Lúc nãy mặt Hồ Tử Hàng còn nhăn như khỉ ăn ớt,
sao bây giờ quay ngoắt lại khách sáo với người vừa
đâm vào mình thế?
Đặng Tuấn Mai không nhịn được hỏi: “Lý Phong,
đây là ai vậy?”
“Đây là Phương Minh, bạn cùng bàn của Đường
Đường, còn đây là bố của cậu bé, Phương Xương
Thịnh. Hai người này là bố mẹ vợ tôi, còn hai vị kia là
chú Hồ và thím Lý nhà hàng xóm”.
Hoắc Khải giới thiệu một lượt, còn Phương Xương
Thịnh thì rất nhiệt tình đi bắt tay chào hỏi từng người.
Gã ta mập thù lù, mặt thì luôn nở nụ cười, cho nên
cũng làm người khác có thiện cảm, lại có thêm thân
phận là bố bạn học của Đường Đường, khiến cho thái
độ của Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai đối với gã
cũng tự nhiên tốt hẳn lên.
Còn Hồ Kiến Tân và Lý Mỹ Lan thì lại chẳng nhiệt
tình như vậy.
Bố bạn học của Đường Đường thì liên quan gì đến
họ?
Hơn nữa cái tên này đứng thù lù trước cửa như
tảng đá làm con trai bọn họ đâm vào đau điếng, họ
chưa mắng cho là may rồi.
“Cô Ninh vẫn đẹp quốc sắc thiên hương như vậy,
cậu Lý lại có tài như thế, hai người quả thật là một đôi
trời định đấy” mồm Phương Xương Thịnh liến thoắng
khen.
Ninh Thần bị gã ta khen đỏ hết cả mặt, liền đứng
dậy nói: “Không ngờ lại trùng hợp gặp được anh
Phương”.
“Chẳng khéo quá thì là gì, vốn tôi còn nghĩ tìm dịp
để mời cậu Lý bữa cơm, thế mà hôm nay lại vừa hay
gặp nhau ở đây cho nên qua chào hỏi ngay đấy. Đúng
rồi, thùng rượu Mao Đài đó còn đủ uống không?
Không đủ thì tôi bảo người ta mang thêm đến”.
Mọi người càng thêm kinh ngạc mà nhìn gã ta,
thùng rượu Phi Thiên Mao Đài này là do gã tặng ư?
Ông lớn nào đây không biết!
“Đủ dùng rồi, cũng chẳng có mấy người uống
rượu”. Hoắc Khải đáp.
“Thế thì được” Phương Xương Minh nói. Gã quay
sang bên cạnh, ngạc nhiên nhìn Hồ Tử Hàng hỏi:
“Đúng rồi, còn người này chưa giới thiệu nữa, đây
chắc là ông cậu nhỏ nhà cậu nhỉ?”
“Không phải, đây là con trai của chú Hồ hàng
xóm”, Hoắc Khải giới thiệu đơn giản một câu, đến tên
còn chẳng buồn nói.
Đối với người lúc nào cũng có thái độ thù địch với
mình, anh việc gì phải khách sáo quá làm gì.
Phương Xương Thịnh thì lại không biết những sự
tình bên trong, cứ cười ha hả giơ tay ra bắt tay với Hồ
Tử Hàng, nói: “Xin chào, ngại quá, lúc nãy lại đâm vào
cậu, không sao chứ?”
“Không, không sao.. Hồ Tử Hàng vội vã vươn tay
ra bắt lấy bàn tay của gã ta, hơi run rẩy đáp: “Cảm ơn
giám đốc Phương đã quan tâm ạ!”
Phương Xương Thịnh khựng lại, lờ mờ hiểu ra điều
gì đó, hỏi: “Cậu biết tôi à?”
“Tôi, tôi là nhân viên bán hàng trong phòng kinh
doanh của công ty ông, buổi sáng lúc ông đến họp thì
tôi đã được gặp mặt ạ!” giọng Hồ Tử Hàng có hơi run,
vừa nói vừa nhìn về phía Hoắc Khải.
