Hồ Tử Hàng bị mọi người ép buộc, đành nâng ly
chúc rượu với Hoắc Khải
Ấm ức quá…
May mà cuối cùng bữa cơm cũng kết thúc, Hồ Tử
Hàng viện cớ công ty còn có việc, liền chuồn đi trước.
Trước khi đi, cậu ta còn loáng thoáng nghe thấy
bố mẹ mình nói với Hoắc Khải: “Lý Phong à, Tử Hàng
cũng coi như là lớn lên cùng với Ninh Thần, nó gọi con
bé Ninh Thần một tiếng chị, thì cháu cũng là anh rể
của nó. Sau này chuyện trong công ty, cháu phải giúp
nó một chút nhé”.
Hồ Tử Hàng nghe mà răng nghiến đến sắp nát cả
ra, nhưng lại không có cách nào khác.
Thực tế chính là như vậy, cho dù cậu ta có chịu
hay không thì vẫn sẽ luôn có người mạnh hơn mình.
Hoắc Khải không hề thoái thác rằng thực ra mình
và Phương Xương Thịnh không thân thiết đến thế mà
lại lập tức đồng ý ngay.
Dù sao thì chuyện anh có đi nói giúp cho Hồ Tử
Hàng thật hay không thì cũng chẳng ai biết, nhưng
nếu mà từ chối thì Hồ Kiến Tân có khi lại cảm thấy anh
không nể mặt người khác.
Đến lúc đó không chỉ ảnh hưởng xấu đến hình
tượng của mình, mà còn ảnh hưởng cả đến quan hệ
hàng xóm láng giềng của Ninh Quốc Năng.
Mấy việc hại nhiều hơn lợi, Hoắc Khải tuyệt đối sẽ
không làm.
Sau đó, Hồ Kiến Tân và Lý Mỹ Lan gọi một chiếc
xe đến, cứ nhất định phải bắt mấy người nhà họ Ninh
lên trước.
Ninh Quốc Năng cười ha hả ngồi lên xe, vẫy tay
chào tạm biệt Hồ Kiến Tân xong, cửa kính kéo lên rồi
mà tiếng cười của ông vẫn không thể ngừng lại được.
Đặng Tuấn Mai ngồi sau vỗ lên ghế đằng trước,
nói: “Được rồi đấy, cười mãi thế nhỉ”.
“Đấy là bà không thấy vẻ mặt của ông Hồ lúc nãy
chứ, hơn nữa, tâm trạng tôi tốt, không được cười à!”
Ninh Quốc Năng đáp.
“Nhìn cái vẻ tiểu nhân đắc chí của ông xem”, Đặng
Tuấn Mai không bằng lòng mà nói.
Tuy rằng hành vi của Hồ Tử Hàng quả thực làm
người ta cảm thấy không vui vẻ gì cho cam, nhưng dù
sao cũng là hàng xóm, không cần đến nỗi cười trên
nỗi đau của người khác như thế.
“Hiếm khi bố được vui như vậy, cười một chút
cũng có lợi cho sức khỏe“ Hoắc Khải nói.
“Dù sao mẹ thấy bố vợ con thế là không được, con
trẻ vẫn còn ở đây này, không biết làm gương gì cả!”
Đặng Tuấn Mai hừ một tiếng, nói tiếp: “Hôm nay may
mà có Lý Phong ở đây, nếu không mẹ xem ông ấy có
còn cười nổi nữa không!”
Ninh Quốc Năng không phản bác lại, ông có thể
cười đến cuối cùng hoàn toàn là nhờ vào con rể giỏi
giang, nếu không có khi về nhà uất đến nỗi hất tung
bàn ghế ấy chứ.
Nhưng ông nghĩ đến việc lúc trên bàn ăn còn nạt
nộ Hoắc Khải mấy lần, bây giờ nhớ lại, đột nhiên cảm
thấy có chút không tự nhiên.
Bảo ông xin lỗi Hoắc Khải là chuyện không thể
nào, dù gì cũng là bố vợ, sao có thể cúi đầu trước con
rể chứ.
Cùng lắm… cùng lắm thì sau này thái độ của ông
đối với anh tốt một chút là được.
Có lẽ là vì sự việc Phương Xương Thịnh ban nãy,
nên việc đầu tiên mà Đặng Tuấn Mai làm khi về đến
nhà là đi mua các loại đĩa hoa quả cần cho tiệc đứng
chủ đề trái cây theo Hoắc Khải đã nói.
Hoắc Khải thì viết tay chỉ tiết nội dung của hoạt
động bốc thăm trúng thưởng lên mấy tấm gỗ mà Ninh
Quốc Năng vừa tìm ra.
Chỉ có điều cụ thể thực hiện như thế nào vẫn còn
phải đợi anh làm xong công tác quảng cáo tuyên
truyền mới được.
