Còn hoạt động bốc thăm trúng thưởng thì cũng lôi
kéo được rất nhiều người. Mỗi ngày sẽ có một vị
khách trúng thưởng, Đặng Tuấn Mai đều cố ý giữ
người ta ở lại chụp hình rồi dùng loa thông báo.
Vừa thỏa mãn lòng hư vinh của khách hàng lại vừa
quảng cáo thêm một lần cho tiệm.
Làm như vậy hiệu quả thật sự rất ổn, càng ngày
càng thu hút nhiều người đến. Coi như không mua thì
cũng tới để hóng chuyện.
Đặc điểm mua đồ lớn nhất của người trong nước
chính là xem người khác mua cái gì thì họ cũng mua
cái đó. Vì từ ngày xưa đã có một câu quảng cáo đi vào
lòng người mãi cho đến giờ.
Đó chính là, ánh mắt quần chúng sáng như tuyết.
Cho nên càng nhiều người xem náo nhiệt thì cũng
có thể thúc đẩy thành tích tiêu thụ của tiệm.
Nói tóm lại, Hoắc Khải đã một lần nữa dùng thực
tế để chứng minh mình là một người có tài trong
phương diện làm ăn. Cho dù là Ninh Quốc Năng bình
thường hay soi mói cũng không chê nổi câu nào.
Tiệm trái cây trong nhà làm ăn phát đạt nên Ninh
Thần cũng rất vui, dù sao tất cả đều là công lao của
chồng cô.
Trái cây bán được càng nhiều, công lao của chồng
cô sẽ càng lớn, mối quan hệ của bố mẹ với anh cũng
sẽ càng tốt.
Đây là chuyện mà cô với tư cách là một người con
gái, một người vợ muốn nhìn thấy nhất.
Phải nói điều bây giờ cô lo lắng nhất thì chính là
sức khỏe của chồng mình. Cho nên sau khi đưa
Đường Đường đến tiệm trái cây thì Ninh Thần còn
chưa uống cốc nước nào đã vội vàng kéo Hoắc Khải đi
đến phòng khám tâm lý.
Phòng khám tâm lý này là do bạn đại học của cô
mở. Năm xưa, người bạn này rõ ràng là học quản lý
tiền tệ, chẳng hiểu vì sao lúc học lên thạc sĩ thì lại
chọn chuyên ngành tâm lý học.
Từ quản lý tiền tệ chuyển sang tâm lý học không
nói là quá khó nhưng không phải ai cũng làm được.
Hơn nữa, cô bạn học kia dường như lại học rất tốt,
nghe nói còn từng học thêm ở nước ngoài một thời
gian nữa.
Học thêm ở nước ngoài trong mắt người bình
thường là chuyện rất đáng ngưỡng mộ, dùng một từ
dễ hiểu thì chính là “trâu bò”!
Nhưng với Hoắc Khải thì cũng không là gì.
Theo anh biết, rất nhiều con em nhà giàu sẽ ra
nước ngoài du học, nói là nghiên cứu nhưng thực chất
là đánh bóng tên tuổi, lợi dụng tâm lý sùng bái của
người trong nước với người đi du học mà đạt được
nhiều lợi ích hơn.
Phòng khám tâm lý nằm trên một con đường
không mấy tấp nập, bốn về là cửa hàng sách, cửa
hàng quần áo. So sánh với trung tâm thành phố thì ở
đây yên tĩnh hơn nhiều.
Từ cách chọn địa điểm mà nói thì có vẻ không tệ.
Sau khi xuống xe taxi, Ninh Thần kéo Hoắc Khải
vào phòng khám thì thấy bàn tiếp tân rộng khoảng ba
mươi mét.
“Cho hỏi anh chị cần giúp gì ạ?” một câu hỏi tiêu
chuẩn được phát ra.
Ninh Thần vội nói: “Đây là Lý Phong, chồng tôi,
chúng tôi đã hẹn với Tư Mễ đến khám vào hôm nay
rồi”.
“Bác sĩ Phan cũng đã dặn chúng tôi rồi. Mời anh
chị lên tầng trên rồi rẽ phải, bác sĩ Phan đang ở trên
đó chờ anh chị rồi ạ”. nhân viên tiếp tân mỉm cười nói.
Ninh Thần khách sáo nói câu cảm ơn rồi cùng
Hoắc Khải lên tầng hai.
Điều khiến người ta kinh ngạc là, tầng một chỉ có
ba mấy mét vuông nhưng tầng hai lại rộng gần trăm
mét vuông
Bàn tiếp tân ba mươi mét vuông cũng không tính
là nhỏ, nhưng lên tầng hai thì lại có cảm giác như
được sáng tỏ mọi thứ, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Hoắc Khải âm thầm gật đầu, cách bày trí kiểu này
rất hợp với yêu cầu cơ bản của tâm lý học.