Lúc Hồ Tử Hàng nhìn rõ Phương Xương Thịnh, cả
người cậu ta hóa đá luôn, tại sao giám đốc công ty lại
đến đây?
Sau đó thấy Phương Xương Thịnh niềm nở với
Hoắc Khải như vậy, cậu ta càng như bị sét đánh.
Con rể nhà họ Ninh lại thân thiết với giám đốc đến
Chương 76: Bạn cùng bàn của Đường Đường
thế ư?
Không chỉ tặng rượu mà còn đích thân chạy đến
chào hỏi?
Bây giờ Phương Xương Thịnh lại bắt chuyện với
Hồ Tử Hàng, trong lòng cậu ta chỉ nghĩ đến một
chuyện duy nhất: cậu ta xong đời rồi.
Thái độ ban nãy của cậu ta đối với Hoắc Khải đến
bố của chính mình còn không nhìn tiếp được, dựa vào
mức độ thân thiết của Hoắc Khải với Phương Xương
Thịnh trước mắt thì chỉ cần một câu nói thôi cũng đủ
làm cậu ta mất việc.
Mặc dù công ty địa ốc của Phương Xương Thịnh
không xếp hạng quá cao so với các công ty khác
trong nước, nhưng trong thành phố này thì lại đứng
nhất đứng nhì.
Hơn nữa do thời gian kinh doanh đã lâu, bây giờ
công ty này cũng đã có danh tiếng trong vùng, người
đến mua nhà nhiều hơn mà cũng dễ bàn bạc hơn.
Lại thêm lương cơ bản và trích phần trăm Phương
Xương Thịnh đều trả rất hào phóng, cho nên làm nhân
viên bán hàng ở chỗ này chắc chắn tốt hơn ở công ty
địa ốc khác nhiều.
Trên hết, Phương Xương Thịnh là phú ông có giá
trị tài sản lên đến một tỷ nhân dân tệ, Hồ Tử Hàng nói
Chương 76: Bạn cùng bàn của Đường Đường
chuyện với người như vậy liền bất giác cảm thấy rất
vinh dự.
Cậu ta có kiêu căng, có coi trời bằng vung thế nào
đi nữa thì cũng chỉ là con một gia đình bình thường,
không dám đi bật lại kẻ mạnh.
Hồ Kiến Tân và Lý Mỹ Lan cũng đã hiểu đại khái sự
việc, bởi vì vừa nãy Hồ Tử Hàng cũng đã nói qua về
việc buổi sáng giám đốc đến họp.
Hai người đứng ngây ra nhìn Phương Xương Thịnh,
Hồ Kiến Tân tính thẳng như ruột ngựa, không nhịn
được cất tiếng hỏi: “Tử Hàng, đây là người mà con
nói…”
“Đây là giám đốc Phương, giám đốc công ty
chúng con. Giám đốc Phương, đây là bố mẹ tôi”, Hồ
Tử Hàng lại giới thiệu một lượt nữa.
Phương Xương Thịnh đáp một tiếng, quay sang
lịch sự gật đầu với Hồ Kiến Tân và Lý Mỹ Lan, sau đó
cười ngượng ngùng với Hoắc Khải đang có chút kinh
ngạc, nói: “Sao giờ nhỉ, chuyện đã đến bước này, thì
tôi cũng không giấu làm gì nữa, tôi là chủ tịch công ty
địa ốc Xương Thịnh. Lúc trước tôi không nói là vì vẫn
luôn giấu con trai về chuyện công ty, để nó khỏi học
thói phung phí từ nhỏ, làm một đứa con nhà giàu văn
dốt võ dát, nằm ăn chờ chết’.
Chương 76: Bạn cùng bàn của Đường Đường
Mặt Hồ Kiến Tân với Lý Mỹ Lan ngây ra, đứng như
trời chồng, ông giám đốc được con trai tâng lên tít trời
mây kia giờ đang đứng sờ sờ trước mặt họ.
