Lúc Dư Hoan tỉnh lại theo đúng đồng hồ sinh học, Cao Yến vẫn còn ngủ vùi.
Anh nằm bên phải giường, dùng cái chăn tinh tươm phủ kín nửa người, có vẻ đang say giấc nồng.
Ngay cả trong mơ anh cũng nhíu mày, đường nét khuôn mặt sắc bén như chạm khắc. Nhớ lại đêm qua anh từng dùng khuôn mặt ấy càn quấy trên người cô…
Dư Hoan không kìm được mà nóng mặt.
Cô khẽ khàng kéo mớ tóc bị cánh tay anh đè ra, trần trụi dẫm lên thảm đi vào phòng tắm, mặc quần áo hôm qua vào.
Hai chân bủn rủn khá khó chịu khi mang giày cao gót, nhưng cô vẫn cố gắng không phát ra tiếng.
Đến khi cuối cùng cũng ra ngoài, bước vào thang máy, cô mới thả lỏng người, dựa vào thang máy khẽ thở phào.
Thật ra cô cũng tò mò.
Nếu cô không đi mà đợi Cao Yến tỉnh lại thì anh sẽ phản ứng thế nào.
Nhưng bọn họ không phải ngưỡia lạ hoàn toà, có liên quan đến nhau, vẫn còn phải làm việc cùng nhau… Không nên khiến nhau quá khó xử.
Dư Hoan bèn cứ thế mà đi.
Lần nữa gặp lại Cao Yến là hai ngày sau, trong thang máy công ty luật Trung Hữu.
Cao Yến đi cùng Fred, khoảnh khắc cửa thang máy mở ra Dư Hoan mới nhìn thấy họ, đành làm bộ bình tĩnh chào hỏi hai người.
– Chào sếp Cao, chào Fred.
– Chào.
Fred đáp gọn lỏn, còn Cao Yến chỉ lẳng lặng gật đầu.
Khi Dư Hoan đi vào thang máy, anh mới nhìn cô qua ảnh phản chiếu trên cửa, nhưng chỉ liếc một cái rồi lại nghiêng đầu tiếp tục thảo luận về vụ án với Fred.
Hai người không hề nhắc lại cái đêm điên cuồng ấy.
Cao Yến vẫn là Cao Yến lạnh lùng cao vời, mà Dư Hoan vẫn là Dư Hoan thận trọng kín kẽ.
Dù hai người có đứng chung một chỗ thì chẳng ai trong công ty luật nghĩ họ có thể dính dáng đến nhau, lại càng không đoán được những chuyện họ từng làm cùng nhau.
Cũng chính vì nguyên nhân đó mà một tháng sau, khi Fred bận quá quyết định bàn giao công việc cố định liên quan đến Nhạc Thượng cho cấp dưới, người đầu tiên anh ta nghĩ đến là Dư Hoan.
Lúc ấy Dư Hoan đã vào Trung Hữu ba năm.
Cô đã có đủ kinh nghiệm, hơn nữa lại rảnh rang hơn những người khác trong công ty.
Công việc cố định của Nhạc Thượng chủ yếu là thẩm tra một số quy trình và hợp đồng quan trọng, Dư Hoan cần dành tầm nửa ngày đến một ngày mỗi tuần đến Nhạc Thượng làm việc, do đó khó tránh khỏi việc gặp gỡ Cao Yến thường xuyên hơn.
Nhưng dù vậy, ngoài công việc, bình thường hai người chỉ chào hỏi nhau chứ không nói gì thêm.
Hôm ấy, Dư Hoan tới Nhạc Thượng làm theo lệ thường.
Lúc cô đứng rửa ly, anh chàng Đường An của phòng Sales tới tìm cô, bảo trong hoạt động lần trước của phòng Sales có dư hai vé xem nhạc, hỏi cô có hứng thú không.
Đường An nói cuối tuần trong phòng họ không ai rảnh, mà lần trước anh ta tình cờ thấy cô nghe ca khúc của nhóm nhạc đó nên mới đến hỏi cô.
Chẳng thừa chẳng thiếu, vừa khéo chỉ còn hai vé, vừa nhìn đã biết ngay ý đồ của anh ta.
Đương nhiên Dư Hoan hiểu, song vẫn gật đầu nhận lời.
Đường An mời được cô thì hớn hở đi ngay. Dư Hoan nhìn theo bóng anh ta, vừa nhấp được ngụm cà phê ngẩng lên đã thấy Cao Yến đang đứng cách đó không xa.
Phòng bếp của Nhạc Thượng thiết kế theo lối mở, tuy hành lang bên ngoài chẳng mấy khi có người qua lại nhưng vì thiết kế không cửa nên nó chẳng hề có hiệu quả cách âm.
