“Mình làm sao vậy chứ?”
Về đến Trung Hữu, nhớ lại chuyện trong thang máy mà Dư Hoan vẫn còn thấy xấu hổ.
Có mỗi nồi súp, sao cô so đo làm gì?
Lần trước ở đám cưới đã vậy, lần này cũng thế, sao toàn buột miệng nói mà không nghĩ thế?
Dư Hoan bực bội nghĩ, bỗng cửa văn phòng bị đẩy ra, Thẩm Dật Lâm hưng phấn đi vào hỏi:
– Luật sư Dư về rồi ạ? Tối nay chị có rảnh không?
–?
Dư Hoan thắc mắc.
– Cuối cùng hôm nay phiên thẩm vấn vụ án Rhone Industries cũng kết thúc, tuy chưa có kết quả nhưng với màn thể hiện trên tòa của luật sư Phương thì em thấy chắc không có vấn đề gì.
Thẩm Dật Lâm hỏi:
– Vừa khéo ngày mai là cuối tuần, hay tối nay chúng ta đi ăn mừng đi?
Vụ án này tình cờ khớp với chuyên ngành của Thẩm Dật Lâm nên cậu ta đã giúp đỡ không ít.
Đây là vụ án đầu tiên cậu ta tham gia kể từ khi đến đây thực tập, cuối cùng cũng kết thúc. Dư Hoan nhìn cậu ta hỏi:
– Em định ăn mừng thế nào?
Thẩm Dật Lâm chọn một quán bar.
– Hóa ra quán bar trong nước là thế này.
Thẩm Dật Lâm cảm khái.
– Em chưa tới bao giờ à?
Dư Hoan hỏi.
– Lúc sang New York em mới thành niên.
Thẩm Dật Lâm lắc đầu, nói:
– Quán bar bên ấy không giống kiểu này.
Phần lớn quán bar bên Mỹ là dạng nhảy disco hoặc là nơi để mọi người gọi đồ uống và hàn huyên với nhau nên sân khấu không lớn.
Mà quán bar cậu ta và Dư Hoan tới bây giờ lại to nhất nhì thành phố này.
Rất to, cũng rất ồn.
Đi vào trong, đâu đâu cũng lập lòe đèn đóm và đám đông ồn ào, nhạc sàn tràn ngập mọi ngóc ngách, sân khấu cực lớn ở chính giữa đang tưng bừng khí thế.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Dật Lâm tới nơi như này nên không khỏi điếng người mấy giây trước bầu không khí “hoành tráng” này.
Dư Hoan thấy cậu ta còn xanh non hơn cả mình, bèn túm cánh tay cậu ta nói:
– Đi thôi.
Dư Hoan dẫn Thẩm Dật Lâm tới ngồi xuống băng ghế.
– Nơi này rộng thật.
Thẩm Dật Lâm lại trầm trồ với giọng điệu của một tấm chiếu chưa trải, đến khi sờ ví định đưa tiền boa mới phát hiện sau khi về nước đã quen thói không mang tiền mặt theo người.
– Chị có tiền lẻ không ạ?
Cậu ta hỏi Dư Hoan.
– Bọn họ sẽ trích phần trăm.
Dư Hoan đáp.
– À thế ạ.
Thế là Thẩm Dật Lâm yên tâm ngồi xuống, hào phóng gọi combo bao gồm một chai Hennessy, một khay trái cây và nước ngọt đi kèm.
Băng ghế nằm bên hông sân khấu, có tầm nhìn rộng rãi rõ nét. Dư Hoan vừa nghiêng đầu đã trông thấy nữ DJ cực ngầu trên sân khấu cạnh chỗ cột nhà.
Dư Hoan không thích uống rượu, cũng không thích nhảy, tới quán bar chỉ ngồi yên xem biểu diễn.
Thẩm Dật Lâm thì muốn ra nhảy.
Mới đầu cậu ta vốn định kéo Dư Hoan đi chung nhưng cô sống chết không chịu nên cậu ta đành phải đi một mình.
Cậu ta rạng rỡ đẹp trai khiến không ít con gái chủ động tiếp cận.
Lần nào Thẩm Dật Lâm cười nói với ai cũng đều hướng mắt về phía Dư Hoan.
*
– Em không từ chối thẳng được à?
Bị lấy làm bia đỡ đạn không ít lần, Dư Hoan không khỏi oán giận.
– Đâu được, con gái người ta đã lấy hết can đảm tiếp cận em, em phải giữ thể diện cho họ chứ.
Thẩm Dật Lâm nói.