Hơn nữa ông giám đốc này lại còn đang trò
chuyện niềm nở với cậu con rể vô dụng nhà họ Ninh
kia.
Bọn họ dường như thấy cảnh tượng trước mắt trở
nên hư ảo, người đang trò chuyện với ông giám đốc
kia, thật sự là Lý Phong hay sao?
Là bọn họ nhìn nhầm, hay là do tối qua đi ngủ, đến
bây giờ vẫn chưa tỉnh dậy?
Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai cũng ngơ
ngác, chỉ có điều đồng thời trong lòng họ cũng nổi lên
cảm xúc hứng khởi.
Địa ốc Xương Thịnh là công ty địa ốc có tiếng nhất
trong vùng, nhân vật tai to mặt lớn như vậy mà lại
quen biết với Lý Phong, hơn nữa còn có vẻ rất thân
thiết, làm bọn họ bỗng cảm thấy rất mát mặt.
Ninh Quốc Năng không khỏi nhìn về phía Hồ Kiến
Tân, sau khi nhìn rõ biểu cảm của người hàng xóm,
ông không khỏi muốn cười to sảng khoái.
Ông ta khen con trai cả buổi, bây giờ thì sao, giám
đốc người ta đích thân đến rồi, mà lại còn là đến tìm
con rể tôi, ông có giỏi thì khen tiếp đi!
Chương 76: Bạn cùng bàn của Đường Đường
Sự uất ức lúc nãy bây giờ đã bay sạch sành sanh,
Ninh Quốc Năng không khỏi lộ ra vẻ mặt nén cười.
Không chỉ có ông mà cả Đặng Tuấn Mai cũng không
khác là bao.
Ai mà không hy vọng con cái nhà mình xuất
chúng, có thể để mình ở bên ngoài được nở mày nở
mặt.
Huống chỉ biểu hiện lúc nãy Hồ Tử Hàng kiêu căng
như thế, sớm đã làm họ tức đến xì khói.
Bây giờ tình thế đảo ngược, đương nhiên làm họ
vui mừng còn không kịp.
Ninh Thần cũng như vậy, tuy rằng cô biết Phương
Xương Thịnh là bố của Phương Minh, nhưng trước đó
vốn không hề thân thuộc, kể cả lúc họp phụ huynh
cũng rất ít khi giao lưu.
Không ngờ, người đàn ông mập mạp này lại có lai
lịch lớn như vậy.
Thế mà chồng mình chỉ đi họp phụ huynh một lần
đã làm thân được với người ta rồi?
Lúc này Hoắc Khải cười với Phương Xương Thịnh,
nói: “Cái chiêu tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi
này của anh không tồi, không biết là sau này Phương
Minh trưởng thành rồi, biết mình thực ra là con nhà
giàu, lại phải chen chúc trên xe buýt mấy chục năm,
có phải sẽ muốn đấm anh một trận hay không”.
“Nó mà dám!” Phương Xương Thịnh trừng mắt,
sau đấy lại cười hề hề, nói: “Mà nhân tiện, nếu ông bà
của Đường Đường cũng đang ở đây, hay là ta đính
hôn từ bé cho hai đứa nhỏ đi”.
Hồ Tử Hàng nghe thấy vậy trợn tròn mắt, giám đốc
chủ động mở lời muốn đính hôn từ bé cho con của Lý
Phong?
Là giám đốc phát điên rồi hay là tai mình có vấn đề
rồi?
Nhưng điều làm Hồ Tử Hàng kinh ngạc hơn cả là
Hoắc Khải lại không hề do dự từ chối thẳng: “Cái này
thì anh khỏi nằm mơ nữa, cứ đưa con anh chen xe
buýt cho tốt đi, biết đâu sau này nó lớn rồi lại tình cờ
gặp được xe hoa đấy”.
