Mới đó mà Cao Yến đã đi công tác nửa tháng chưa về.
Dư Hoan bận rộn công việc, cố gắng lờ đi nhu cầu sinh lý, nhưng ngay lúc tất bật thì Thẩm Dật Lâm lại ngã bệnh.
“Luật sư Dư, em bị cảm, hôm nay em có thể xin nghỉ một ngày không ạ?”
Sáng thứ Tư, Dư Hoan chưa tới công ty luật thì đã nhận được tin nhắn của Thẩm Dật Lâm.
Hai hôm nữa, vụ án của Rhone Industries sẽ mở phiên xét xử, tuy Dư Hoan không phải là luật sư tố tụng nhưng cũng bận sửa sang tài liệu. Mấy hôm nay cô toàn tăng ca đến tận chín mười giờ tối, Thẩm Dật Lâm cũng khăng khăng đòi tăng ca với cô.
Chẳng biết có phải do máy lạnh văn phòng mở thấp quá không.
Nhớ lại lần trước Thẩm Dật Lâm bảo cậu ta sống một mình, Dư Hoan không kìm được lo lắng bèn gọi điện sang.
Chuông đổ một lúc mới thông, đầu bên kia Thẩm Dật Lâm ỉu xìu nói:
– Luật sư Dư…
– Em sao rồi? Nghe có vẻ nghiêm trọng, đã đi khám chưa?
Dư Hoan hỏi.
Thẩm Dật Lâm mê man nằm trên giường, mãi mới đáp lại Dư Hoan một câu:
– Chưa ạ.
– Nhưng em uống thuốc rồi.
Cậu ta lia mắt nhìn hộp thuốc cảm vừa khui trên đầu giường, với tay cầm ly nước lên.
Sáng sớm lúc uống thuốc xong, cậu ta đã đổ một thân mồ hôi, khiến sức lực toàn thân như bốc hơi đâu mất.
Mỗi động tác đơn giản như vậy mà cũng khiến cậu ta mệt đứt hơi, đầu óc choáng váng không chịu nổi.
Cậu ta cong người lại, không kìm được mà ho khù khụ.
Dư Hoan nghe tiếng ho thì không khỏi nhíu mày:
– Em sống ở đâu thế?
Dư Hoan cầm bịch thuốc đi tới địa chỉ Thẩm Dật Lâm báo.
Sau khi nhập mật mã mở cửa, cô thấy phòng khách chẳng có lấy một bóng người.
Dư Hoan liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ khép hờ, bước tới gõ cửa rồi đẩy ra bước vào phòng, thấy màn cửa kéo kín mít, phòng tối đen như mực. Thẩm Dật Lâm nằm trên giường, tay để ngoài chăn, đang co cụm người.
– Dật Lâm…
Dư Hoan tới bên cạnh cậu ta, ngồi xổm trước giường, thấy cậu ta cau mày như đang chìm trong giấc mơ không mấy vui vẻ trong bóng tối.
– Dật Lâm, dậy đi, để chị đo nhiệt độ cho em.
Dư Hoan lại gọi, lấy nhiệt kế vừa mua ra.
Người nằm trên giường vì cái chạm lành lạnh của cô mà tỉnh lại, mơ màng ngẩng đầu, cố nhận diện khuôn mặt cô:
– Luật sư Dư…
Giọng cậu ta còn khàn hơn cả lúc nghe điện thoại, hơi thở nóng bất thường, hun nóng cả lòng bàn tay Dư Hoan.
– …
Dư Hoan hỏi:
– Em đã uống thuốc thật à?
– Thật ạ.
Thẩm Dật Lâm nghiêng người chỉ lên đầu giường.
Cậu ta vừa nhúc nhích là lại bắt đầu thấy váng vất, đành phải nằm xuống giường nhắm mắt lại.
Dư Hoan cầm hộp thuốc lên xem, chỉ là thuốc trị cảm bình thường.
– Em uống mỗi cái này thôi à?
Dư Hoan nhướng mày.
May mà Thẩm Dật Lâm không bị sốt cao.
Cô lại lục lọi túi xách của mình, mãi mới tìm thấy bịch thuốc pha uống,
– Để chị pha ra ly cho em uống.
– Thuốc Đông y ạ?
Cậu ta bắt đầu túm lấy tay cô lắc lắc năn nỉ:
– Em không quen uống thuốc Đông y đâu.
– Nhưng mà cổ họng của em…
– Em muốn uống súp nấm tuyết hầm lê.
Thẩm Dật Lâm chợt nói.
Cậu ta nhìn Dư Hoan bằng đôi mắt to tròn rưng rưng như một chú nai con, thậm chí còn lắc lắc tay cô làm nũng.
Dư Hoan cúi đầu, nhìn cặp mắt cực kỳ tội nghiệp cứ như chực trào nước mắt của Thẩm Dật Lâm, một lúc lâu sau mới đồng ý:
– Ừm, em chờ một chút.
Dư Hoan dém chăn cho Thẩm Dật Lâm cẩn thận rồi ra khỏi nhà cậu ta.
Bây giờ vẫn là sáng sớm, phải đến tầm mười rưỡi thì mấy quán bán cơm hộp mới nhận đơn hàng, mà hầu như nhà hàng ở khu này cũng chưa mở cửa.
Dư Hoan lái xe dạo quanh một vòng, cuối cùng đành chạy về phía siêu thị.
Cao Yến vừa xuống máy bay đã nhận được tin nhắn của Thẩm Dật Lâm.
“Cậu ơi, cháu bị cảm nặng lắm.”
“Cậu ơi, hôm nay cậu về ạ?” Phía sau là biểu tượng mặt khóc hu hu.
Thẩm Dật Lâm từ nhỏ đã được Cao Lam chiều như chiều con gái, đôi khi Cao Yến cảm thấy thằng nhóc này yếu ớt mong manh y như công chúa.
Anh hơi ghét bỏ ấn nút gọi.
Mãi một lúc mà chẳng có ai bắt máy.
Có lẽ là nghiêm trọng thật.
Cao Yến cúp máy, đưa va li cho tài xế:
– Đừng về Nhạc Thượng, chở tôi tới chỗ Dật Lâm trước đã.
Nửa tiếng sau, Cao Yến xách theo thuốc và bữa sáng đi vào chung cư của Thẩm Dật Lâm.
Anh chưa kịp nhập mật mã đã loáng thoáng nghe thấy tiếng động trong bếp.
Từ lúc Thẩm Dật Lâm chuyển tới chung cư này, Cao Yến biết cậu ta đã mua thêm không ít đồ đạc, bao gồm cả dụng cụ nhà bếp nhưng chỉ để làm cảnh.
Ai đang nấu cơm?
Anh thắc mắc mở cửa ra, sau đó thấy Dư Hoan đang bận rộn trong bếp.