Tất cả vụ án của Nhạc Thượng đều do Fred đích thân phụ trách.
Từ khi Fred dẫn dắt Dư Hoan, như lẽ tất yếu, số lần Cao Yến và Dư Hoan gặp nhau càng ngày càng nhiều.
Lần nào Dư Hoan cũng mỉm cười chào anh, nhưng chỉ thế mà thôi.
Anh có bạn gái, mà cô cũng nhanh chóng có bạn trai mới.
Hai người vốn không nên, cũng không thể phát sinh chuyện gì khác ngoài công việc, mãi đến khi anh nghe thấy cuộc điện thoại của Dư Hoan và bạn cô.
– Anh ấy bảo đó là cô nàng người nhà giới thiệu cho anh ấy xem mắt, mình rất khó chịu nhưng trong cuộc tình này mình cũng có lỗi…
Chuyện ngoại tình xưa như Trái Đất, ấy thế mà Dư Hoan còn cảm thấy mình là người có lỗi.
Cao Yến dựa vào vách tường nhíu mày: “Cô thì có lỗi gì chứ? Có lỗi vì ngây thơ quá ư?”
Vốn anh không nên xen vào việc của người khác, nhưng anh càng nghe lại càng cảm thấy gã kia quá đáng.
Hôm ấy, cuối cùng anh cũng không kìm được mà mở miệng nhắc Dư Hoan kiểm tra điện thoại của bạn trai.
– Em biết kiểm tra điện thoại thế nào không? Tương tác trong vòng bạn bè, lịch sử tra đường trong điện thoại, hóa đơn khách sạn và đặt cơm hộp.
Dù là thời đi học hay đi làm, đàn ông không ăn vụng chỉ là số ít.
Cao Yến thấy nhiều, hơn nữa mánh lời điều tra của Cao Lam luôn cập nhật thường xuyên nên anh rất rành rẽ chuyện kiểm tra điện thoại đàn ông.
Anh chợt lên tiếng khiến Dư Hoan cảm thấy khó xử, cô im lặng vội vàng bỏ đi.
Đêm đó Cao Yến có một giấc mộng, là một giấc mộng tình.
Trong chiêm bao, Dư Hoan ngâm mình dưới suối nước nóng, dán cơ thể trần trụi vào người anh, nép trong lòng anh đọc thơ.
Trong làn nước vừa ấm vừa trơn, giọng cô vẫn lành lạnh như nhiều năm về trước bên hồ sen, nhưng có thêm vẻ quyến rũ nhã nhặn khi đã trưởng thành.
Cao Yến choàng tỉnh mộng, phát hiện vật giữa hai chân dựng thẳng, mãi lâu sau vẫn không mềm xuống được.
Hầu hết sự hấp dẫn giữa nam nữ đều đến từ thể xác trước.
Câu này quả không sai.
Cao Yến biết Dư Hoan nhiều năm như vậy mà trước giờ chỉ xem cô là một người bạn cũ chưa từng nói chuyện, chưa từng nổi bất cứ ý đồ nào với cô.
Nhưng sau cái lần tình cờ gặp cô ở suối nước nóng, anh cứ bất giác nhớ lại dáng vẻ cô ngâm mình trong suối nước nóng: Mặt hây hây đỏ, da dẻ láng mịn, và cả bầu ngực đã đầy đặn hơn hồi cấp Ba rất nhiều kia nữa…
Anh kinh ngạc phát hiện hóa ra mình đã nảy sinh ham muốn với cô.
Điều kỳ lạ hơn là, sau khi cô cảm ơn anh, say khướt ngẩng đầu hỏi:
– Thế còn anh? Anh là loại nào?
Anh chăm chú ngắm đôi môi thắm đỏ kia, rồi không kìm được mà cúi xuống hôn cô.
Sức tự chủ của anh không nên thấp như vậy.
Nhưng anh lỡ hôn rồi, dẫu lui bước cũng không thể vờ như không có gì xảy ra.
Anh quả quyết buông trôi bản thân để hưởng thụ.
Chẳng phải cô hỏi anh là loại nào sao?
Vì thế anh cố ý hôn cô một cách kích động khiêu khích, đến khi thỏa thuê mới ngả ngớn bồi thêm câu thoại kinh điển của lũ trai đểu:
– Đi khách sạn không?
Anh mong cô chỉ xem đó là câu đùa khi say của anh.
Nhưng Dư Hoan lại gật đầu:
– Đi.
Cao Yến lập tức ngớ ra.
Anh nhìn Dư Hoan.
Tích tắc ấy, lý trí anh biết rõ phải đẩy cô ra, nhưng đôi môi anh lại cứ mím chặt chẳng chịu phối hợp, không muốn mở miệng nói ra bất cứ lời chối từ nào.
Như tranh đua với anh, cô không hề lật lọng, hai người cứ thế đi thẳng đến khách sạn.
Vào phòng, khi nhìn thấy hộp áo mưa, anh bắt đầu bình tĩnh lại, viện cớ nói:
– Anh đi tắm trước.
Nhưng dù thế, cô vẫn không đi, mọi chuyện sau đó lý trí anh không cách nào khống chế nổi.
Trong căn phòng mịt mùng, thân thể quấn quýt, hơi thở ấm nóng hoà vào nhau.
Đêm ấy, anh tạo dáng cơ thể cô thành đủ mọi tư thế, mất khống chế xuất khí trong cô hết lần này đến lần khác, tới khi chân cô run lẩy bẩy, khóe mắt trào dâng nước mắt sinh lý vì đê mê mới thôi.
Anh ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, ngạc nhiên phát hiện ra một người thường ngày tính tình lạnh lùng như cô khi ở trên giường lại nhạy cảm như thế, nhiệt tình như thế.
