Thấy Ninh Quốc Năng đã đồng ý, Đặng Tuấn Mai
cũng suy nghĩ một chút, lại bị Ninh Thần khuyên nhủ,
nên bà cũng không phản đối nữa.
Dù sao thì những loại trái cây cao cấp đó cũng
không bán được, mà cứ để ở đó cũng chẳng để làm
gì.
Mặc dù hoạt động đã được quyết định, nhưng
đương nhiên không phải cứ nói xong thì liền có thể
làm ngay được.
Ít nhất cũng phải chuẩn bị những chậu trái cây tự
phục vụ, vì vậy đối với việc bày trí cửa hàng còn cần
phải có những điều chỉnh nhất định.
Hoắc Khải đã giúp bọn họ điều chỉnh cách bày trí
để mặt tiền của cửa hàng trở nên ngăn nắp và mới
mẻ, có thể thu hút người khác hơn.
Người mua trái cây đều có mối quan tâm không
nhỏ đến vấn đề vệ sinh, nếu như cửa hàng trông
không ngăn nắp sạch sẽ, chắc chắn họ sẽ không đến
mua hàng.
Khả năng bố trí mọi thứ của Hoắc Khải thì không
Chương 73: Cháu phải học hỏi nhiều
cần phải bàn, tất cả đều trở nên gọn gàng ngăn nắp,
dù là Đặng Tuấn Mai hay Ninh Thần, khi nhìn thấy cửa
hàng dường như đã hoàn toàn thay đổi, họ đều gật
đầu tỏ ý tán thành.
Phần còn lại thì phải chờ Đặng Tuấn Mai về rồi mới
nói tiếp.
Mải lo bận rộn làm việc, buổi trưa đã đến từ lúc
nào.
Đặng Tuấn Mai đi ra ngoài, không lâu sau thì bà
quay lại cửa hàng, dẫn theo một cặp vợ chồng cũng
trạc tuổi với bà.
“Ninh Thần, chào chú Hồ đi con”, Đặng Tuấn Mai
nhắc nhở.
Ninh Thần chủ động bước tới chào hỏi Hồ Kiến
Tân.
Hồ Kiến Tân là một người đàn ông trông có vẻ rất
thông minh, ông ta vui vẻ nói: “Con bé Ninh Thần này
mấy năm rồi không về thăm nhà đây? Nay về thì tốt
rồi, bố mẹ cháu ngày nào cũng nhắc về cháu, cháu
không thể gả cho người ấy thì không bao giờ về nhà,
có đúng không?”
Vừa nói, ông ta lại vừa nhìn về phía của Hoắc Khải,
rồi quay đầu lại hỏi Ninh Quốc Năng: “Ổ, đây là con rể
của anh sao? Tên là gì vậy?”
Chương 73: Cháu phải học hỏi nhiều
“Lý Phong”, Ninh Quốc Năng trả lời ông ta với một
giọng điệu có phần miễn cưỡng, rõ ràng là ông đặc
biệt không thích thừa nhận tư cách con rể của Lý
Phong trước mặt người khác.
“Ừm, cũng tốt”, Hồ Kiến Tân cười nói, cũng không
biết là được cái gì, tốt cái gì nữa.
Đặng Tuấn Mai đứng một bên nói: “Thời gian cũng
không còn sớm, hay là đi đến quán ăn trước đi. Lão
Hồ, con trai anh khi nào thì tới?”
“Chút nữa thì nó tan làm rồi”, Hồ Kiến Tân nói.
Đặng Tuấn Mai cũng không nói nhiều, lên lầu lấy ví
tiền, sau đó cùng Ninh Quốc Năng đóng cửa hàng.
Cả nhóm đi trên hai chiếc taxi đến địa điểm ăn
trưa.
Nơi họ đến là một nhà hàng không quá cao cấp,
nhưng được coi là một thương hiệu lâu đời ở địa
phương.
