“Nếu là chuyện không thể làm được, em đây cũng
không dám gọi điện cho ông anh đâu! Nhưng em tin là
một ngày nào đó, ông anh sẽ tự hào vì có thằng em
này!“ Hoắc Khải nói.
“Sao đột nhiên cậu không khiêm tốn nữa vậy,
ngược lại làm anh không quen à nha!” Hạ Hoằng Viễn
cười lớn nói: “Nhưng thế cũng tốt, thanh niên trai
tráng cần chút nhuệ khí, giống như cậu đánh gục
Tang Thu Dương vậy. Đời người được mấy mùa thu, sợ
quái gì chứ!”
Hai người nói chuyện khá thoải mái, tới khi lên máy
bay, Hạ Hoằng Viễn vẫn còn vẫy tay từ xa: “Chú em,
rảnh thì nhớ liên lạc với ông anh đây, nhớ tìm anh
uống vài ly đấy!”
Nhìn dáng vẻ phấn khởi của Hạ Hoằng Viễn, Cơ
Hương Ngưng có chút hâm mộ: “Phó hội trưởng Hạ
đối xử với anh tốt đó!”
“Đúng vậy, nên càng thấy áy náy với ông ấy!”
Hoắc Khải thở dài.
“Áy náy với ông ấy? Anh làm gì có lỗi với người ta
tồi?” Cơ Hương Ngưng tò mò hỏi.
“Không có gì. Tôi đã làm phiền ông ấy quá nhiều
thôi!” Hoắc Khải đáp cho có.
Cơ Hương Ngưng ồ một tiếng rồi nói: “Nhưng phó
hội trưởng Hạ đánh giá anh rất cao, còn so sánh anh
với ngôi sao đầy triển vọng của nhà họ Hoắc”.
Hoắc Khải quay qua nhìn cô: “Sao? Cô cảm thấy
không so được à?”
“Tất nhiên là không so được!”, Cơ Hương Ngưng
lại nói thẳng: “Tôi thừa nhận là năng lực cá nhân của
anh rất xuất sắc, thậm chí còn vượt qua dự đoán của
tôi. Nhưng Hoắc Khải là người nào? Trong mắt nhiều
người, anh ấy là vị thần thương mại. Chân chính dựng
nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không dựa vào danh
tiếng gia tộc, đưa một công ty tài sắp phá sản vươn
lên thành công ty nằm trong top 50 cả nước, hơn nữa,
chỉ tốn vài năm thôi, anh làm được sao? Trên đời này,
trừ anh ấy, không ai làm được!”
Hoắc Khải nhìn mặt Cơ Hương Ngưng, anh nhìn ra
được vài cảm xúc khác thường, không nhịn được cười
nói: “Có vẻ cô rất sùng bái anh ta!”
“Sùng bái thì sao? Có một thần tượng như vậy, đó
là vinh dự của tôi!” Cơ Hương Ngưng hiếm khi để lộ
dáng vẻ của một thiếu nữ, cô ta hừ một tiếng: “Nhìn
dáng vẻ của anh đi, có chút thành tích là đã kiêu ngạo
như thể mình vô địch thế giới ấy. So với Hoắc Khải,
anh kém xa”
Cô ta vừa dứt lời là đã bước vào trong cabin.
Hoắc Khải bị bỏ lại phía sau thấy dở khóc dở cười,
mình kém xa sao?
Nhưng dù là Hạ Hoằng Viễn hay Cơ Hương
Ngưng, họ đều nghĩ tới cậu chủ nhà họ Hoắc, điều
này nhắc nhở Hoắc Khải, trên thế giời này, còn có rất
nhiều quan tâm tới anh.
Nhưng những người quan tâm anh này lại không
biết, Hoắc Khải chân chính đã chết rồi.
Nếu để cho họ sùng bái, quan tâm một kẻ giả mạo
như thế, Hoắc Khải sẽ cảm thấy rất ghê tởm.
Vì thế, dù thế nào, anh cũng phải ngăn cản hung
thủ đứng sau mọi chuyện đạt được mục đích.
Cũng may, nhà họ Hoắc đã phát triển không
ngừng dưới sự dẫn dắt của anh, tài sản tăng trưởng
với biên độ cực nhanh. Tài sản nhiều như thế, không
phải ai muốn nuốt cũng được.
Dù có kẻ thế thân gần như giống hệt anh giúp đỡ,
hung thủ cũng phải tốn một khoảng thời gian dài để
lót đường.
