Cao Yến áp người xuống kề sát Dư Hoan. Anh vuốt ve khuôn mặt cô, dùng lòng bàn tay chầm chậm mơn trớn gò má, cuối cùng hôn lên môi cô.
Cô ngửi thấy mùi rượu trên người anh, và cả thứ mùi mát lạnh như gỗ thông mùa đông, có lẽ là mùi của anh… hoặc chỉ là mùi nước hoa.
Hôm ấy Dư Hoan chỉ ngà ngà say nên ký ức vẫn còn rõ ràng.
Cô nhớ rằng nụ hôn của anh rất đỗi dịu dàng, đượm chút bông lơn, và cả chút khoe khoang bản lĩnh cứ như để trả lời câu hỏi vừa rồi của cô – Một gã đểu.
Thậm chí sau khi buông cô ra, anh còn ngả ngớn hỏi một câu:
– Đi khách sạn không?
Dư Hoan ngẩng lên nhìn anh đáp:
– Đi.
Tuy lúc ấy đầu óc Dư Hoan vẫn còn tỉnh táo, nhưng nếu hỏi cô đã nghĩ gì khi đồng ý thì cô khó lòng giải thích rõ ràng được.
Trước khi Cao Yến hôn cô, ấn tượng của cô về anh luôn dừng ở cậu thiếu niên bung dù trong mưa hồi cấp Ba – lạnh nhạt, xa cách.
Sau khi gặp lại nhau vì công việc, ấn tượng của cô về anh cũng không thay đổi mấy – vẫn lạnh lùng, khó tiếp cận như xưa.
Cô không biết vì sao anh lại nói đùa với cô như vậy, hoặc đó không phải lời đùa cợt, mà chính là anh thực sự sau khi rũ bỏ lớp vỏ ngụy trang.
Cô không chắc, nhưng lại không kìm được mà nổi lòng hiếu kỳ.
Nếu đàn ông không có ai tốt cũng chẳng sao, dù sao cô cũng có nhu cầu, nếu đối tượng lên giường một đêm là Cao Yến thì không lỗ chút nào.
Thậm chí vì thiện cảm cô dành cho anh hồi cấp Ba mà trong tiềm thức, cô luôn sẵn lòng làm chút chuyện gì đó với anh.
Dư Hoan cũng không rõ là chuyện gì, dù sao cũng làm trên giường.
Trong phòng khách sạn, Cao Yến đi tắm trước, trước đó anh đã gọi một ly nước đường giã rượu cho Dư Hoan. Thật ra cô biết anh làm thế để cho cô cơ hội đổi ý.
Dư Hoan không đi.
Khi Cao Yến để trần thân trên, quấn khăn ra khỏi phòng tắm mà vẫn thấy cô ở đó thì anh hơi ngạc nhiên, nhìn cô hỏi:
– Em có muốn đi tắm không?
– Ừm.
Dư Hoan lên tiếng, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, màn sương nóng ướt vẫn chưa tan hết.
Khi nước chảy xuống cơ thể, tâm trí Dư Hoan không kìm được mà nghĩ đến người đàn ông vừa đứng đây.
Cơ thể căng tràn sức sống của anh cao ráo mạnh mẽ, trông có vẻ cường tráng hơn hồi cấp Ba nhiều.
Hôm ở suối nước nóng vì quá xấu hổ nên cô không nhìn kỹ, giờ ngắm kỹ mới thấy có vẻ như anh rất siêng năng tập thể hình. Cơ bắp trên người phân bố cân đối, khuôn ngực săn chắc nở nang, dáng người chữ V, đường nhân ngư biến mất dưới lớp khăn tắm…
Chỉ mới tưởng tượng mà cô đã thấy hưng phấn đến ướt cả vùng kín.
Hóa ra phụ nữ cũng giống đàn ông, đều là động vật háo sắc.
Lúc Dư Hoan từ phòng tắm ra, Cao Yến đã lên giường.
Anh dựa vào đầu giường, một tay lướt điện thoại, tay kia chống thái dương, không biết đang xem gì.
Nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra kêu một tiếng “kẹt”, anh ngẩng lên, trong mắt lóe lên vẻ choáng ngợp.
Một người từng có hai đời bạn trai như Dư Hoan chẳng hề thấy bất ngờ về chuyện này.
Không phải vì cô quá xinh đẹp.
Chẳng qua là bình thường cô không muốn bị người khác nghi ngờ năng lực chuyên môn của mình vì còn nhỏ tuổi nên luôn cố gắng ăn vận trang điểm theo phong cách nghiêm túc chững chạc hợp với nghề nghiệp nên khó tránh khỏi trông có phần già dặn.
Khi cởi đồ và tẩy trang, thoạt trông cô trẻ ra nhiều, đồng thời đường cong cơ thể lả lướt phô bày.
Cao Yến hơi khom người xuống, đặt chiếc điện thoại chưa kịp tắt màn hình sang một bên, cứ thế nghiêng đầu ngắm Dư Hoan.
Cô bị anh nhìn chằm chằm như thế thì vừa phấn khích lại vừa thấy áp lực.
Cô chưa từng có bất cứ đêm tình ngắn ngủi nào, nên không rõ mình phải làm gì trong trường hợp này. Nên cởi đồ ngay? Hay nên hàn huyên tâm sự để làm dịu bầu không khí?
Anh có kinh nghiệm phong phú không?
Vì sao anh cũng chẳng nói gì, cứ nhìn cô mãi thế…
Nếu diễn lại cảnh ngả ngớn khen ngợi đối phương rồi quấn lấy nhau trên giường như trong phim ở ngoài đời thì chắc xấu hổ cùng cực mất thôi.
Dư Hoan cất bước, từ từ tiến lại gần Cao Yến. Đến khi tới bên mép giường, cô vẫn chưa biết phải mở màn kiểu gì, mà anh cũng chẳng hề lên tiếng.
Cô đành tắt đèn, cởi áo choàng tắm lau khô người rồi chui vào đầu chăn bên kia.