Dư Hoan hơi khác thường.
Rõ ràng lúc mới đi công tác vẫn ổn, vừa đến khách sạn đã gửi hình cho anh, tối đó họp xong còn tán gẫu với anh, thế mà hai hôm nay cứ như biến thành một người khác, tốc độ trả lời tin nhắn của anh càng ngày càng chậm, chẳng những chậm mà nội dung cũng ngày một cụt lủn và chiếu lệ.
Cao Yến xem lại lịch sử trò chuyện gần đây của mình và Dư Hoan.
Lần thứ nhất là sau bữa tối ngày hôm qua, anh hỏi cô tình hình đàm phán thế nào, mãi một lúc lâu cô mới nhắn lại một câu: “Tàm tạm”. Sau đó bảo mệt muốn ngủ sớm, dặn anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.
Lần thứ hai là giữa trưa ngày hôm nay, anh gửi ảnh bữa trưa rồi hỏi cô ăn chưa, cô nhắn lại một câu cụt lủn là: “Ăn rồi”, ngoài ra không còn gì nữa.
Lần thứ ba còn lạ hơn, lúc chạng vạng, anh gửi đoạn phim mình tập thể hình sang, hai tiếng sau cô vẫn không trả lời.
Bận ăn cơm? Đã quá bữa.
Bận tắm rửa? Nửa tiếng đủ rồi mà.
Bận giải quyết công việc? Thế sao Thẩm Dật Lâm vừa đăng trạng thái mới trong vòng bạn bè?
Cao Yến nhìn màn hình, thật sự không nghĩ ra được lý do hợp lý nào, đành phải gọi điện cho Thẩm Dật Lâm.
– A lô, cậu ạ?
Thẩm Dật Lâm nghe máy, rõ ràng hơi ngạc nhiên, hỏi:
– Sao cậu lại gọi điện cho cháu?
Ăn nói kiểu gì thế.
– Quan tâm cháu một chút không được à?
Cao Yến nhướng mày,
– Công việc có thuận lợi không?
– … Không thuận lợi lắm.
Thẩm Dật Lâm kể:
– Trong quá trình đàm phán xuất hiện một ít tranh chấp, có lẽ bọn cháu phải về muộn hai ngày.
– Khó giải quyết lắm à?
Như thể bắt được trọng điểm, Cao Yến hỏi xoáy vào.
Nhưng Thẩm Dật Lâm gạt đi ngay:
– Cũng không đến nỗi thế.
– Luật sư Dư nói thương lượng là chuyện của họ, bọn cháu chỉ cung cấp ý kiến về phương diện pháp luật thôi.
Cậu ta bổ sung.
Thế thì vì sao?
Cặp mày của Cao Yến mới giãn ra lại nhíu vào:
– Cháu không gây phiền phức cho luật sư Dư đấy chứ?
– Không, hôm nay luật sư Dư còn khen cháu hoàn thành tốt công việc được giao mà.
– Thế… cháu ở đó đã quen chưa?
Cao Yến lại hỏi.
– Dạ?
Thẩm Dật Lâm thắc mắc.
Câu hỏi này còn lạ lùng hơn cả chuyện cậu gọi điện đột xuất.
Phải biết là lần này cậu ta chỉ đi công tác có vài ngày mà thôi. Mà trước đây lúc cậu ta sang Mỹ du học, Cao Yến có thèm đếm xỉa đến chuyện ăn ở của cậu ta đâu.
– … Đồ ăn chỗ này cũng được, không khác khẩu vị của chúng ta lắm, điều kiện khách sạn cũng ổn.
Thẩm Dật Lâm trả lời, do dự một chốc mới hỏi,
– Cậu làm sao thế ạ?
Đừng nói là bỗng dưng kiểm tra sức khỏe thấy mắc bệnh nan y như bà ngoại nên nhận ra không thể chỉ lo làm lụng mà nên quan tâm đến người nhà nhiều hơn nha.
– Dạo này cậu đi kiểm tra sức khỏe à?
Thẩm Dật Lâm dè dặt hỏi.
– Cậu rất khỏe.
Cao Yến đoán được sơ sơ suy nghĩ kỳ quái của cậu ta, bảo:
– Nếu rảnh rỗi thì nhớ ngủ sớm, cậu cúp đây.