Theo ý tưởng của Hoắc Khải, chia sẻ bài đăng trên
Wechat, lợi dụng các mối quan hệ xã hội của nhau để
phát tán tin tức là phương pháp hữu hiệu và nhanh
gọn nhất. Mỗi 5 lượt thích cho một bài chia sẻ sẽ
nhận được một cơ hội bốc thăm trúng thưởng, mỗi 10
lượt thích là nhận được hai cơ hội, cứ vậy nhân lên.
Dù sao thì không cần biết mỗi người có bao nhiêu
cơ hội bốc thăm, đến cuối cùng mỗi ngày cũng chỉ có
một người may mắn mà thôi.
Cách này không cần tốn quá nhiều chỉ phí mà
cũng có thể đạt được hiệu quả không tệ.
Ngoài ra, Hoắc Khải còn tìm đến mấy người địa
phương có chút danh tiếng trên diễn đàn để chia sẻ
bài đăng quảng cáo.
Anh tin rằng, chẳng cần đến mấy ngày, chắc chắn
sẽ có thu hoạch tốt.
Hoắc Khải làm xong mấy thứ này thì trời cũng đã
nhá nhem tối.
Nhà Hoắc Khải nghĩ đến việc ngày hôm sau Đường
Đường còn phải đi học, lúc này mới rời cửa hàng hoa
quả để đi về.
Hoắc Khải rất hài lòng với thu hoạch ngày hôm
nay.
Những cái khác không quan trọng, quan trọng
nhất là quan hệ của anh với Ninh Quốc Năng và Đặng
Tuấn Mai đã ấm dần lên.
Lúc ra về, tuy rằng Ninh Quốc Năng không hề
nhiệt tình chào hỏi, nhưng dưới sự lôi kéo của Đặng
Tuấn Mai, ông cũng miễn cưỡng nói một câu trên
đường chú ý an toàn.
Một câu dặn dò đơn giản, nhưng dường như lại
đang ám chỉ mối quan hệ của Hoắc Khải với gia đình
này lại vừa bước lên một tầm cao mới.
Đối với việc thái độ của bố mẹ dần dần tốt lên,
Ninh Thần rất vui mừng.
Cô là con gái, cũng là người vợ, đương nhiên là hy
vọng những người thân thiết nhất với mình có thể hòa
thuận vui vẻ.
Biểu hiện của Hoắc Khải không hề làm cô thất
vọng.
Thời gian cứ thế trôi, lại ba ngày nữa trôi qua. Buổi
tối thứ tư khi Hoắc Khải vừa tan làm về, Đường Đường
liên chạy đến ôm lấy anh.
Cô bé cúi gằm mặt, giọng rất không vui: “Bố ơi,
hôm qua với hôm nay Văn Văn đều không đi học”.
“Ồ? Bạn ấy bị ốm à?” Hoắc Khải hỏi.
Ninh Thần đang ngồi trước máy tính nghe vậy,
buông con chuột ra rồi nói: “Nghe nói là vì đang
vướng kiện tụng, không có ai đưa đón đứa nhỏ, cho
nên xin nghỉ mấy ngày”.
“Kiện tụng?” Hoắc Khải có chút ngạc nhiên, tính
cách của Cố Phi Dương không phải là kiểu thích làm
người khác bị tổn thương, lẽ nào là bị người khác bắt
nạt rồi?
Điều này thì có khả năng xảy ra, bởi vì vốn tính của
cô ấy đã yếu mềm, gặp chuyện đều là có thể không
chấp thì sẽ không chấp, có một số người lại cứ thích
bắt nạt những người có tính cách như vậy.
Ninh Thần thở dài, đáp: “Đường Đường cứ nhất
quyết phải lôi kéo em đến nhà Văn Văn hỏi thăm cho
bằng được, hai mẹ con nhà đó lại không ở nhà, đi hỏi
hàng xóm thì mới biết, hình như ông bà nội nhà đó
đến đòi quyền lợi của mình đối với căn nhà đấy, hơn
nữa còn là không thèm chào hỏi gì mà đi nộp đơn kiện
thẳng lên trên luôn”.
“Bố ơi, có phải Văn Văn mất chỗ ở rồi không ạ?”,
Đường Đường kéo cánh tay anh, mặt đầy lo lắng hỏi.
“Bố cũng không biết nữa”, Hoắc Khải đáp.
Căn nhà đó của Cố Phi Dương không biết là thuộc
quyền sở hữu cá nhân của cô ấy hay là thuộc về tài
sản chung trong hôn nhân.
Nếu là tài sản chung thì trước khi người chồng gặp
tai nạn mà không để lại di chúc thì ông bà nội sẽ có
quyền lợi được thừa kế di sản dựa vào vị trí thừa kế số
một.
Người bình thường đều không có thói quen lập di
chúc, thường cảm thấy mấy thứ này lúc nào chết đi
thì cứ để vợ con thừa kế là được rồi.
Bọn họ vẫn luôn bỏ qua mất một điều, là bố mẹ
mình thực ra cũng là một trong những người thừa kế.