“Rồi rồi rồi, nói đùa thôi ấy mà, làm gì mà như
muốn ăn tươi nuốt sốn người khác đến nơi thế”,
Phương Xương Thịnh không hề ra vẻ ta đây, quay
người lại cầm ly rượu lên, nói với Ninh Quốc Năng và
Đặng Tuấn Mai: “Vậy thế này, tôi xin được phép kính
hai vị bề trên đây một ly, đã đường đột làm phiền như
vậy quả thật ngại quá, xin cạn trước một ly để nhận
tội!”
Nói xong, Phương Xương Thịnh uống một hơi hết
sạch ly rượu, Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai cũng
vội cầm ly rượu lên uống.
Rượu Mao Đài tốt thì tốt thật, nhưng một ly đầy
cũng phải được 100 ml, Ninh Quốc Năng uống quá vội
nên có hơi bị sặc.
Hoắc Khải đi qua giúp ông vỗ lưng mấy cái, rồi nói
với Phương Xương Minh: “Nếu đã đến rồi thì cùng
ngồi xuống ăn một chút đã, đừng chỉ uống rượu
không hại thận lắm”.
“Nếu đã mời nhiệt tình như vậy thì tôi cũng không
khách sáo nữa nhé”, Phương Xương Thịnh cười ha hả,
ngồi xuống rất tự nhiên.
Gã ngồi xuống làm Hồ Tử Hàng càng thêm khó xử.
Vốn cậu ta muốn rời đi, nhưng bây giờ giám đốc
đã đến ngồi đó rồi, mình có nên đi nữa hay là không?
Cậu ta mà đi thì là không giữ thể diện cho giám
đốc.
Nhưng nếu cậu ta không đi, thì mấy lời ban nãy
vừa nói phải làm sao? Coi như vừa thả một quả rắm à?
Hoắc Khải nhìn ra sự khó xử của cậu ta nhưng
không hề có ý hỏi han, may mà cuối cùng Ninh Thần
lại mềm lòng.
Dù gì mọi người cũng đều là làng xóm láng giềng
với nhau bao nhiêu năm, gần như là quan hệ cùng lớn
Chương 76: Bạn cùng bàn của Đường Đường
lên từ nhỏ, cho dù lúc nãy Hồ Tử Hàng có hơi quá
đáng thật, nhưng cũng không thể để cậu ta đứng đến
tận lúc kết thúc chứ.
“Tử Hàng, cậu cũng ngồi uống mấy ly với giám
đốc Phương đi”, Ninh Thần chủ động nói.
“Em dâu, đừng gọi tôi là giám đốc Phương chứ,
trước mặt chồng em đây tôi nào dám xưng giám đốc”,
Phương Xương Thịnh cười ha hả mà nói.
Đây đều là lời xu nịnh nhau, có lẽ sẽ làm Phương
Xương Thịnh trông có vẻ không quá để ý đến bản
thân mình, nhưng thái độ của gã bây giờ quả thật có
hơi hướng về phương diện này.
Tin tức từ cục quy hoạch vừa lọt ra một cái,
Phương Xương Thịnh liền phục Hoắc Khải sát đất, nếu
bây giờ thân phận đã bị vạch trần như thế rồi thì
đương nhiên phải nghĩ cách để làm thân, tốt nhất là
kéo được người về làm cho công ty mình.
Đừng thấy dáng vẻ ngốc nghếch ngờ nghệch của
Phương Xương Thịnh mà tưởng lầm, thật ra gã tinh
như cáo vậy.
Gã biết rằng tuy là mình có mắt nhìn, nhưng vì
nguyên nhân là kiến thức không đủ mà không thể
tăng tốc theo kịp bước chân và trào lưu của thời đại.
Nhưng gã ta không tự theo kịp thì có thể tìm người
khác làm là được!
Hoắc Khải là người mà gã bội phục nhất trong tất
cả những người tài từng gặp.