– Cao Yến.
Cô chợt gọi tên anh, mở loa ngoài rồi đặt điện thoại lên đầu giường, trở người chuyển tư thế khác trong chăn.
Nghe giọng nói trầm thấp bên kia trả lời xong lại hỏi:
– Thời tiết bên anh có tốt không?
– Cũng được, bên em thì sao?
– Cũng tốt, nhưng chắc cuối tuần em không về được.
– Ừ, anh có nghe Dật Lâm nói.
– Thế còn anh? Cuối tuần có kế hoạch gì không?
– Phải đi ăn với bên đối tác, và tham dự một buổi tọa đàm…
Hai người cứ thế trò chuyện.
Toàn chuyện vụn vặt, nhưng giọng Cao Yến gợi cảm đến nỗi Dư Hoan cứ ngỡ mình đang chìm trong một bản nhạc nhẹ.
Thân thể trần trụi của cô khẽ vặn vẹo trong chăn, bàn tay đặt giữa hai chân lúc co lúc duỗi, từ từ xoa nắn như có như không.
Bên đầu dây kia, mỗi âm tiết của Cao Yến đều được màng nhĩ cô tiếp nhận, nhưng dần dà, trước khi não bộ kịp ráp chúng thành câu hoàn chỉnh, chúng đã biến đi nơi khác.
Dư Hoan vùi mình trên giường, trả lời anh càng ngày càng chậm, thời gian suy nghĩ cũng ngày một dài hơn.
Mệt à?
Cao Yến cảm thấy tốc độ hồi đáp của bên kia chậm lại, đang định hỏi thì đột nhiên nghe thấy bên kia không kìm nổi mà bật ra một tiếng rên rỉ ngắn ngủi.
– Em đang làm gì thế?
Gần như trong nháy mắt, yết hầu của anh cũng nhấp nhô theo.
– Em… đang nói chuyện với anh.
Dư Hoan hơi oằn mình rồi từ từ thả lỏng, một lúc lâu sau mới trả lời.
Câu nói đứt quãng của cô hàm chứa cả tiếng hổn hển.
– Em…
Cao Yến quá quen với âm thanh kia.
Nhất thời anh cũng cảm thấy mình không thở nổi.
Từ loa, Dư Hoan nhận ra tiếng thở bên kia thay đổi, biết mình đã bị phát hiện bèn thò tay toan ngắt cuộc gọi.
Vừa chạm vào màn hình thì nghe anh hỏi:
– Nhớ anh à? Phải không?
Hẳn đây là một câu tán tỉnh.
Vì âm cuối của nó được nhấn nhá, cực kỳ giống lời thì thào mờ ám trong thời điểm đặc biệt nào đó…
Nhưng nó không hoàn toàn là câu tán tỉnh, vì anh không dùng từ “muốn”, hơn nữa cuối cùng còn đệm thêm một câu hỏi tha thiết vào, phải không?
Phải không?
Câu hỏi này ranh ma ở chỗ rõ ràng anh biết cô đang nghĩ gì mà vẫn muốn cô mở miệng thừa nhận.
Tựa như đủ chuyện anh từng làm trong quá khứ – dùng sự lịch thiệp và săn sóc của mình để từ từ phá vỡ sự phòng bị của cô, dẫn dắt và định hướng trái tim và lý trí của cô.
Nhưng đến khi cô sa lưới, anh lại lề mề không chịu ngả bài.
Anh hỏi cô có nhớ anh không? Thế còn anh? Có nhớ cô không? Có để ý đến cô không?
– Nếu em nói em nhớ anh thì anh sẽ tới đây à?
Dư Hoan rụt tay về, bỗng nhiên cũng dùng giọng điệu tán tỉnh để nói chuyện.
Hai bên cách nhau cả nghìn cây số, dù có đi máy bay thì cũng mất những nửa ngày.
– Anh sẽ đến đây đón cuối tuần với em à?
Cô hỏi lại, thậm chí giọng nói còn đượm vẻ nũng nịu.
Người ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu mới hỏi:
– Em muốn anh tới à?
Quả nhiên vẫn là một câu trả lời vô thưởng vô phạt, là chiêu ăn tiền cánh đàn ông – vứt vấn đề lại cho đối phương, hòng khiến đối phương nhận ra sự vô lý của bản thân rồi tự bỏ cuộc.
Nếu là xưa kia, Dư Hoan sẽ mỉm cười lảng sang chuyện khác.
Nhưng lần này, Dư Hoan lại gật đầu:
– Ừm.
Lúc trước mỗi lần anh đi công tác mà cô được nghỉ cũng từng muốn đến gặp anh.