Nếu Cố Phi Dương chỉ có một căn phòng tài sản
chung thế thôi, thì cùng lắm cô ấy chỉ được hưởng
khoảng 86% của căn nhà mà thôi, đấy còn là đã tính
thêm phần của Nhạc Văn Văn rồi.
16-17% còn lại của căn nhà thuộc quyền sở hữu
của bố mẹ chồng.
Hoắc Khải khẽ lắc đầu, cảm thán thay cho số phận
hai mẹ con nhà này.
Còn trẻ như thế mà đã mất chồng, vậy là đã rất
đáng thương rồi, giờ lại gặp phải ông bà nội đến tranh
căn nhà, đúng là xui tận mạng.
Hoắc Khải ngồi xổm xuống, xoa đầu Đường
Đường, nói: “Yên tâm đi, có khi ngày mai con đi học
lại thấy Văn Văn đến lớp rồi cũng nên”.
“Thật sao ạ? Nhưng có mấy bà nói nhà họ có khi
không còn cơm mà ăn nữa, tội nghiệp quá đi mất”,
Đường Đường buồn ra mặt, nói.
Hoắc Khải hơi khựng lại, mắt nhìn sang Ninh Thần.
Ninh Thần bất lực nói: “Đấy là mấy người hàng
xóm nói thế, còn cụ thể như thế nào em cũng không
biết rõ”.
Với tư cách là phụ huynh bạn học của con gái, cô
có thể chủ động đến hỏi thăm mấy câu đã là tốt bụng
lắm rồi, nếu mà là người khác có khi còn chẳng thèm
quan tâm mấy việc như vậy.
Nhà mình còn gà bay chó chạy ra đấy, làm gì có
thời gian mà quan tâm người khác như thế nào.
Thực ra Ninh Thần cũng không muốn nói mấy
chuyện này lắm, dù sao đây cũng là chuyện riêng nhà
người ta, hỏi nhiều mình cũng ngại.
Cô lại quay sang, nói: “Đúng rồi, bác sĩ tâm lý mà
anh nói lần trước đã hẹn với mình vào cuối tuần này,
đến lúc đó đưa Đường Đường và bố mẹ đi chơi trước
đã, rồi em với anh cùng đỉ”.
“Cuối tuần?” Hoắc Khải nhẩm tính lại thời gian,
sau đó lại lắc đầu, nói: “Sợ là không được rồi, thứ bảy
tuần này Cơ Hương Ngưng với anh phải đi ra tỉnh
thành để tham gia đại diện đàm phán thương mại,
sớm nhất chắc cũng phải thứ hai hoặc thứ ba mới về
được”.
“Lâu thế cơ á?” Ninh Thần cố gắng để mình không
lộ quá rõ vẻ thất vọng, dù sao đối với đàn ông mà nói
thì sự nghiệp vẫn luôn ở vị trí hàng đầu.
Chồng mình lại vừa lên chức trợ lý tổng giám đốc,
theo lý mà nói thì nên biểu hiện một chút, với tư cách
một người vợ đạt chuẩn thì không nên làm hòn đá
ngáng chân trên con đường sự nghiệp của chồng.
“Thế để em hẹn lại với cô ấy vào lúc khác vậy”,
Ninh Thần đáp.
Hoắc Khải không phản đối, đối với anh, đi khám
bác sĩ tâm lý hay không đều được, sức khỏe của mình
thế nào tự anh rõ hơn bác sĩ nhiều.
Mấy chuyện như thế này kéo dài được ngày nào
hay ngày nấy.
Đến thứ sáu, mặt của Đường Đường càng buồn
hơn, bởi vì cho đến tận hôm nay Văn Văn vẫn chưa
đến lớp.
Dưới sự đòi hỏi đầy cố chấp của cô bé, Ninh Thần
đành lại đến nhà Cố Phi Dương hỏi thăm lần nữa, lúc
này mới biết được cô ấy đã bị phán thua kiện.
Tòa án phán quyết rằng, theo “Luật thừa kế”, bố
mẹ chồng được thừa kế hợp pháp 16.6% quyền sở
hữu căn nhà.
Nếu Cố Phi Dương muốn căn nhà đó, thì bắt buộc
phải đắp số tiền chênh 16.6% theo giá thị trường.
Mà theo giá thị trường thì khoảng tiền đó nằm ở
khoảng 110,000 tệ.
Nhưng mà, trước đó tất cả tiền của trong nhà đều
được đem ra bồi thường cho nạn nhân bị tông xe rồi,
cô ấy còn vẫn luôn nuôi dưỡng bốn người già, làm gì
tiết kiệm được khoản nào.
Không có tiền, ông bà nội liền thẳng tay gọi người
đến ép đuổi cô ấy ra ngoài, nghe nói tình cảnh hôm
đó vô cùng hỗn loạn, các thể loại đồ dùng các nhân bị
vứt bừa bãi khắp nơi.
Còn cụ thể cô ấy chuyển đi đâu, thì cũng chẳng ai biết.