Dư Hoan ngồi lên đùi Cao Yến, trần trụi hoàn toàn, không một mảnh vải che thân.
Lạch đào trong cô ôm khít lấy cây hàng thô to của anh, da nóng như lửa đốt.
Cô hơi nhích mông những mong tìm được góc độ tốt hơn để ma sát hòng dập bớt ngọn lửa nóng đang thiêu cháy mình.
Cô ôm cổ anh, hơi rướn người dậy, động tác khẽ khàng ấy khiến ngực cô dời đi rồi lại đè lên ngực anh.
Áo choàng tắm thô ráp cọ vào nhũ hoa sưng to của cô.
Đụng chạm mang đến khoái cảm như luồng điện sượt qua khiến cô bất giác run lên.
Một bàn tay to luồn xuống, bợ lấy bờ mông nảy nở của cô, ngăn cô tiến thêm một bước.
– Chờ thêm một chút.
Cao Yến tựa cằm lên vai cô, dùng một tay giữ cô còn tay kia thì rong ruổi khắp chốn, khàn giọng thì thầm bên tai cô.
Chờ thêm một chút? Chờ thêm bao lâu nữa?
Dư Hoan không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Sau khi bọn họ đưa Thẩm Dật Lâm về nhà, Cao Yến lẳng lặng theo cô lên lầu.
Tắm rửa, âu yếm, luồn vào.
Hết thảy mọi khâu đều trơn tru như trước, nhưng chẳng bao lâu sau khi cắm vào, anh đột nhiên nói: Anh phải trả lời tin nhắn của mẹ Thẩm Dật Lâm đã.
Anh thôi đưa đẩy, ôm cô, choàng tay ra sau lưng cô bấm điện thoại.
Cô muốn tự thân vận động thì anh lại ghìm tay ngăn cản động tác của cô.
Cứ thế kéo dài mãi một lúc.
Cô như muốn phát điên mà hỏi:
– Anh muốn đợi bao lâu nữa?
Đối phương không đáp, chỉ ung dung nắn bóp mông cô.
Dưới sự vần vò của bàn tay to bản với những ngón tay rõ khớp xương của anh, cặp mông đầy đặn biến thành đủ mọi hình dạng.
Nước nôi bên dưới người cô đã lênh láng, dù bị anh lấp kín mà vẫn rỉ ra ngoài, dính bết vào mông cô, sự ướt át đối lập hẳn với cơn khát cháy trong cơ thể.
Vật kia của anh vùi sâu trong khe nhỏ ướt dầm dề của cô. Cô có thể cảm nhận rõ mồn một từng nhịp đập của phần gân cộm lên, dán vào vách th/ịt của cô.
Cơn sóng khoái cảm dấy lên khi cọ xát hơi giảm bớt ham muốn của cô rồi lại giục giã dục vọng gia tăng. Cô càng muốn nhiều hơn, mãnh liệt hơn, ước ao mình bị anh chiếm đoạt thô bạo.
Mồ hôi đọng trên trán cô, thấm ướt tóc cô.
Cô rên rỉ, hôn lên phần da cổ lõa lồ của anh, bên trong vô thức siết lấy anh.
Cô muốn anh.
Cô muốn bị anh chiếm cứ.
Cô muốn cây hàng của anh luồn vào, cô muốn anh ra sức giã dập, khiến toàn thân cô run rẩy.
Ngoài ham muốn bản năng, còn chất chứa cả nỗi nhung nhớ đằng đẵng suốt nửa tháng qua.
Cô nhớ anh.
Nhớ anh đến cùng cực.
Nhưng cô quyết cắn chặt môi, không muốn để lộ chút nào.
Như thể chỉ cần không nói ra thì mọi chuyện đều có thể đổ vấy cho dục niệm.
Dư Hoan cố vặn eo, nhưng không cách nào thoát khỏi sự khống chế của Cao Yến.
Chưa từng khó chịu và giày vò đến vậy.
Cứ như thể mỗi phân da th/ịt, mỗi tế bào thần kinh đều bị lông chim quét ngang, cận kề ranh giới sụp đổ.
Cô cấu cào lung tung sau lưng anh, cơ thể ra sức cắn nuốt vật kia của anh.
Dục vọng cháy bỏng xé rách tất thảy huyết quản, khiến cô chẳng màng gì cả, chỉ muốn lên đỉnh Vu Sơn.
Nhưng cô không có được tốc độ của anh.
Cô cũng không thể chạm vào vùng th/ịt mềm nhạy cảm một cách chuẩn xác như anh vẫn làm.
Khoái cảm gom góp từ việc siết chặt quá đỗi mong manh, vừa dâng lên đã tan mất.
Cảm giác nửa vời này khiến cô cuồng loạn.
Rõ ràng cô nghe thấy tiếng thở của anh đã nặng nề hẳn, thế mà anh vẫn ghìm chặt eo cô, không để cô nhúc nhích.
Cô hé mở đôi môi đang dán trên vai anh, không kìm được mà chếch miệng cắn phập xuống vai anh.
Cô thật sự ghét anh như thế.
Ghét anh mãi bình thản ung dung, ghét anh vẫn giữ được lý trí khi chôn mình trong cơ thể cô.
Cô đã chịu bao giày vò, mà anh vẫn thản nhiên như không.
Tựa như anh chẳng cần làm gì cũng khiến trái tim cô xao động.
Tuy ban đầu anh thu hút cô cũng chính bởi dáng vẻ này.
Nhưng giờ đây cô chỉ thấy ghét bỏ.
Cô càng ra sức cắn anh.
Trước giờ mỗi khi hai người lên giường, cô luôn cẩn thận không chạm vào phần da cổ của anh vì nơi ấy rất lộ liễu, sợ để lại vết.
Nhưng hôm nay, cô chỉ muốn lưu lại dấu răng mình trên đó.
Sâu một chút, sâu thêm một chút nữa.
Tốt nhất là đến ngày mai, rồi cả ngày mốt kia nọ cũng vẫn hằn dấu.
Cô kề răng mình xuống bả vai anh, từ từ dồn sức…
– Á…
Mới đầu Cao Yến chỉ nín thở, sau lại phải thở hắt ra vì kinh ngạc.
Cuối cùng anh đành phải kéo cô ra.
– Em…
Anh đau đến nhíu mày, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Dư Hoan thì lại quên mất mình muốn nói gì.