Buổi chiều, Dư Hoan dẫn Thẩm Dật Lâm đi giải quyết vụ án vừa nhận, là một vụ án liên quan đến chuyện tiết lộ bí mật thương mại.
Tuy Dư Hoan không am hiểu tố tụng, nhưng Rhone Industries là đối tác của công ty cô kể từ hồi mới thành lập nên sau khi Dư Hoan bàn bạc với Fred thì quyết định vừa giới thiệu cho họ một luật sư tố tụng đáng tin cậy vừa dẫn Thẩm Dật Lâm tham gia vào dự án này.
Ba người cùng nhau đến Rhone Industries theo đúng giờ hẹn.
Đây không phải là lần đầu tiên Dư Hoan tới đây, cô quen cửa quen nẻo băng qua văn phòng bằng kính thủy tinh của họ đi đến phòng họp.
Trong phòng họp, sau khi chào hỏi vắn tắt, kỹ sư an ninh mạng Eric của Rhone Industries bắt đầu vừa thuật lại cho họ nghe sự việc vừa rồi, vừa truy cập hệ thống mạng nội bộ Rhone mô tả từng bước cho họ xem.
Phần này không liên quan lắm đến pháp luật, Eric đành cố gắng dùng từ ngữ mà ba người có thể hiểu được để mô tả.
– Em hiểu à?
Lúc Eric và luật sư phụ trách tố tụng được sếp tổng Rhone mời tới văn phòng, Dư Hoan hỏi Thẩm Dật Lâm.
– Dạ.
Thẩm Dật Lâm tóm lược:
– Nói đơn giản một chút là “có kẻ trộm lẻn vào trộm mất tờ giấy ghi cách pha chế bí mật”.
Đúng là người học ngành IT có khác.
Dư Hoan thổn thức, tiếp tục thắc mắc:
– Chiếu theo những gì Eric kể thì mạng nội bộ của Rhone không có dữ liệu nào bị xáo trộn, bao gồm cả số liệu bị đánh cắp…
Vừa mở lời đã nghe tiếng gõ cửa.
Dư Hoan ngẩng lên nhìn, là trưởng phòng Hành chính nhân sự của Rhone – Manny. Cô nàng đang đứng trước cửa kính, trên tay bê một bình trà và mấy cái ly.
– Ôi, cảm ơn cô.
Dư Hoan đứng dậy vòng qua ghế mở cửa cho Manny, rồi đỡ lấy cái khay trên tay cô ta, bảo:
– Mấy chuyện này cứ để bọn tôi làm là được.
– Lễ tân có việc ra ngoài, tôi thấy các cô chẳng có lấy một ly nước nên pha ít trà mang tới.
Manny vừa dọn ly ra khỏi khay vừa hỏi:
– Đây là?
– Đây là thực tập sinh mới tới công ty luật chúng tôi.
Dư Hoan nói, cô chưa kịp giới thiệu xong thì Manny đã giơ tay ra với Thẩm Dật Lâm:
– Chào em, chị là Manny – Trưởng phòng Nhân sự của Rhone.
– Chào chị.
Thẩm Dật Lâm thoáng đơ người, rồi vươn tay ra bắt.
Hôm nay cậu ta được Dư Hoan dẫn theo làm việc nên đã ăn mặc rất nghiêm chỉnh.
Có lẽ dáng vẻ nghiêm túc phân tích tình hình ban nãy của cậu ta trông rất xịn sò, chẳng hề giống tay mơ ngoài hai mươi tuổi chút nào.
Manny biểu lộ sự ngạc nhiên của mình:
– Thế ra em mới tốt nghiệp à?
– Dạ.
Thẩm Dật Lâm gật đầu, bỗng thấy thẹn thùng, cuối cùng cũng quay lại vẻ non nớt thường ngày.
Nhưng Manny không bận tâm. Cô nàng lưu luyến buông tay cậu ta ra, hỏi tiếp:
– Em học trường nào thế? Có thể vào Trung Hữu thì chắc phải học giỏi lắm.
