Chệch Hướng - Đường Quả Tuyết Sơn

Chương 20




Đương nhiên không chỉ là lần đi nghe nhạc đơn thuần.

Hôm ấy, sau khi buổi diễn kết thúc, hai người đều ngầm hiểu ý nhau mà tới khách sạn gần đó thuê phòng.

Lần hẹn thứ hai, Dư Hoan đã sớm có sự chuẩn bị, cô mang theo đồ dùng vệ sinh cá nhân, nhưng chưa kịp cởi đồ thì Cao Yến đã gõ cửa bước vào.

Lần này, anh bỏ qua bước hôn môi mà lập tức ấn cô vào tường, chen đầu gối vào giữa hai chân cô.

Cách lớp áo, bàn tay nóng bỏng của anh siết lấy eo Dư Hoan, dán người lên ngậm lấy tai cô, rồi dùng lưỡi khẽ khảy vành tai, thỉnh thoảng lại gặm cắn vùng da cổ nhạy cảm của cô.

Anh đã cương cứng từ lâu.

Cô có thể cảm nhận được vật kia cọ nhè nhẹ vào vùng giữa hai chân mình qua lớp vải, cứ như hễ anh gần gũi cô là sẽ tìm đúng điểm ngay.

Dư Hoan khẽ thở hổn hển, bất giác vặn vẹo mông, những ngón tay đang víu lấy cánh tay anh cũng vô thức biến thành ve vuốt.

Nghe cô khe khẽ nài xin, giọng nói của Cao Yến cũng khàn theo:

– Hôm nay anh có mang bao, em đeo giúp anh nhé.

Dư Hoan trở người trong lòng Cao Yến, bắt đầu mò mẫn túi áo anh… Không sờ thấy bao, chỉ sờ được cơ bắp nở nang.

Lần trước tối lửa tắt đèn nên cô không ngắm kỹ.

Mân mê vòm ngực rắn chắc của anh trong khoảng cách gần, cô mới phát hiện, dù cách lớp áo sơ mi thì vẫn có thể cảm nhận rõ rệt đường cong hoàn hảo chạy từ ngực xuống bụng của anh.

Cứ như chạm khắc mà thành.

Không khí xao động hẳn.

Cô lần xuống dưới túi quần, vẫn không tìm được gì ngoài cơ bụng hình chữ V và những vùng lõm trên bắp th/ịt anh.

– Ở đâu? 

Cô hơi sốt ruột.

Anh đành phải kéo tay cô dời ra túi sau.

Hành động này khiến Dư Hoan như ôm lấy Cao Yến, eo cô kề sát bụng anh, còn tay dán lên mông anh.

Cùng là một bộ phận, thế mà của cô là mô mỡ mềm mại, còn của anh lại là cơ bắp săn chắc, thậm chí còn mẩy hơn cả cô.

Anh dẫn tay cô thám hiểm từ trên xuống dưới.

Cơ ngực rõ ràng của anh phập phồng theo mỗi chuyển động, cọ vào đôi bầu mềm ấm của cô. Đến khi cô lấy được áo mưa trong túi quần tây phía sau của anh thì tai đã đỏ bừng.

Cao Yến cầm cái bao chưa mở, xé lớp vỏ bọc, rồi đặt lại vào tay cô.

Dư Hoan hơi ngớ ra, song vẫn ngoan ngoãn cầm lấy.

Cô thò tay cởi thắt lưng anh.

Nơi đó đã sớm dựng thành lều, vừa cởi bỏ quầy tây đã trông thấy dáng hình thô to bị quần lót bọc lấy.

Nhớ lại cảm giác thứ ấy chôn trong cơ thể mình, vùng kín của Dư Hoan lại càng đẫm ướt.

Cô gập đốt ngón tay lướt ngang bụng anh, lần xuống dưới háng, chầm chậm kéo chiếc quần lót tứ giác của anh xuống.

Cây hàng dữ tợn lập tức nhảy ra: Thẳng tắp, chóp tròn, nổi gân xanh cuồn cuộn.

Dư Hoan đặt tay lên, tuốt hai cái như trấn an nó, sau đó dùng ngón tay kẹp phần đầu bao còn tay kia kéo phần thân bao phủ dọc xuống.

Theo động tác của cô, nhịp thở của Cao Yến nặng nề hẳn, cây hàng giữa hai chân anh cũng không yên phận mà nảy hai cái trên tay cô.

Đợi cô đeo xong, vẻ thản nhiên ban đầu của Cao Yến đã bay biến mất.

Anh ôm cô ấn lên vách tường phía sau, dời tay xuống dưới quần cô:

– Cởi ra.

Chiếc quần vướng víu bị cởi bỏ nhanh chóng.

Cô mở rộng chân vì anh, bên trong sớm đã lầy lội.

Vật nóng bỏng của anh kề ngay miệng khe, anh nhấc một bên đùi cô khoác lên eo mình, bợ chặt mông cô bắt đầu dấn vào trong.

Lối hoa nhỏ hẹp chẳng tốn mấy sức để bao trọn vật thô cứng kia, và co thắt liên hồi vì những va chạm khi nó tiến vào, miệng khe không kìm được mà tuôn dịch ngọt.

– Hôm nay em nhiệt tình quá. 