Đồng thời cũng nhận ra ở trước mặt cô, sức tự chủ của anh cũng yếu ớt chẳng khác gì lũ đàn ông bình thường.
Sau một đêm phá sức, cơ thể cực kỳ mệt mỏi, nhưng tâm trí lại chẳng muốn nghỉ ngơi lắm.
Nhìn người say ngủ bên cạnh, anh nghĩ bụng, thế thì hẹn hò thôi.
Tuy khởi đầu của họ hơi hoang đường, nhưng đâu có nghiên cứu nào chứng minh rằng khởi đầu hoang đường sẽ dẫn đến kết cục bi ai chứ.
Tuy anh không cảm thấy mình thích cô rất nhiều, mà xúc động vì dục vọng và cảm giác quen thuộc tích tụ trong thâm tâm mới là yếu tố lấn lướt, nhưng thế cũng chẳng sao, anh cũng có bao nhiêu tình cảm với mấy cô bạn gái cũ đâu.
Nếu cô muốn anh chịu trách nhiệm, anh sẵn sàng xác nhận quan hệ với cô.
Trong lúc buồn ngủ, chẳng hiểu sao anh lại thấy cực kỳ phấn khích khi nghĩ thế.
Nhưng lúc mở mắt ra, bên cạnh anh không có lấy một bóng người.
Không một tờ giấy, không một tin nhắn, thậm chí cô còn chẳng gọi anh dậy để chào tạm biệt một câu mà cứ thế đi luôn.
Lúc anh gặp lại cô trong thang máy ở công ty luật Trung Hữu, vẻ mặt xa cách của cô nói rõ rằng cô không cần anh chịu trách nhiệm.
Thế thì thôi vậy, anh nghĩ.
Chưa đến nỗi mất mát, nhưng không thể không thấy hơi tiếc nuối.
Như thể khó khăn lắm anh mới tìm thấy một món ngon, song mới ăn được một miếng đã bị người ta bê đi mất.
Có lẽ đó là thói hư tật xấu của cánh đàn ông, lúc nào cũng có dục vọng chiếm hữu với người phụ nữ mà mình từng chung chăn gối.
Sau khi biết nhân viên phòng Sales công ty mình tính gạ gẫm Dư Hoan, Cao Yến lại không kìm được mà xen vào việc của người khác.
Anh nhắc nhở Dư Hoan rằng Đường An không phải người tốt.
Thế mà Dư Hoan lại chẳng hề bất ngờ, còn cười bảo cô chỉ muốn giết thời gian mà thôi.
Giết thời gian?
Hồi cấp Ba cô không biết nhìn người thì chớ, ngay cả bạn trai cũ còn ngoại tình…
Anh không hề nghĩ cô ngu ngốc, chẳng qua cô quá ngây thơ, mà cũng không đủ tàn nhẫn.
Nếu cô nhất định phải giết thời gian, Cao Yến nghĩ, chẳng thà cô tìm anh còn hơn.
Ít ra anh có chừng mực.
Ít ra một ngày nào đó, nếu cô muốn tính chuyện tương lai nghiêm túc, anh có thể đảm đương.
Với chuyện hẹn hò, trước giờ Cao Yến chẳng mấy thận trọng.
Mối tình đầu hồi cấp Ba chẳng khác gì trò hề.
Sau đó, lên Đại học gặp Lương Thi Vận, anh bỗng nảy sinh thiện cảm với cô vì vẻ lạnh lùng và chuyên tâm mà anh thấy rất thân quen, vì thế anh đã theo đuổi cô.
Rồi đến Lăng Phi, mẹ thích cô ấy, mà cô ấy đúng là xuất sắc thật, sau vài lần tiếp xúc anh bắt đầu hẹn hò với cô.
Người ta hay nói con gái hay sớm nắng chiều mưa, khó nắm bắt suy nghĩ.
Nhưng vì trong nhà có một người đặc biệt như Cao Lam nên Cao Yến cũng không thấy ngại ngùng khi ở bên người khác phái.
Anh tự thấy mình là một người bạn trai rất săn sóc có trách nhiệm, nhưng Lăng Phi lại đòi chia tay.
Đó là lần đầu tiên anh thực sự bị đá.
Anh không hề thấy buồn bã, bởi chính anh cũng chẳng cảm nhận được tình yêu mình dành cho Lăng Phi, cùng lắm là tán thưởng và có thiện cảm, cùng mong muốn chiều lòng người nhà và thói đời mà thôi.
Cuộc hôn nhân đổ nát của bố mẹ khiến anh chẳng có mấy mong đợi về hôn nhân.
Khi làm ăn, anh từng gặp quá nhiều cặp đôi bằng mặt không bằng lòng, đồng sàng dị mộng, thậm chí trở mặt thành thù.
Với chuyện hẹn hò, anh lại càng chẳng để tâm.
Người yêu cũng được.
Mà quan hệ thể xác đơn thuần như anh và Dư Hoan hình như cũng không tồi.
Cho dù trong lòng anh hiểu rõ quan hệ thể xác không hề bền vững, nhưng trên đời làm gì có quan hệ nào bền vững đâu, chẳng có lời hứa nào trường tồn mãi mãi.
Nếu thế thì cần gì phải chấp nhất? Anh nghĩ.
Mãi đến hôm ấy, cái hôm mà Dư Hoan hỏi anh có đến dự đám cưới của cô không?
Đám cưới của cô? Đám cưới của cô với ai?
Dẫu biết có lẽ cô chỉ thuận miệng nói, nhưng anh vẫn không thể trả lời cô thỏa đáng được. Lần đầu tiên anh nhận ra, anh không thể chấp nhận cảnh tượng ấy.
Chấp nhận chuyện cô sẽ kết hôn và sinh con với người đàn ông khác.