Nếu bàn về nghiên cứu tâm lý học thì Hoắc Khải
cũng không kém gì bác sĩ thông thường, nhưng anh
lại hướng về buôn bán nhiều hơn chứ không phải
chữa trị tâm lý.
“Tư Mễ!” vừa lên tầng, Ninh Thần đã chào hỏi với
nữ bác sĩ đang ngồi phía sau bàn máy tính.
Người phụ nữ mặc trang phục bác sĩ kia đứng dậy,
sau khi nhìn thấy Ninh Thần thì mỉm cười. Cô ấy nhìn
sang Hoắc Khải rồi chủ động chìa tay ra chào: “Anh là
anh Lý phải không? Tôi nghe Ninh Thần nhắc đến anh
lâu rồi, đúng là một người tài giỏi như cô ấy hay nói”.
Cô ấy chính là bạn học của Ninh Thần, Phan Tư
Mễ, ăn mặc rất chỉnh tề, nhìn vô cùng chuyên nghiệp.
Mặt có trang điểm một chút, nhìn rất xinh đẹp.
Khác với Ninh Thần, nhìn Phan Tư Mễ lộng lẫy hơn
một chút. Nốt ruồi ở phía cằm phải càng làm cho cô
ấy thêm phần quyến rũ.
Vừa mở lời đã là một câu khen. Tính từ góc độ tâm
lý học thì đây là một cách rất tốt để xóa bỏ gánh nặng
tâm lý của bệnh nhân, tạo ra một mở đầu tốt đẹp.
Hoắc Khải cũng biết rõ phương pháp này.
Anh mỉm cười, bắt tay với Phan Tư Mễ: “Chẳng
trách vợ tôi chỉ giới thiệu là bạn học đại học, không
ngờ bác sĩ Phan lại xinh đẹp đến thế này, thật vinh dự
quát”
Phan Tư Mễ mỉm cười bắt tay với anh xong thì nhìn
sang Ninh Thần nói: “Chồng cậu đâu có nói chuyện
cứng ngắc như cậu bảo đâu. Tớ thấy anh ấy rất hài
hước đấy”.
“Chắc trước mặt người đẹp thì anh ấy nói chuyện
hài hước hơn đó”. Ninh Thần nói đùa.
Thật ra lúc ở nhà Hoắc Khải cũng hay nói đùa làm
cô cười không ngớt.
Có khi cô cũng nghỉ ngờ trí nhớ bản thân liệu có
vấn đề gì không.
Kết hôn bao lâu mà sao giờ mới phát hiện chồng
mình thú vị như vậy nhỉ.
“Hai người lại hợp lực nịnh hót tớ rồi, xem ra tình
cảm tốt lắm nhỉ, thật đáng ngưỡng mộ”, Phan Tư Mễ
nói.
Câu này nghe thì bình thường nhưng trên thực tế
là dùng phương pháp tâm lý học để cố gắng cởi bỏ
lớp phòng bị của bệnh nhân.
Với hai vợ chồng thì điểm dễ thu hút bọn họ nhất
chính là tình cảm.
Hiện tại Hoắc Khải thấy hành động và cử chỉ của
Phan Tư Mễ cũng khá hợp với yêu cầu cơ bản của một
bác sĩ tâm lý, khiến Hoắc Khải yên tâm hơn. Ít nhất thì
Ninh Thần không bị người quen lừa.
Sau đó Phan Tư Mễ dẫn hai người đi về hướng Tây
Bắc, nơi đó có một chiếc ghế đã được điều chỉnh
thông qua giải phẫu học người, dù ngồi hay nằm cũng
đều rất thoải mái.
Ánh mặt trời không chiếu xuyên qua được tới đây,
mà ánh đèn không sáng lắm cộng thêm tường vải
màu vàng xung quanh cũng giúp tâm lý chống cự của
bệnh nhân được giảm xuống.
Lúc đi bộ, Phan Tư Mễ kề tai Ninh Thần nói nhỏ
mấy câu.
Ninh Thần nghe xong thì dừng lại rồi nói với Hoắc
Khải: “Em xuống dưới mua mấy chai nước. Anh với Tư
Mễ cứ nói chuyện đi, lát nữa em sẽ quay lại”.
Sau đó hai người làm bộ ngậm ngùi chia tay, Hoắc
Khải ở bên cạnh thấy vậy thì dở khóc dở cười.
Rõ ràng là chuẩn bị chữa trị thôi mà. Phan Tư Mễ
cho là anh sẽ ngại khi có vợ ở cạnh xem mình chữa
bệnh. Việc gì mà phải thần bí như vậy chứ.
Nhưng anh cũng không muốn vạch trần, dù sao tới
đây cũng vì muốn cho Ninh Thần yên tâm, nên anh
bèn dứt khoát lên ghế ngồi.