Sau khi xuống xe, Hồ Kiến Tân vỗ vỗ eo nói với
Ninh Quốc Năng: “Lớn tuổi rồi, eo cũng không hoạt
động tốt được, đi xe điện rất là mệt. Tử Hàng vẫn bảo
tôi đi thi bằng lái xe, nói cái gì mà hai năm nữa sẽ mua
cho tôi một chiếc ô tô để lái. Anh nói xem tôi đã lớn
đến cái tuổi này rồi còn đi học thi lấy bằng lái xe thì
không phải là lãng phí thời gian sao? Muốn đi đâu chơi
Chương 73: Cháu phải học hỏi nhiều
thì cứ bắt xe taxi mà đi, còn đỡ phải suy nghĩ tìm chỗ
đậu xe”.
Ninh Quốc Năng biết thừa ông ta đang nhân cơ
hội để thể hiện khả năng của con trai mình. So với hai
người con của ông, Ninh Ngọc Lâm đã đi làm được
mấy năm nhưng vẫn chưa tạo dựng được thành tựu
gì.
Còn Ninh Thần, từ sau khi kết hôn với Lý Phong,
gia đình gần như không thể ngẩng cao đầu với mọi
người vì cô.
Không có so sánh thì không có đau thương. Điều
này khiến cho Ninh Quốc Năng không nhịn được mà
phải quay sang trừng mắt một cái với Hoắc Khải.
Đặng Tuấn Mai sợ ông sẽ làm chuyện mất mặt,
liền nói nhanh phụ họa với Hồ Kiến Tân: “Tử Hàng quả
thật không tệ, có bản lĩnh lại còn hiếu thuận, lão Hồ,
nửa đời sau của ông chỉ cần ngồi nhà hưởng phúc mà
thôi”.
“Không không, anh chị cũng như vậy, Ngọc Lâm
nhà anh chị cũng ngày ngày bận bịu công việc mà”.
“Nó sao?” Ninh Quốc Năng khịt mũi nói: “Cả ngày
bận rộn, cũng không biết có được cái trò trống gì
không”.
Ninh Thần vừa nghe người lớn nói chuyện, vừa len
Chương 73: Cháu phải học hỏi nhiều
lén liếc mắt nhìn Hoắc Khải. Thấy hắn sắc mặt của
anh không thay đổi, cô cũng không lên tiếng.
Bọn họ chọn một gian trong nhà hàng để ngồi,
Ninh Quốc Năng lấy thực đơn từ người phục vụ và nói
với Hồ Kiến Tân: “Anh chọn món đi”.
“Mọi người gọi món đi, tôi thì ăn cái gì cũng được.
Tử Hàng mỗi khi rảnh rỗi thường thích lướt mạng mua
một số loại hải sản hay đồ ăn vặt nhập khẩu. Anh
cũng biết đấy, giới trẻ hiện nay thích mua mấy thứ độc
lạ và đắt đỏ. Có điều, tôi mỗi ngày chỉ muốn ăn rau
xào, củ cải muối,… thanh đạm một chút”. Hồ Kiến Tân
nói.
“Vậy trước tiên chúng ta cứ gọi mấy món đơn
giản, nấm xào rau xanh, củ sen xào thì sao?”. Ninh
Quốc Năng hỏi.
“Được, ăn cái gì cũng được. Chúng ta cũng đâu
phải là người ngoài, nhường qua nhường lại làm gì
chứ”, Hồ Kiến Tân xua tay, tỏ ý bảo ông Ninh Quốc
Năng muốn chọn thế nào thì ông ta cũng đồng ý.
Vợ của ông ta, bà Lý Mỹ Lan đang ngồi bên cạnh
của Ninh Thần, hỏi cô: “Con gái của cháu đang học
mẫu giáo hay học tiểu học rồi?”
“Bé nó học lớp hai rồi ạ”, Ninh Thần đáp.
“Nhanh như vậy rồi sao, bình thường thì ai đưa
Chương 73: Cháu phải học hỏi nhiều
đón cô bé?”, Lý Mỹ Lan lại hỏi.
“Thường thì cháu sẽ đón bé nhiều hơn, Lý Phong
còn bận rộn nhiều công việc”
Lý Mỹ Lan liếc nhìn Lý Phong, mặc dù bà ta không
có biểu hiện gì khác lạ, nhưng cái nhìn thoáng qua
này cũng cho thấy rõ ràng rằng bà ta không tin vào
câu trả lời của Ninh Thần.
Ai mà chẳng biết Lý Phong này là một tên mọt
sách, không bao giờ ra khỏi nhà để tiếp xúc với người
ngoài, đi xe điện còn té lên té xuống, cũng chính là
một tên ngu ngốc.
