Hoa không quan tâm đến hành động trước kia của Cao Trình, dường như bà chưa bao giờ để ý đến những chuyện hoang đường ông ta làm bên ngoài, cũng chưa từng nói có tha thứ hay không.
Anh bỗng không rõ những chuyện mà anh và Cao Lam làm để trừng phạt Cao Trình thay Nghiêm Dụ Hoa rốt cuộc có xem như trừng phạt ông ta đúng tội hay không.
Cao Yến đặt bó hoa tươi mình mang đến bên mộ, lấy khăn ra máy móc lau chùi bia mộ của Nghiêm Dụ Hoa.
Đúng lúc này, anh nhận được tin nhắn của Dư Hoan báo cô bỗng nhiên đến tháng, chiều nay hủy hẹn.
Hủy hẹn?
Chẳng hiểu vì sao mà khoảnh khắc trông thấy tin nhắn ấy, bỗng nhiên anh lại rất muốn gặp cô.
Muốn đơn thuần trò chuyện với cô một lát, hoặc chẳng cần nói gì, chỉ lẳng lặng ở bên nhau cũng được.
Vì thế anh nhắn lại rằng: Anh đang trên đường đến rồi.
Chiều hôm đó, Cao Yến vẫn đến nhà Dư Hoan.
Hai người kéo rèm lại, rúc trên sô pha xem phim y như bây giờ.
Tên bộ phim là gì, nội dung ra sao, Cao Yến không nhớ rõ.
Anh chỉ nhớ rõ cảm giác ôm Dư Hoan rất thoải mái, những suy nghĩ vớ vẩn và rối rắm đều bị anh tạm thời vứt khỏi đầu.
Anh không chú tâm xem phim, thỉnh thoảng phải hỏi cô xem tình tiết thế nào.
Cô kiên nhẫn kể anh nghe.
Ánh sáng màn hình phản chiếu trong mắt cô khiến nó long lanh phát sáng, hàng mi dài của cô cụp xuống, đáy mắt như có vì sao nhấp nháy.
Anh không kìm được mà cúi xuống hôn cô.
Chỉ hơi dịch người, đùi cả hai đã dán vào nhau.
Hơi thở ấm áp của cô phả lên da anh, bầu ngực đầy đặn mềm mại phập phồng theo nhịp thở, đung đưa khẽ khàng trong lòng anh.
Dù lúc bắt đầu hôn cô, anh không hề có dục niệm thì lúc tách ra, anh không khỏi có phản ứng sinh lý.
Cách lớp quần, cô cũng nhận ra vật cộm lên giữa hai chân anh, khẽ hỏi:
– Có muốn em giúp anh không?
Lúc cô hỏi, sắc mặt hơi trắng bệch, dù không ôm bụng nhưng vẫn nhíu mày chứng tỏ cô không thấy thoải mái.
Khoảnh khắc ấy, Cao Yến bỗng thấy mình thật khốn nạn.
Đồng thời căm ghét quan hệ giữa anh và Dư Hoan, cái loại quan hệ khiến bọn họ chỉ có thể gắn kết với nhau bằng nhục dục.
Rõ ràng anh thấy hứng thú với cả những chuyện khác: Tâm sự với cô như bạn bè, tiếp tục vạ vật trên sô pha xem phim với cô, chia sẻ bữa tối với nhau…
Anh lái xe nửa vòng thành phố tới đây không phải để ngủ với cô, nhưng dù cô không khỏe thì vẫn quan tâm tới dục vọng của anh, cứ như thể chỉ cần anh đến nhà cô thì bọn họ nhất định phải làm gì đó vậy.
Cao Yến ngỡ ngàng nhìn Dư Hoan.
Tích tắc ấy, anh thật sự muốn nói cho cô biết suy nghĩ trong lòng anh, nhưng đến khi tìm từ chọn câu thì anh chợt phát hiện anh không thể diễn đạt tròn vành rõ chữ được.
Anh sợ.
Sợ mớ tình cảm hỗn độn ấy không thể chải vuốt rõ ràng.
Sợ gieo hy vọng quá lớn cho cô, rồi lại sợ cô chẳng hy vọng gì, sợ sự hấp tấp của anh sẽ đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ của hai người.
May mà Dư Hoan dũng cảm hơn anh.
Trên màn hình chiếu gì chẳng hề quan trọng với Cao Yến.
Suy nghĩ của anh giống như dây leo, không dằn được mà quấn lấy người trong lòng mình.
Cô đáng yêu thế đấy.
Dưới ánh sáng leo lét phát ra từ màn hình, anh không kìm được mà cúi đầu hôn cô.
Môi họ dán lấy nhau.
Anh choàng tay ôm em cô, quấn lấy lưỡi cô lần tìm vào trong, hết hút lại liếm.
Anh hôn rất dịu dàng và thư thả.
Không nhuốm màu dục vọng, chỉ đơn thuần hôn cô vậy thôi.
Đến khi hôn thỏa thuê, anh vuốt ve gáy cô, cụng trán mình vào trán cô thủ thỉ:
– Em hãy chuyển đến sống chung với anh đi.
– Hả?
Dư Hoan bị hôn đến choáng váng, chưa phản ứng kịp đã nghe Cao Yến kề sát mũi cô nói:
– Anh muốn ngày nào đi làm về cũng được ôm em như thế này.