– …
Dư Hoan hỏi:
– Em có từng nghĩ đến chuyện ứng tuyển làm hoạt náo viên cho quán bar không?
Thẩm Dật Lâm mỉm cười, chợt hỏi:
– Luật sư Dư, chị không có bạn trai thật à?
Câu này hôm đầu tiên đến công ty cậu ta từng hỏi cô.
Dư Hoan không rõ sao cậu ta chấp nhất với chuyện này thế.
– Thì em tò mò mà.
Thẩm Dật Lâm ngồi xuống cạnh Dư Hoan, vỗ vai cô thì thầm:
– Cái anh bên phải cứ nhìn chị mãi.
– À cả anh ngồi đối diện chị cũng tăm tia chị lâu rồi, nhưng chị vừa liếc mắt đã từ chối người ta luôn.
Cậu ta thuật lại quan sát của mình, rồi ngồi ngay ngắn lại, khôi phục âm lượng bình thường nói:
– Đồng nghiệp trong công ty luật đều bảo chị vẫn còn độc thân, nhưng em lại thấy không giống.
– Có khi là vì chị không thích đàn ông trong quán bar thì sao?
– Nhưng Roger công ty mình và Eric bên Rhone Industries đều có ý với chị mà em có thấy chị bật đèn xanh cho ai đâu.
– …
– Cho nên chị có đối tượng hẹn hò bí mật đúng không?
– Không có.
– Đang trong giai đoạn mập mờ à?
– … Không phải.
– Được theo đuổi?
– …
– Chẳng lẽ là yêu thầm?
Thẩm Dật Lâm uống rượu vào còn lắm chuyện hơn cả bình thường. Dư Hoan không chống đỡ nổi, cuối cùng mở miệng khai:
– Là một người đặc biệt.
Dư Hoan không muốn dán nhãn Cao Yến là bạn tình đơn thuần.
Một mặt là vì cô không thể mở miệng đề cập đến chủ đề không dành cho trẻ em với Thẩm Dật Lâm, mặt khác là vì cô không muốn thừa nhận Cao Yến chỉ là bạn tình.
Bọn họ không chỉ hẹn nhau để làm tình, thỉnh thoảng họ cũng bổ khuyết khoảng trống tinh thần cho nhau, ở bên nhau ngay cả khi không có ham muốn.
Ví như sau khoảng thời gian tất bật vì công việc thì hẹn nhau đi ăn tối, cuối tuần thấy chán thì hẹn nhau đi đánh bóng, nghe nhạc. Thậm chí có lần cô phát hiện mình đến tháng đột xuất, thế mà anh vẫn chạy xe xuyên qua nửa thành phố để tới nhà cô, chỉ để rúc trên sô pha xem một bộ phim nhựa tẻ ngắt với cô.
Những khoảnh khắc như vậy tuy không nhiều, nhưng đúng là có tồn tại.
Thỉnh thoảng cô cũng phàn nàn với anh khi công việc không thuận lợi, tuy rằng lúc anh có chuyện phiền lòng hay có khuynh hướng dùng tình dục để phát tiết hơn.
Nhưng về bản chất thì họ giống nhau, đều sẵn sàng trở thành thùng rác cảm xúc cho người còn lại.
Dư Hoan không hay ngẫm nghĩ về mối quan hệ với Cao Yến.
Nhưng ngoài hưởng thụ thân thể đối phương, và những giao thoa không thể tránh khỏi trong công việc thì…
Thật ra cô hơi thích anh.
Làm gì có ai duy trì quan hệ bạn tình lâu dài với một người mà mình không thích chứ?
Có lẽ anh cũng hơi thích cô.
Nếu không đã chẳng có màn đối thoại đáng xấu hổ như trong thang máy hôm nay.
Nhưng lời nói hay hành vi thì đều như nhau, có thể hiểu theo nhiều ý khác nhau. Con người ta thường có khuynh hướng tin tưởng những điều mình muốn tin, ai rơi vào lưới tình trước rất có thể sẽ thua thảm hại.
Cơn bực lúc trước vừa ém xuống lại dấy lên, Dư Hoan bê ly rượu lên cụng ly với Thẩm Dật Lâm rồi uống một hớp to.
– …
Thẩm Dật Lâm ngớ ra.
Cậu ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe cả câu chuyện dài, cuối cùng chỉ hóng được mỗi một câu không đầu không đuôi.
Người đặc biệt? Ai cơ?
Cậu ta tự hỏi, nhưng không nghe ngóng được gì thêm, song nhìn ly rượu trước mặt thì vẫn vui vẻ cầm lên uống tiếp.