Khi rời khỏi phòng làm việc của Cơ Xương Minh,
Hoắc Khải còn nghe rõ cả tiếng đồ đạc đổ vỡ. Xem ra
người con dòng chính nhà họ Cơ này tức muốn phát
điên lên rồi.
Hoắc Khải cười nhạt, muốn gây khó khăn cho anh
thì cũng phải chịu chút cảm giác bị phản kích chứ.
Anh thế là còn lịch sự chán rồi đấy, không hề
giống khi đối xử với Tang Thu Dương, khiến đối
phương xong đời hẳn.
Nhưng cái video này cũng đủ để gây khó dễ cho
Cơ Xương Minh rồi.
Không lâu sau, anh đi đến phòng làm việc của
tổng giám đốc.
Gõ cửa rồi tiến vào, Cơ Hương Ngưng nhìn lên,
thấy là anh, cô ấy liền nói: “Đóng cửa lại đi”.
Hoắc Khải nghe lời đóng cửa lại rồi đi tới hỏi: “Ban
nãy cô bảo cần thương lượng về chỉ tiết nào vậy?”
Cơ Hương Ngưng nhìn anh, hỏi: “Anh không nghĩ
anh nân nói gì đó với tôi trước à?”
“Ý cô là Cơ Xương Minh hả?”, Hoắc Khải cười, rút
điện thoại ra, đặt lên bàn Cơ Hương Ngưng, không hề
che giấu nội dung video.
Cơ Hương Ngưng xem video xong lại ngẩng đầu
lên nhìn anh, nghỉ hoặc hỏi: “Anh ta định lừa ai?”
“Tôi”
Cơ Hương Ngưng ngạc nhiên, sau đó thì đột nhiên
bật cười.
“Cô cười gì chứ?, Hoắc Khải vừa lấy lại điện thoại
vừa hỏi.
Cơ Hương Ngưng vẫn chưa ngừng cười, nói: “Anh
ta tìm ai không tìm mà lại cứ tìm đến anh để gây rối.
Có những lúc đến tôi còn thấy anh đáng sợ cơ mà.
Anh ta đúng là chán sống rồi”.
Hoắc Khải kéo ghế, ngồi xuống rồi nói: “Tôi có nên
coi mấy lời này là lời khen không?”
“Anh đúng là không khiêm tốn chút nào”, Cơ
Hương Ngưng hừ một tiếng rồi hỏi: “Nhìn dáng vẻ của
anh thì chắc lại có thu hoạch gì hả, nói tôi nghe xem
nào?”
“Tôi thì không, ngược lại tôi đã giúp cô có thêm
một đồng minh đấy” Hoắc Khải đáp.
“Đồng minh? Tôi không cần loại đồng minh mất
não như vậy đâu”, Cơ Hương Ngưng lắc đầu.
“Nếu là để Cơ Xuyên Hải đề cử cô thăng cấp thì
sao?”
Cơ Hương Ngưng dừng động tác lại, nhìn chằm
chằm Hoắc Khải, ngạc nhiên hỏi: “Anh nói sao cơ?”
“Hàng năm nhà họ Cơ đều có xếp hạng và thăng
cấp đúng không? Năm ngoái cô xếp cấp bốn, vị trí
trên trung bình một chút. Năm nay cô vừa xử lý được
vụ công ty Đông Lai, lại vừa làm đại biểu Hiệp hội
Thương Mại, chắc là lên cấp không khó, nhưng lại
thiếu một bô lão tiến cử. Tôi nghĩ cô cũng không
muốn tranh vị trí với các con cháu nhánh phụ khác,
nên lấy chuyện này ra để uy hiếp Cơ Xương Minh, bảo
anh ta làm mọi cách để thuyết phục Cơ Xuyên Hải tiến
cử cô. Chỉ cần Cơ Xuyên Hải mở lời, cô nắm chắc chín
mươi phần trăm thăng cấp rồi”:
Càng nghe Cơ Hương Ngưng càng ngạc nhiên, cô
ấy cho rằng Hoắc Khải sẽ lấy chuyện này để bắt Cơ
Xương Minh làm gì đó, thậm chí là tát hắn ta mấy cái
cũng được.
Nhưng cô không ngờ là Hoắc Khải lại yêu cầu một
chuyện có liên quan đến việc thăng cấp của cô.
Nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình, trong
lòng Cơ Hương Ngưng có một cảm xúc phức tạp
không nói nên lời.
“Anh có biết là Cơ Xương Minh có thể sẽ đồng ý
bỏ ra mấy triệu chỉ vì cái video này không…”
“Tôi không quan tâm đến tiền” Hoắc Khải lắc đầu.
