Dư Hoan mua nấm tuyết tươi để đỡ mất thời gian ngâm nước.
Cô rửa sạch nấm tuyết, cắt bỏ rễ rồi xé thành sợi, bỏ vào nồi, cho thêm đường phèn và hoa bách hợp vào.
Rót nước, bật bếp, hầm súp.
Trong lúc hầm súp, Dư Hoan rửa lê.
Phòng bếp dạng mở thông với phòng khách, đối diện cửa chính.
Cô khóa vòi nước thì nghe thấy tiếng mở cửa, vừa xoay người đã thấy Cao Yến.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều có phần ngạc nhiên khi thấy đối phương xuất hiện ở đây.
– Anh đi công tác về rồi à?
Dư Hoan hỏi trước.
– Ừ, vừa xuống máy bay đã nhận được tin nhắn bảo Dật Lâm bị bệnh.
Cao Yến khẽ nhíu mày, hỏi:
– Nó cũng nhắn cho em à?
– Sáng nay cậu ấy gọi điện cho em xin nghỉ, em nghe có vẻ như cậu ấy bị bệnh nặng, lại nhớ lúc trước cậu ấy bảo sống một mình, em không yên tâm nên tới xem.
Dư Hoan giải thích.
Vừa nói xong thì nghe tiếng ùng ục, súp đã sôi.
Dư Hoan vội vàng vặn nhỏ lửa, lấy dao lột vỏ lê mới rửa xong.
Trong lúc cô dở tay, Cao Yến vào phòng ngủ xem Thẩm Dật Lâm thế nào.
Đến khi anh ra, Dư Hoan đã lột xong vỏ lê và cắt thành khối đều nhau để trên khay.
– Em nấu gì thế?
Cao Yến hỏi.
– Súp nấm tuyết hầm lê.
Dư Hoan rửa cái thớt gỗ, kể:
– Nấu cho Dật Lâm, cậu ấy ho dữ lắm, đòi uống súp này.
– Nó đòi là em nấu cho nó luôn à?
Cao Yến hỏi.
Nấu cơm trong nhà người khác đúng là hơi vượt quá giới hạn, Dư Hoan đành phải giải thích:
– Em không tìm thấy chỗ nào bán.
– Vốn em định pha thuốc cho cậu ấy uống như cậu ấy không chịu uống.
Cô cân nhắc rồi hỏi:
– Dật Lâm có thành kiến với thuốc Đông y à?
Nào có thành kiến gì? Chẳng qua là ghét cái vị đó thôi.
Trước kia mỗi lần bị cảm, Cao Lam toàn chiều con, nhưng hễ bố Thẩm Dật Lâm chăm bệnh thì lúc nào mà cậu ta chả ngoan ngoãn uống thuốc Đông y.
– Mẹ với bà ngoại chiều nó quá.
Cao Yến tổng kết ngắn gọn.
– …
Dư Hoan chẳng biết đáp lại anh thế nào.
Đúng lúc này, điện thoại reo, Dư Hoan vừa nghe máy vừa đi ra ngoài ban công.
Là cuộc gọi của Eric về phiên tòa thứ Sáu tới đây về vụ án của Rhone Industries.
Dư Hoan nghe máy xong, ngoảnh lại thì thấy Cao Yến đã vào bếp, thậm chí anh còn mở nắp nồi súp ra xem.
– Em mua nấm tuyết tươi nhưng không nhừ nhanh thế đâu.
Dư Hoan đi tới hỏi:
– Lát nữa anh có bận gì không?
– Tạm thời không có việc gì quan trọng.
Cao Yến hỏi lại:
– Sao thế?
– Lát nữa em phải đến Rhone Industries.
Dư Hoan cầm lấy cái nắp trong tay Cao Yến để sang một bên rồi bỏ số lê đã chuẩn bị vào nồi, đợi súp sôi lên lần nữa lại hạ nhỏ lửa.
– Hầm thêm tầm hai mươi phút nữa là được.
Cô quay sang Cao Yến bảo:
– Nếu anh ở đây thì em đi trước nhé.
Trước khi đi, sợ Cao Yến phạm sai lầm gì, Dư Hoan còn nhấn mạnh là cứ để mặc nó, đợi hai mươi phút nữa tắt bếp là được.
Nhưng khi Thẩm Dật Lâm khỏi bệnh đi làm lại, vừa trông thấy cô đã trách cô hứa mà không giữ lời.
– Luật sư Dư, súp nấm tuyết chị hứa đâu?