Cao Yến kề tai cô ngợi khen, rồi cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa đã dựng thẳng của cô sau lớp áo.

– A… 

Dư Hoan chỉ còn biết thở dốc, bám chặt lấy Cao Yến, tiếng rên rỉ cũng liên tục bật ra sau đó.

Tiếng nước lép nhép nhanh chóng vẳng khắp căn phòng tắm chật chội.

Vật cứng lấp đầy lối nhỏ rồi thong thả rời khỏi, lại chầm chậm tiến vào, mỗi lần đều lút nguyên cây, như thể muốn thành vách khít khao trong cô cảm nhận trọn vẹn dáng hình của nó.

Sự tê mỏi và vui sướng khi va chạm đánh sâu vào tế bào thần kinh.

Dư Hoan dựa vào vách tường sứ, dùng chân quắp chặt eo Cao Yến, cảm thấy cơ thể mình nóng rẫy như bị lửa thiêu, nhưng lối nhỏ chật hẹp kia lại như bị đóng băng.

Ướt nóng vô vàn, khiến người ta rợn ngợp.

Tối hôm đó hai người còn quấn lấy nhau dữ dội hơn lần đầu.

Chỉ riêng phòng tắm, Dư Hoan đã liên tục lên đỉnh hai lần, cuối cùng người nhũn ra suýt không đứng nổi, Cao Yến đành phải bế cô vào phòng.

Dục vọng của anh vẫn vùi trong cơ thể cô.

Trọng lượng cả người cô dồn lên anh khiến tư thế tiến vào càng sâu thêm. Mỗi bước anh đi đều chạm đến nơi nhạy cảm nhất trong cô, khiến cô không khỏi co quắp ngón chân trong niềm sung sướng.

Dục vọng lần lượt đốt cháy thần kinh cô.

Đến khi được đặt lên giường, ngay cả ngón tay cô cũng rủn ra như một vũng bùn, mặc anh thả sức đổi đủ tư thế vần vò trêu giỡn, cần gì lấy đó.

Sức cùng lực kiệt.

Ngày hôm sau, khác với lệ thường, đến giữa trưa Dư Hoan mới tỉnh, bên gối đã chẳng còn ai, màn cửa được kéo kín mít.

Cô mò điện thoại xem, màn hình hiển thị 11 giờ, có một tin nhắn chưa đọc đến từ Cao Yến: “Anh gia hạn phòng khách sạn thêm một ngày, em nghỉ ngơi thêm đi.”

Dư Hoan thêm Wechat của Cao Yến kể từ khi tiếp quản công việc của Fred.

Lịch sử trò chuyện trước đó của hai người chỉ vỏn vẹn vài câu ngắn ngủi liên quan đến công việc, đây là lần đầu họ đề cập đến chuyện riêng.

Dư Hoan trả phòng xong thì báo anh một câu.

Cao Yến không hồi âm ngay, nhưng hôm sau lại gửi lời mời.

Dư Hoan đồng ý.

Thường xuyên qua lại, hai người cứ thế trở thành bạn tình của nhau.

*

Dư Hoan nhìn Thẩm Dật Lâm trước mắt.

Không thể không nói, vì sự xuất hiện của cậu ta, và khuôn mặt hao hao Cao Yến của cậu ta mà cô nghĩ đến Cao Yến nhiều hơn. Nhưng trên Wechat, tin nhắn của Cao Yến vẫn dừng ở số phòng anh gửi lần trước.

Đã ba ngày họ không liên lạc với nhau.

Lần trước sau khi kết thúc, anh bảo phải đi công tác, mà thường khi anh đi công tác, họ chẳng mấy khi liên lạc.

Phải đến khi làm bạn tình của Cao Yến, Dư Hoan mới biết tần suất nói chuyện phiếm của bạn tình như nào.

Hai người ở cùng thành phố, nếu trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu thì sẽ liên lạc với bên kia, thoạt trông như thăm hỏi bình thường song thật ra là để thông báo tình trạng của mình cho đối phương, nếu hai bên đều có nhu cầu thì sẽ ngầm hiểu mà hẹn gặp nhau.

Khi một bên đi công tác…

Thỉnh thoảng họ cũng hàn huyên đôi câu, đại khái tần suất hai ba ngày một lần để tránh cho lần hẹn sau quá đường đột.

Giữa họ, Cao Yến luôn là người chủ động hơn, phần lớn thời gian Dư Hoan luôn bị động đáp lại anh, hiếm khi nào chủ động gợi chuyện.

Bởi chủ động chẳng khác gì chài khéo. Lúc anh không đi công tác thì anh sẽ chủ động, tần suất lớn hơn nhu cầu của cô.

Còn lúc anh đi công tác, dẫu cô có chủ động cũng vô dụng.

Thỉnh thoảng Dư Hoan lại nghĩ, nếu chỉ cần bạn tình thì tìm một người hễ gọi là đến chẳng tiện hơn sao?

Nhưng mấy thứ như tình dục đôi lúc cũng như mỹ phẩm chăm sóc da, nếu đã quen dùng đồ cao cấp rồi chuyển sang món khác, dẫu cùng công dụng thì e là da dẻ cũng gặp kích ứng.

Làm tình là thế, mà dưỡng da cũng vậy, Dư Hoan đều không có thói quen dùng lung tung.