Rhone hầu như chỉ toàn nhân viên nam, một cô nàng có nhan sắc như Manny đúng là nữ thần ở đây. Vậy nên đây là lần đầu tiên Dư Hoan thấy cô ta chủ động bắt chuyện với đàn ông.
Có điều nhân viên ở đây phần lớn lôi thôi lếch thếch, dù là người ngoại hình khá ổn như Eric thì cũng vì quanh năm suốt tháng mặc mỗi kiểu áo ca khiến người ta không cách nào nổi hứng thú được.
So với bọn họ, Thẩm Dật Lâm đúng là một cậu trai tươi non mọng nước.
Khó trách Manny chủ động tiếp cận, lại còn mang cả bộ ấm tách bằng sứ đắt tiền chuyên dùng để đãi khách quý ra dùng.
Dư Hoan lập tức thức thời đặt ly trà xuống:
– Hai người nói chuyện đi, tôi đi vệ sinh.
Lúc Dư Hoan đi vệ sinh về, đám Eric vẫn chưa quay lại.
Từ đằng xa, cô trông thấy trong phòng họp chỉ có mỗi Thẩm Dật Lâm và Manny, không biết hai người đang nói gì mà nụ cười luôn nở trên môi Manny.
– Nói gì mà vui vẻ thế?
Dư Hoan mỉm cười đẩy cửa bước vào, lúc ra cô quên mang điện thoại nên giờ lại định ra ngoài.
– Luật sư Dư, em nhớ ra rồi.
Thẩm Dật Lâm gọi cô lại:
– Em nhớ ra rồi, ban nãy Eric bảo sao lưu đều tiến hành vào mỗi nửa đêm phải không ạ?
– … Hả?
Dư Hoan đáp:
– Đúng thế.
– Vậy thì đánh cắp số liệu…
Thẩm Dật Lâm vẫy tay với cô, bảo cô quay lại bàn rồi ấn mở sơ đồ phác thảo, giải thích:
– Về mặt lý thuyết, nếu xâm nhập vào hệ thống bảo mật để vào mạng nội bộ, căn cứ vào các biện pháp bảo mật và tường lửa Eric đã sử dụng mà muốn…
– Hai người bận tiếp đi nhé, tôi không quấy rầy nữa.
Manny thấy họ bắt đầu thảo luận công việc bèn đi ra đóng cửa lại.
Cô nàng vừa đi, Thẩm Dật Lâm ngừng ngay.
Dư Hoan nghiêng đầu nhìn cậu ta:
– Nói tiếp đi.
– Thật ra em vẫn chưa nghĩ ra, chúng ta đợi Eric quay lại đi.
Thẩm Dật Lâm cười giả lả.
– … Hóa ra cậu ta lấy cô ra làm bia đỡ đạn à.
Cách từ chối này của cậu ta đúng là giữ thể diện cho người khác nhỉ?
Dư Hoan không khỏi nhớ tới Cao Yến.
Lúc trước cô và Cao Yến ra ngoài làm việc cũng gặp chuyện như thế này, cô cũng thức thời tránh đi như hôm nay, nhưng đi chưa được bao lâu thì đã nhận được tin nhắn anh gửi: Quay lại.
Dù chỉ hai chữ ngắn ngủi, Dư Hoan cũng nhận ra sự bất mãn nghiêm trọng của anh.
Dư Hoan đành vòng về, đằng gái để bị tống cổ từ đời nào, chỉ có Cao Yến đang hút thuốc, vứt cho cô ánh mắt đầy hàm ý.
Thật ra trong chuyện xử lý tình cảm nam nữ, Cao Yến thành thạo hơn Thẩm Dật Lâm nhiều.
Dù là hồi cấp Ba hay bây giờ, tuy anh luôn lịch thiệp giữ thể diện cho phái nữ nhưng lại từ chối cực kỳ dứt khoát.
Với người anh không thích, thậm chí anh còn chẳng buồn nói nhiều với họ vài câu.
Một Cao Yến như thế sao lại dây dưa với cô nhỉ?