Cơ Hương Ngưng nhìn anh, đột nhiên có một ý
tưởng quái dị trong đầu. Nếu người đàn ông này
không quan tâm tiền, vậy thì anh quan tâm cái gì?
Quan tâm đến người sao?
Người này… là ai?
Nghĩ tới đây, trong lòng Cơ Hương Ngưng bỗng lộ
ra vẻ ngượng ngùng khó tả. Cô ấy không biết vì sao
bản thân lại có cảm xúc như vậy. Chỉ là thăng cấp thôi
mà, không có Cơ Xuyên Hải giúp đỡ thì cũng chưa
chắc bản thân cô không tự làm được.
Nhưng một người đàn ông có số tài sản còn chưa
đến trăm ngàn như Hoắc Khải lại vì cô mà cam tâm từ
bỏ số tiền mấy triệu. Nói không cảm động là giả.
Đọc full tại truyen.one
Có lẽ là nhìn thấy sự khác biệt của Cơ Hương
Ngưng, Hoắc Khải gõ bàn nói: “Cô đừng nghĩ nhiều,
tôi chỉ hy vọng cô có thể phát triển thuận lợi hơn, như
thế địa vị của tôi cũng được cao hơn. Đây gọi là đầu
tư lâu dài, lợi ích ngắn hạn có thể bỏ qua”.
Cơ Hương Ngưng vừa mới cảm động liền bị câu
nói này của anh làm cho trợn mắt: “Anh có thể đừng
nói những lời như muốn đem tôi vào nơi hỏa táng
được không hả?”
Hoắc Khải mỉm cười không nói.
Biết người đàn ông này cố ý muốn nói những lời
đó để di rời sự chú ý của mình, Cơ Hương Ngưng
cũng hiểu, Hoắc Khải không chỉ là thư ký của mình mà
còn là một người chồng và một người bố.
Mối quan hệ của cô ấy với Hoắc Khải chỉ là cấp
trên với cấp dưới, vậy thôi.
Cơ Hương Ngưng điều chỉnh cảm xúc một lần nữa,
hít sâu một hơi để khôi phục tâm trạng rồi nói:
“Chuyện thăng cấp để sau hãy nói đi, bây giờ chúng
ta bàn về kế hoạch công tác trong giai đoạn tiếp theo
đã. Lúc trước tôi có tìm các tài liệu liên quan thì thấy
nguyên liệu của công ty này…”
Hai người cùng đào sâu bàn luận về công việc, Cơ
Hương Ngưng cũng rất hài lòng về kết quả.
Cô ấy nhận ra Hoắc Khải giống như cái gì cũng
biết vậy, dù là công ty thế nào, có nghiệp vụ ra sao,
anh đều có thể nói rõ ràng mạch lạc.
Có lúc, Cơ Hương Ngưng cũng nghỉ ngờ đây có
phải là người từng bị người ngoài hành tinh bắt cóc
trong truyền thuyết không.
Nếu không thì sao mới trẻ tuổi như vậy mà đã biết
được rất nhiều chuyện như thế chứ?
Cho dù anh từng là…
Có rất nhiều lần Cơ Hương Ngưng muốn hỏi Hoắc
Khải một số chuyện, mà những chuyện này lại liên
quan đến bí mật chôn sâu trong lòng cô.
Nhưng do dự một hồi, cô vẫn bỏ cuộc.
Vì một khi hỏi ra thì cô sẽ gặp nguy hiểm. Nếu như
Hoắc Khải không tỏ ra như những gì cô lo lắng thì
cũng không cần hỏi nhiều làm gì.
Mấy ngày sau đó thì vẫn là làm việc, qua ngày,
cuộc sống trở lại vòng tuần hoàn cũ.
Cơ Xương Minh rời công ty hai ngày. Trước khi đi,
hắn ta còn cố ý tới tìm Hoắc Khải, nói là bản thân sẽ đi
tìm Cơ Xuyên Hải để nói chuyện.
Còn có thuyết phục được hay không thì hắn ta
không dám chắc.
Câu trả lời của Hoắc Khải cũng rất đơn giản, nếu
anh thuyết phục được, tôi đảm bảo video sẽ không lộ
ra ngoài, còn nếu không, thì tôi cũng không dám chắc
khi nào tòa sẽ gửi giấy mời cho anh.
Cơ Xương Minh giận đến méo mồm, nhưng lại bất
lực không làm gì được. Cho dù trong lòng hắn ta thầm
mắng Hoắc Khải cả tỉ lần, nhưng vẫn phải đi tranh thủ
để giữ vững lợi ích của bản thân.