Chuyện của Hiệp hội Thương mại đã kết thúc, mấy
tiếng sau, máy bay chở hai người Hoắc Khải đáp
xuống sân bay địa phương.
Vừa xuống máy bay, Hoắc Khải lập tức nhận được
cuộc gọi từ Ninh Ngọc Lâm: “Ông anh ruột của em ơi,
anh về chưa?”
“Mới xuống máy bay, sao thế?” Hoắc Khải hỏi.
“Không nói rõ được trong điện thoại, anh tới văn
phòng một chuyến rồi nói tiếp!” Ninh Ngọc Lâm vừa
dứt lời là vội cúp máy.
Hoắc Khải nhíu mày, nghĩ ngợi rồi nói với Cơ
Hương Ngưng: “Tôi không về công ty với cô, bên phía
Ngọc Lâm có việc, tôi phải qua đó một chuyến!”
“Đi đi! Dù sao bên công ty tạm thời cũng không có
chuyện gì cần anh giải quyết”, Cơ Hương Ngưng lại
hỏi: “Có cần tôi bảo tài xế đưa anh đi trước không?”
“Không cần, tôi bắt xe là được!” Hoắc Khải vừa
dứt lời là chạy ngay tới ven đường, vẫy một chiếc taxi,
chạy về phía văn phòng của Ninh Ngọc Lâm.
2B phút sau, Hoắc Khải gõ cửa văn phòng của
Ninh Ngọc Lâm.
Nửa phút sau, cửa mới bật mở, thấy Hoắc Khải
đứng đó, Ninh Ngọc Lâm vội kéo anh vào với gương
mặt u sầu, vừa vào trong vừa nói: “Cuối cùng anh
cũng đến rồi, nếu không em sốt ruột gần chết rồi
đây!”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hoàng Kiệt Hảo
đâu? Anh ta không giải quyết được sao?”, Hoắc Khải
hỏi ra.
“Ây, nói tới việc này thì cũng không coi là ngoài ý
muốn nhưng…”
Ninh Ngọc Lâm nói một nửa thì nghe thấy vài tiếng
“trầm rầm rầm” vang lên, Hoắc Khải bị dọa hết hồn.
Mấy dải màu bay đầy trời, ba bốn người đang phụ
đẩy xe bánh kem, còn có người thổi kèn và gõ chiêng,
chẳng khác nào như đang chúc mừng năm mới.
Hoắc Khải bị bọn họ làm cho ngu ngơ, chuyện gì
đây?
“Chúc mừng chúng ta đã bán được một trăm máy
nước nóng Kinh Vận trong một tuần! Sao, có phải bất
ngờ lắm không!” Ninh Ngọc Lâm cười lớn.
Hoắc Khải chỉ muốn đạp một cái vào mặt cậu ta,
một tuần mà bán được có trăm máy, cậu còn vui vẻ
như trúng được năm triệu nữa, không biết là rất bẽ
mặt sao?
Phải biết rằng những nhãn hiệu máy nước nóng
kia, có cửa hàng nào của họ không bán được mấy
trăm đến cả ngàn chiếc máy hàng tháng? Nếu là loại
bán chạy thì một tháng bán được mười mấy ngàn máy
cũng là bình thường.
Giờ mới trắm máy mà đã ăn mừng, đợi bán được
hơn một ngàn, thế chẳng phải là lên trời luôn sao?
Hoắc Khải không biết việc này có gì đáng để chúc
mừng, nhưng Ninh Ngọc Lâm lại cảm thấy rất cần
thiết.
Nên biết là lúc trước cậu ta chạy thị trường mấy
tháng nhưng chẳng bán nổi mười cái máy. Hiện tại,
shop online vừa mở được một tuần là đã bán được
trăm máy.
Đừng nói bọn họ, ngay cả giám đốc Hoàng Hữu
Sơn của công ty cũng mừng như bắt được vàng.
Một tuần bán trăm máy, một tháng bốn trăm, một
năm là năm ngàn máy.
Một máy giá hai ngàn năm trăm tệ, mười máy 25
ngàn tệ, năm ngàn máy là 12 triệu năm trăm ngàn tệ.
Thành tích này là thứ mà Hoàng Hữu Sơn chưa
dám mơ trước đó.
Phải biết là hai tháng trước, ông ta còn đang sầu
lo vì mấy triệu máy tồn kho, sầu tới mức bạc cả tóc.