Phan Tư Mễ đi tới, thấy Hoắc Khải chủ động ngồi
xuống ghế như vậy liền cười nói: “Xem ra anh Lý cũng
sốt ruột nhỉ. Nghĩ cũng phải, nếu Ninh Thần là vợ tôi
thì tôi cũng sốt ruột”.
Cô ấy đột nhiên mở lời làm Hoắc Khải hơi bất ngờ,
phương pháp trị liệu bây giờ tân tiến vậy sao?
“Tiếc rằng cô là phụ nữ, cô ấy cũng vậy”
Phan Tư Mễ híp mắt cười nhìn anh, hỏi: “Sao anh
biết phụ nữ không có vợ được? Tư tưởng của anh Lý
truyền thống vậy sao?”
Hoắc Khải ngẩn ra, câu nói này… Phan Tư Mễ là
less sao?
Không đúng…
Thấy rõ nét dò xét ẩn trong ánh mắt của Phan Tư
Mễ, Hoắc Khải lập tức nhận ra Phan Tư Mễ đang dùng
một chủ đề mang tính khơi mào dục vọng của đàn
ông để mở đầu, như vậy quá trình trị liệu cũng thoải
Khải ở bên cạnh thấy vậy thì dở khóc dở cười.
Rõ ràng là chuẩn bị chữa trị thôi mà. Phan Tư Mễ
cho là anh sẽ ngại khi có vợ ở cạnh xem mình chữa
bệnh. Việc gì mà phải thần bí như vậy chứ.
Nhưng anh cũng không muốn vạch trần, dù sao tới
đây cũng vì muốn cho Ninh Thần yên tâm, nên anh
bèn dứt khoát lên ghế ngồi.
Phan Tư Mễ đi tới, thấy Hoắc Khải chủ động ngồi
xuống ghế như vậy liền cười nói: “Xem ra anh Lý cũng
sốt ruột nhỉ. Nghĩ cũng phải, nếu Ninh Thần là vợ tôi
thì tôi cũng sốt ruột”.
Cô ấy đột nhiên mở lời làm Hoắc Khải hơi bất ngờ,
phương pháp trị liệu bây giờ tân tiến vậy sao?
“Tiếc rằng cô là phụ nữ, cô ấy cũng vậy”
Phan Tư Mễ híp mắt cười nhìn anh, hỏi: “Sao anh
biết phụ nữ không có vợ được? Tư tưởng của anh Lý
truyền thống vậy sao?”
Hoắc Khải ngẩn ra, câu nói này… Phan Tư Mễ là
less sao?
Không đúng…
Thấy rõ nét dò xét ẩn trong ánh mắt của Phan Tư
Mễ, Hoắc Khải lập tức nhận ra Phan Tư Mễ đang dùng
một chủ đề mang tính khơi mào dục vọng của đàn
ông để mở đầu, như vậy quá trình trị liệu cũng thoải
mái hơn.
Hoắc Khải không nghiên cứu sâu về tâm lý học
nên cũng khá hứng thú với chuyện này.
Hôm nay anh đến đây không phải vì khám bệnh
mà giống như đi chơi hơn.
Nhưng là người chơi hay người bị người ta chơi thì
cũng chưa biết được.
Nghĩ một lúc, Hoắc Khải vẫn quyết định phối hợp
với bác sĩ Phan, dẫu sao người bình thường thì sẽ
không bình tĩnh như anh bây giờ.
Cho nên Hoắc Khải chớp mắt, làm ra vẻ vừa lo
lắng vừa mong đợi: “Bác sĩ Phan nói vậy là sao, tôi
không hiểu?”
“Không hiểu hay là giả bộ không hiểu? Đàn ông
các anh chỉ thích dối gạt thôi, không thành thực trước
mặt đàn bà chút nào” Phan Tư Mễ híp mắt cười, ngồi
xuống bên cạnh anh.
Mùi nớc hoa cực nhạt tỏa ra, nếu không ngửi kỹ
thì sẽ không nhận ra được. Nhưng mùi hương thoang
thoảng thế này lại càng hấp dẫn hơn.
Anh cho là nước hoa cũng được điều phối một
cách đặc biệt rồi.
“Chúng ta chữa bệnh thôi, nhưng thật ra tôi cũng
chẳng có bệnh gì mà rất khỏe ấy”, Hoắc Khải nói.
“Đương nhiên rồi, tôi chỉ muốn nói chuyện với anh
chút thôi, đừng nghĩ nhiều quá”.
Phan Tư Mễ nói thế nhưng ánh mắt cô ấy lại càng
tràn đầy sự khinh thường.
Có lẽ trong mắt bác sĩ tâm lý thì đàn ông đều là lũ
dối trá.
Rõ ràng là yếu sinh lý nhưng lại nói bản thân khỏe
mạnh. Nếu khỏe thật thì vợ anh còn dẫn anh đến đây
làm gì?