Hoắc Khải không quan tâm hắn ta có thành công
hay công. Anh đã làm chuyện cần làm rồi, còn lại thì
cứ để ông trời quyết định đi.
Có vài chuyện vẫn phải nghe theo ý trời mới được.
Chẳng mấy chốc mà đến cuối tuần. Sáng sớm,
Ninh Thần đưa Đường Đường đến chỗ Ninh Quốc
Năng.
Hôm nay là ngày mà cô đã hẹn trước với bác sĩ
tâm lý. Lần trước đã thất hẹn một lần, không thể thất
hẹn thêm lần nữa được.
Hoắc Khải cũng biết, chuyện này sớm muộn cũng
phải đến. Cứ trì hoãn mãi cũng không hay.
Dù sao cũng chỉ là đi gặp bác sĩ tâm lý mà thôi,
cũng không phải là bắt anh và Ninh Thần làm chuyện
gì đó, nên vẫn có thể chấp nhận được.
Mấy ngày này Đường Đường rất vui, vì Nhạc Văn
Văn đã đi học trở lại.
Theo những gì mà Ninh Thần tìm hiểu, Cố Phi
Dương đã từ chức ở công ty giúp việc, còn bán nhà
đi, nghe nói là muốn mở lớp dạy nhảy múa gì đó.
Còn vì sao bố mẹ chồng cô ấy đồng ý bán nhà, rồi
chia tiền thế nào thì không rõ lắm.
Nhưng dù gì thì Cố Phi Dương cũng không còn
đường lui nữa.
Hoắc Khải hay tin thì cũng hơi bất ngờ.
Trong ấn tượng của anh, Cố Phi Dương là một
người vô cùng tự ti, thậm chí còn có thể mắc chứng
trầm cảm nhẹ.
Tuy anh có thể thấy cô ấy rất kiên cường qua vài
lần tiếp xúc, nhưng không ngờ là lại kiên cường đến
vậy.
Bán nhà đi mở lớp dạy nhảy múa thì cũng tức là
bắt đầu lại từ con số không.
Một người phụ nữ gần ba mươi tuổi, nuôi một đứa
con rồi mà vẫn dám làm vậy thì đúng là rất dũng cảm.
Nếu là Ninh Thần thì cô tuyệt đối không làm được.
Ngược lại với Cố Phi Dương, nhìn Ninh Thần có vẻ
rất độc lập, nhưng thực tế thì vô cùng ÿ lại vào tính
cách của những người khác.
Con gái cưng của mẹ, đáng yêu nghe lời, khác
hoàn toàn với hình mẫu của Cố Phi Dương.
Với người mà mình có duyên gặp mặt mấy lần,
Hoắc Khải cũng cảm thán một phen rồi không quan
tâm nữa.
Với anh, đây chỉ là một lần tình cờ gặp gỡ trong
đời, không đáng để nhắc đến.
Mà với sự xuất hiện của hai vợ chồng Hoắc Khải,
bên Ninh Quốc Năng cũng có biểu hiện tích cực hơn
so với lần gặp trước.
Ít nhất Ninh Quốc Năng đã chào hỏi Hoắc Khải, hỏi
thăm công việc ra sao. Mặc dù là bị Đặng Tuấn Mai ép
buộc, giọng nói hơi mất tự nhiên nhưng vẫn tốt hơn
lần trước nhiều.
Đọc full tại truyen.one
Hoắc Khải vẫn nhiệt tình như cũ, cố gắng làm tốt
bổn phận của một người con rể.
Đặng Tuấn Mai bây giờ thì vô cùng hài lòng với
người con rể này.
Không những vì Hoắc Khải liên tiếp giúp bà nở
mày nở mặt, mà còn vì hai hoạt động lần trước đã có
được hiệu quả rõ rệt trong vòng một tuần.
Phương thức bán trái cây tự chọn rất được hoan
nghênh, khách quen khách mới đều rất thích.
Trước kia, mỗi khách chỉ mua mấy đồng trái cây thì
hôm nay mua ít nhất cũng là mười đồng, nhiều thì là
hai, ba mươi đồng.
Dù sao thì trái cây có nhiều chủng loại, nghĩ là lấy
ít một chút, nhưng thực chất là lấy bên này một tí, bên
kia một tẹo, cộng lại cũng đã thành mấy chục đồng.
Bây giờ chỉ nguyên doanh thu bán trái cây tự chọn
một ngày đã hơn một ngàn rồi, hơn nữa, cửa tiệm vẫn
đang nổi tiếng hơn nữa, và càng có nhiều người biết
đến hơn nữa.
Đặng Tuấn Mai trước giờ chưa từng bán được
nhiều trái cây như vậy, nên giờ ngày nào bà cũng cười
không khép được miệng.