Nhưng bây giờ, trong một năm ông ta có thể bán
được mấy chục triệu máy, thế thì sao đồng chí Hoàng
không hưng phấn chứ.
Một trăm máy nước nóng có lợi nhuận thuần chỉ
mấy chục ngàn thôi nhưng Hoàng Hữu Sơn lại phát
cho mọi người một trăm ngàn tiền thưởng.
Lỗ hay không, ông ta không nghĩ nhiều được vậy,
chỉ muốn dùng tiền để nói cho mấy người này là chỉ
cần các cậu có thể bán mười mấy triệu máy một năm,
ông đây sẽ dùng tiền đè chết mấy người.
Cũng vì vậy, Ninh Ngọc Lâm mới cố ý gọi Hoắc
Khải tới công ty.
Mọi người đều biết, một “nhãn hiệu không nổi
tiếng” mà có thể bán được trăm máy nước nóng từ
lượng tiêu thụ ban đầu bằng không, điều này khó
khăn cỡ nào!
Quá trình này gần như đã đào thải 90% những
người muốn bắt tay vào khởi nghiệp.
Họ không bị đào thải là nhờ Hoắc Khải tạo web,
phương án tuyên truyền có hiệu quả.
Cũng chính là vì danh tiếng của nhãn hàng quá
nhỏ, nếu không thì lượng tiêu thụ sẽ không ít vậy.
Mà mọi người đều tin tương lai sẽ tươi sáng.
Họ không đắc ý, cũng không nhận vào mình công
lao nhiều bao nhiêu, nói tới công lao thì Hoắc Khải là
người có công lớn nhất.
Ninh Ngọc Lâm mời một người không phải nhân
viên trong công ty đến nhưng không ai phản đối, dù là
Hoàng Kiệt Hảo, anh ta cũng ngầm đồng ý.
Khi vừa vào công ty, anh ta cảm thấy bất cứ nhãn
hiệu mới xuất hiện nào bán được hàng trăm sản phẩm
trong một tháng thì đã là tốt.
Thủ đoạn của Hoắc Khải đã đạt được mục tiêu của
anh ta trước hai mươi ngày, sao anh ta có thể không
phục cho được.
Vì vậy, Ninh Ngọc Lâm kéo Hoắc Khải qua cắt
bánh kem, Hoàng Kiệt Hảo còn nói: “Giai đoạn trước,
anh làm cũng được, giai đoạn sau thì tôi sẽ làm tốt
hơn anh!”
Mọi người đều biết tính Hoàng Kiệt Hảo, qua cái
miệng rộng của Ninh Ngọc Lâm, ai cũng biết vì sao
Hoàng Kiệt Hảo thích nhằm vào Hoắc Khải.
Bọn họ đều cười trộm, nhưng năng lực cá nhân
của Hoàng Kiệt Hảo cũng tốt, cũng được mọi người
công nhận, không ai cảm thấy anh ta mạnh miệng.
Hoắc Khải cười nói: “Tôi cũng tin là anh sẽ làm
tốt!”
Anh chủ động tạo mối quan hệ khiến vẻ mặt
Hoàng Kiệt Hảo càng thêm thân thiện.
Chuyện về sau thì không cần nói nhiều, nên ăn
bánh thì ăn, ai thích chém gió thì cứ vung tay thôi.
Qua nửa tiếng, Hoắc Khải mới tạm biệt mọi người
trong văn phòng.
Dù sao nơi này cũng không phải công ty của anh,
anh chỉ nể mặt Ninh Ngọc Lâm mà giúp đỡ một chút.
Thỉnh thoảng tới một lần là được, ở lâu thì không ổn.
Ra khỏi văn phòng, Hoắc Khải đang nghĩ mình nên
mua chút nguyên liệu nấu ăn về nấu bữa ngon cho hai
mẹ con hay không thì một người đi ra từ một phòng
khác.
Hai người đều không quá để ý nên đâm sầm vào
nhau.
Người nọ thốt lên một tiếng, thùng nước và cây lau
trên tay rơi xuống đất.
Hoắc Khải vội tiến lên đỡ: “Không sao chứ! Ngại
quá, đụng trúng… a, cô Cố!”
Cố Phi Dương ngơ ngác nhìn Hoắc Khải đang giơ
tay đỡ mình, không ngờ gặp được anh ở đây.
Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ là mình đang
mặc đồ lao công, mất mặt quá!