Thẩm Dật Lâm phàn nàn:
– Rõ ràng chị bảo là sẽ nấu súp nấm tuyết cho em, thế mà cuối cùng em lại phải uống thuốc Đông y, giờ miệng em vẫn còn đầy mùi thuốc Đông y này.
– Chị… hứa… mà… không… giữ… lời…
Rõ ràng cậu ta đã phấn chấn lên nhiều, giọng điệu lên án cô rõ là khí thế.
– Chị hứa mà không giữ lời á?
Dư Hoan cảm thấy quá oan uổng, giải thích:
– Chị không mua được súp nấm tuyết nên còn cố ý tới siêu thị mua nấm tuyết hầm súp cho em, tuy chưa nấu xong thì chị có việc đi trước nhưng cậu em ở đó mà…
Dư Hoan kể lại chuyện hôm đó đã dặn Cao Yến tắt bếp trước khi đi cho Thẩm Dật Lâm nghe.
– Ơ? Sao em chả uống được ngụm nào thế?
Thẩm Dật Lâm ngơ ngác hỏi:
– Cậu em cố ý bắt em uống thuốc Đông y à?
– Sao cậu em có thể làm thế chứ!
Thẩm Dật Lâm giận sôi, lập tức móc điện thoại ra gọi ngay cho Cao Yến.
Dư Hoan làm bộ nhìn máy tính nhưng ánh mắt lại bất giác để ý đến mọi động tĩnh của Thẩm Dật Lâm.
Cô thấy cậu ta hung hăng đi ra ngoài, sau đó ỉu xìu quay về, đứng trước bàn làm việc của cô nói:
– À… Là lỗi của em đấy luật sư Dư, hôm ấy em quên dặn chị là em bị dị ứng hoa bách hợp, nên em không thể uống súp chị nấu được…
– Hả?
Thế ra cô vẽ rắn thêm chân à?
Dư Hoan ngẩng lên, rồi lại cúi xuống:
– Ừm, không sao.
– Là do em không nói sớm.
Thẩm Dật Lâm vẫn còn tự trách.
Cậu ta không nhắc đến số phận nồi súp kia nên Dư Hoan cũng không hỏi.
Nhưng trông nét mặt áy náy thế kia của Thẩm Dật Lâm thì chắc là đã bị đổ bỏ.
Dù sao Cao Yến cũng không thích ăn ngọt.
Dư Hoan không mấy rối rắm về chuyện này. Thế nhưng hôm sau đến Nhạc Thượng tình cờ gặp Cao Yến trong thang máy, anh lại chủ động đề cập đến nó.
– Món súp nấm tuyết lần trước em hầm, lúc em đi anh mới phát hiện trong đó có hoa bách hợp. Dật Lâm dị ứng hoa bách hợp nên anh không cho nó uống.
– Ừm.
Dư Hoan đáp một tiếng rồi chẳng ừ hử gì thêm.
Trong thang máy chỉ có hai người họ.
Cao Yến nhìn ảnh phản chiếu của Dư Hoan trên cánh cửa.
Nhận ra ánh mắt anh, Dư Hoan ngẩng lên bảo:
– Thế thì ít ra anh nên bảo em một tiếng chứ.
–?
– Nếu anh nói cho em biết thì em sẽ đóng gói mang đi.
Bình thường bận bịu công việc nên Dư Hoan chẳng mấy khi xuống bếp.
Nghĩ đến nồi súp hôm ấy cực khổ nấu xong cuối cùng lại bị vứt bỏ, Cao Yến không nhắc còn đỡ, anh vừa nhắc là cô bỗng dưng phát hiện thật ra mình chẳng rộng lượng cho lắm.
– Hoặc anh bảo Dật Lâm đóng gói mang cho em cũng hơn là bỏ phí.
Cô nói, giọng điệu mang ý trách cứ.
– Em…
Một lúc lâu sau, não Cao Yến mới nảy số kịp, hỏi:
– Em cho là anh đổ bỏ à?
– … Chứ không thì sao?
Dư Hoan ngẩng lên nhìn Cao Yến.
Đúng lúc đó, thang máy mở ra, nhìn ảnh phản chiếu chỗ cửa, Dư Hoan không thấy rõ nét mặt Cao Yến thế nào, chỉ nghe anh thản nhiên mở miệng nói:
– Anh uống hết mà.
Lời tác giả
Thẩm Dật Lâm: Ủa cậu, không phải cậu bảo tài xế đóng gói súp mang đi à? Làm cháu ngại không dám kể cho luật sư Dư biết…
Cao Yến: Cậu bảo chú ấy đóng gói mang đi chứ có bảo chú ấy uống đâu.
Thẩm Dật Lâm: … Cậu đúng là đồ mặt dày.