“Hẳn là anh đã nghe thấy”, Dư Hoan nghĩ.
Nhưng Nhạc Thượng không có quy định cấm nhân viên hẹn hò, hơn nữa nói kể ra thì cô cũng không tính là nhân viên của Nhạc Thượng.
– Chào sếp Cao.
Dư Hoan chào anh rồi bê ly cà phê đi ngang qua Cao Yến.
Cao Yến gọi cô lại:
– Cuối tuần em định đi nghe nhạc à?
Chà, quả nhiên anh đã nghe thấy.
Dư Hoan đành phải gật đầu.
Cao Yến nghiêng đầu nhìn cô:
– Mỗi tuần em chỉ đến đây nửa ngày nên chắc không biết Đường An của phòng Sales có bao nhiêu bạn gái cũ.
Câu này xem như là lời nhắc nhở huỵch toẹt, rằng Đường An trăng hoa cỡ nào.
Cô cũng không lấy làm bất ngờ.
Cao Yến thoáng ngạc nhiên:
– Em không bận tâm à?
Dư Hoan gật đầu:
– Ừm.
Lúc ấy đã là ba tháng sau khi cô và Đằng Sâm Văn chia tay.
Trong ba tháng qua, cô đã gặp không ít người: Đối tượng xem mắt, bạn trên mạng nói chuyện khá hợp kiếm được qua ứng dụng hẹn hò, cả những người quen biết nhờ công việc và có ý với cô.
Cũng không phải là cô sốt ruột muốn hẹn hò hay kết hôn.
Chẳng qua theo như Cao Yến nói, một người đàn ông nếu có điều kiện không tệ, tới tầm ba mươi tuổi còn chưa định yên bề gia thất thì tám phần mười là chẳng đáng tin.
Mà dạo ấy đúng lúc cô khá rảnh rỗi nên muốn mở mang kiến thức một chút, xem rốt cuộc đám đàn ông không đáng tin ấy giở những chiêu gì.
Lần đầu gặp thì kín đáo khoe của, lần hai hẹn hò là bắt đầu kể khổ, mới gặp một hai lần đã hẹn bạn đi du lịch, đút cho bạn đủ thứ bánh vẽ…
Trong những lần hẹn hò đó, Dư Hoan đều dùng ánh mắt dò xét đối phương, quả nhiên gặp được đủ loại kịch bản như sở nguyện.
Giống như quan sát thí nghiệm vậy.
Cô dần dần xem chuyện này như thú tiêu khiển sau những giờ làm việc buồn tẻ. Nếu các phương diện của gã kia đều hợp gu cô thì thậm chí cô còn nhập vai hát đệm cho gã ta.
Dù sao cuộc sống êm ả như hồ nước lặng của cô cũng cần một chút kích thích để gợn sóng tí.
– Không sao.
Vì thế Dư Hoan thản nhiên nói:
– Chẳng qua chỉ để giết thời gian, em đâu cần nhọc lòng về đám bạn gái cũ của anh ta.
– Giết thời gian?
Cao Yến nghe vậy thì hơi nhíu mày. Đến khi cô lách người tính đi khỏi đó, anh chợt gọi cô lại lần nữa:
– Vé của Đường An là vé còn dư sau hoạt động của phòng Sales đúng không?
– Sao?
Dư Hoan đáp:
– À… đúng.
– Vé của phòng Sales đều là Chủ Nhật.
Cao Yến vừa nói vừa xoay người đi tới chỗ Dư Hoan, đến khi hai người đứng cách nhau chưa tới nửa mét, anh mới dừng chân, hơi khom người xuống, cúi đầu thì thầm bên tai Dư Hoan:
– Chỗ anh có hai vé thứ Bảy, hàng ghế thứ ba, nếu em chỉ muốn “giết thời gian” thì nó càng phù hợp với em.
Phàm là vé nghe nhạc, nếu mua được buổi diễn đầu thì Dư Hoan nhất định sẽ mua.
Ngày đầu bao giờ trạng thái của ca sĩ của nhỉnh hơn hôm sau, dù sao trước hôm diễn đầu họ luôn nghỉ ngơi đầy đủ, mà hôm sau ít nhiều cũng bị hôm đầu ảnh hưởng.
Hàng ghế Cao Yến nói có vẻ là vị trí tốt nhất khán đài, nhiều khi có tiền chưa chắc cướp được.
Dư Hoan nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt Cao Yến không giống đang nói đùa thì lặng thinh hồi lâu, sau đó mới dùng giọng điệu nuối tiếc nói:
– Xem ra em đành phải từ chối lời mời của Trưởng phòng Đường thôi.