Từ thành phố này bay đến thành phố khác, gặp anh một lần để giảm bớt nỗi tương tư.
Cô biết nếu cô mở miệng, có lẽ anh sẽ gánh hết mọi chi phí, thậm chí sẽ tiếp đãi cô rất chu đáo, để cô hưởng thụ một chuyến du lịch hoặc kỳ nghỉ phép không tệ chút nào.
Nhưng rốt cuộc họ đâu có hẹn hò với nhau, nếu bôn ba tàu xe mệt nhọc vì người yêu được xem như chuyện lãng mạn, thì làm thế vì bạn tình lại có vẻ sốt sắng rẻ mạt.
– Em muốn anh tới đây.
Dư Hoan nói.
Mong đợi là thật.
Thử cũng là thật.
Một người đàn ông như Cao Yến mà săn sóc cô như thế có lẽ là vì gia giáo, chịu trả giá vật chất có lẽ là vì anh vốn dư dả tiền bạc, thậm chí bây giờ anh chơi trò mập mờ với cô cũng có thể là vì nhàm chán. Nhưng nếu cô muốn anh bỏ công bỏ sức cho một chuyến đi vào cuối tuần vốn không hề rảnh rỗi thì sao?
Lúc trước khi cô bắt gặp cảnh anh bị đá, nghe bạn gái cũ lên án anh tuy làm tròn bổn phận nhưng luôn thiếu chủ động và quan tâm, cô đã không đồng tình, thậm chí còn cảm thấy cô gái nọ hơi vô lý.
Nhưng bây giờ, cô chợt lý giải được cảm giác của cô ta.
Chính là cái cảm giác không cam tâm khi rõ ràng bạn đã lún sâu mà người kia lúc nào cũng có thể thản nhiên quay gót.
– Anh đến đây được không?
Nỗi chua xót vì yêu đơn phương xúi giục Dư Hoan trở nên vô lý một cách hiếm hoi.
Cô không phải là bạn gái của Cao Yến, nên không thể lấy chuyện chia tay ra dọa anh được.
Chắc anh nghĩ cô điên rồi nhỉ?
Thế lại hay, cô có thể mượn cớ ấy để bóp chết những ảo tưởng của bản thân, sau này chỉ tập trung hưởng thụ vui sướng sinh lý là được, cho đến khi cô tìm thấy một mối quan hệ thân mật có thể cùng lúc thỏa mãn cả nhu cầu sinh lý và tâm lý của cô.
Dư Hoan nghĩ thế đấy.
Nhưng trái tim vẫn bất giác trùng xuống khi thấy đối phương cứ im lặng mãi.
– Anh ngủ đi, ngủ ngon.
Cuối cùng, cô bảo.
Cô vẫn đánh giá quá cao bản thân.
Cả đêm trằn trọc nên Dư Hoan ngủ không ngon lắm.
Nhưng trong buổi họp ngày hôm sau, cô vẫn thể hiện sự chuyên nghiệp của mình một cách hoàn hảo.
Đến khi kết thúc, sửa sang báo cáo xong xuôi, Dư Hoan đóng máy tính lại, day huyệt Thái Dương vì nhức đầu rồi bảo Thẩm Dật Lâm,
– Em đi ăn một mình đi, chị muốn về phòng nghỉ một lát.
– Dạ.
Thẩm Dật Lâm gật đầu, thấy cô mệt mỏi thì đề nghị:
– Để em mua cơm về cho chị.
– Khỏi cần, lát chị tỉnh ngủ ăn đại cái gì trong khách sạn là được.
– Vâng ạ.
Hai người chia nhau hành động.
Dư Hoan về phòng khách sạn, tắm qua loa là lên giường ngủ luôn.
Trong lúc mê man, điện thoại báo có tin nhắn đến nhưng cô chẳng đếm xỉa, mãi đến khi tiếng chuông cứ réo mãi, cô mới móc điện thoại dưới gối lên xem.
Người gọi là Cao Yến.
Mấy tin nhắn chưa đọc cũng là của anh, lần lượt là:
“Anh tới rồi.”
“Gửi địa chỉ cho anh đi.”
“Em ở đâu?”
Với câu cuối là: “Mở cửa.”
– Anh…
Dư Hoan gần như bò khỏi giường ngay lập tức, nhìn người trước mặt với vẻ không tin nổi, hỏi:
– Sao anh lại đến đây? Sao… Sao anh biết em ở đây?
Chưa dứt lời đã im bặt.
Người là do cô gọi tới.
Còn vì sao anh tìm được nơi này thì… Thẩm Dật Lâm đang ở đây, có gì mà anh tìm không thấy?