Gọi một cuộc điện thoại chẳng lấy được tin tức hữu ích gì, trừ một chuyện: Thời gian đi công tác của Dư Hoan bị kéo dài.
Nhưng Dư Hoan chẳng thèm báo cho anh biết việc này.
Hay là cô có chuyện phiền não?
Cao Yến không đoán nổi, quyết định gọi điện cho Dư Hoan.
Dư Hoan nằm trên giường xem đoạn phim Cao Yến gửi.
Tối nay, có người bên phía khách hàng mời cô và Thẩm Dật Lâm ăn cơm, cô không từ chối được sự nhiệt tình của đối phương nên đành uống ít rượu.
Chẳng biết do tác dụng của cồn hay tháng nào cũng có mấy ngày khó ở mà bỗng thấy tâm trạng hẳn.
Cô nằm trên giường mãi mà chẳng thấy buồn ngủ, bèn ấn mở đoạn phim Cao Yến gửi cho cô.
Có vẻ đoạn phim được quay bởi huấn luyện viên: Cao Yến ngồi trên ghế, đang đẩy tạ.
Đường cong cơ bắp của anh hiện rõ mồn một, cuồn cuộn mà không thô kệch.
Chẳng biết là bài huấn luyện thứ mấy mà đồ anh đã ướt mồ hôi, phác họa rõ nét cơ bắp ở vùng cánh tay, bả vai và khuôn ngực nở nang của anh.
Mồ hôi chảy từ đầu tóc dày của anh xuống thái dương, rồi đến gáy, rất hợp với nhịp thở hồng hộc. Mỗi lần anh hít vào thở ra, cô đều cảm nhận được sự bùng nổ hormone của anh dẫu cách màn hình.
Lần đầu tiên Dư Hoan phát hiện hóa ra dục vọng có thể cụ thể hóa.
Là đôi môi mím chặt của anh, là chiếc cổ nổi cơ của anh, là quai hàm bạnh chặt bật ra tiếng thở dốc của anh, là mồ hôi nhỏ giọt của anh, là làn da nóng bỏng của anh…
Dư Hoan vứt điện thoại sang một bên, vùi mình trong chiếc chăn mềm mại, luồn tay vào vạt áo ngủ.
Nhớ lại vô số đêm khuya triền miên cùng người đó, ngón tay mềm mại lành lạnh bắt chước động chạm và kỹ xảo của anh mà rong ruổi khắp cơ thể dần nóng lên của mình.
Đúng lúc này, điện thoại reo.
– A lô.
Dư Hoan chạm vào màn hình, đèn báo màu xanh lá cây sáng lên báo nhận cuộc gọi.
Chất giọng trầm khàn quen thuộc vang lên bên đầu dây bên kia:
– Đang làm gì thế?
Mở đầu cũ rích.
Có người nói ý nghĩa thầm kín của câu này là: Nhớ em.
Nhưng cũng có thể là: Người nói lười nghĩ ra câu mào đầu mới mẻ độc đáo mà thôi.
– Vừa đi ăn với người đàm phán bên phía khách hàng về.
Dư Hoan nói:
– Xin lỗi, chiều em hơi bận nên không để ý tin nhắn.
Xin lỗi?
Giọng điệu khách sáo như đang bàn chuyện công việc của Dư Hoan khiến Cao Yến thoáng sửng sốt, mãi một lúc mới hỏi tiếp:
– Giờ còn bận không?
– Không.
– Thế nói chuyện với anh một chút nhé.
– Nói gì?
– Anh muốn nghe giọng em, nói gì cũng được.
Qua hơn nghìn cây số, thế mà giọng nói vọng qua loa vẫn không suy suyển.
Trầm thấp gợi cảm như trước.
Thậm chí Dư Hoan có thể mường tượng ra dáng vẻ của Cao Yến bên đầu dây kia, nét mặt thản nhiên, ánh mắt ẩn chứa sự dịu dàng, là sự dịu dàng hệt như mỗi lần họ đắm đuối bên nhau.
Gian phòng yên ắng lạ thường, gió nhẹ lùa từ ngoài vào, cô chợt nhận ra mình rất nhớ giọng nói của anh.
Bỗng chốc, cô không cách nào dùng mấy câu như “Em muốn đi ngủ”, “Em mệt quá” hoặc những cớ khác để lấy lệ với anh rồi cúp máy được.