Một người đàn ông như vậy thì làm gì có công việc
để mà bận rộn, sao có thể làm nên trò trống gì được?
Tuy nhiên bà ta và Đặng Tuấn Mai có mối quan hệ
rất tốt, nên bà ta sẽ không tự nhiên nói ra mấy cái
nhận xét phiền phức này. Bà ta chỉ nói: “Có việc để
bận rộn cũng tốt. Mấy đứa sắp dỡ nhà và chuyển đi
nơi khác rồi, khi ấy cứ để Tử Hàng giúp mấy đứa chọn
một căn nhà tốt hơn căn nhà hiện tại. Có điều là có
thể sẽ phải bù thêm nhiều tiền để mua nhà mới,
khoảng hai ba trăm ngàn, trong nhà có đủ tiền
không?”
Nghe bà ta hỏi câu này, Ninh Thần có phần hơi
lúng túng. Cô không muốn nói dối, nhưng nếu nói thật
Chương 73: Cháu phải học hỏi nhiều
ra là trong nhà không có đủ tiền thì cũng rất xấu hổ.
Ninh Quốc Năng trong lòng cảm thấy ngột ngạt,
liền lên tiếng: “Nó không có đủ, thì tôi vẫn có tiền
đây”.
Hồ Kiến Tân lắc đầu nói: “Lão Ninh, không phải là
tôi nói anh chứ, bây giờ áp lực cạnh tranh của xã hội
rất lớn, anh không thể lúc nào cũng bảo bọc con cái
của mình được. Anh phải để chúng tự học cách chịu
đựng áp lực, để chúng tự lớn lên. Giống như Tử Hàng
nhà tôi, từ khi học đại học, mỗi tháng tôi chỉ cho nó
hai trăm tệ tiền ăn. Muốn mua quần áo, muốn mua
máy tính gì đó thì tự mình đi xin việc phục vụ hay rửa
bát cho người khác để kiếm tiền! Người trẻ mà không
có trải nghiệm thì tương lai làm sao mà thành công
được”.
Ninh Quốc Năng càng nghe lại càng cảm thấy khó
chịu, vợ chồng ông chỉ cho con trai hai trăm tệ còn
còn không phải vì nghèo quá hay sao! Ngoại trừ căn
nhà hai phòng, mỗi tháng chỉ tiêu tất cả đều chỉ dựa
vào đồng lương hơn một ngàn tệ thì đào đâu ra tiền
mà cho thêm con trai.
Cứ mở miệng ra là Tử Hàng của chúng tôi thế này,
Tử Hàng của chúng tôi thế kia, đây chính là điều khiến
cho Ninh Quốc Năng bực mình nhất.
Tại sao mọi người đều thích khen ngợi con của
Chương 73: Cháu phải học hỏi nhiều
mình trước mặt ông kia chứ?
Còn không phải là do Ninh Thần kết hôn với một
đứa rác rưởi, lại còn nghĩ là bản thân rất giỏi hay sao?
Hoặc là nói, nếu như Lý Phong không quá vô dụng
như vậy, thì ông cũng sẽ không bị người khác làm
nhục đến mức này.
Vậy nên cuối cùng Ninh Quốc Năng đã trút hết mọi
tức giận lên người của Hoắc Khải.
“Anh còn ngẩn người ngồi ở đó làm gì, không biết
rót nước cho chú Hồ và dì Lý sao hả! Sao cứ đực ra
như khúc gỗ vậy!” Ninh Quốc Năng nghiêm nghị nói.
Hoắc Khải không hề để bụng, ngay lập tức đứng
dậy, cầm ấm trà lên rót trà cho Hồ Kiến Tân và Lý Mỹ
Lan.
“Được rồi, được rồi, rất tốt”, Hồ Kiến Tân nhận lấy
tách trà, mỉm cười nhìn Lý Phong rồi nói: “Cháu đã đi
làm rồi phải không? Một tháng cháu kiếm được bao
nhiêu tiền?”
“Cũng không nhiều, đủ dùng thôi ạ” Hoắc Khải
khiêm tốn đáp.
Lương tháng của anh ở công ty của nhà họ Cơ
thật ra vẫn rất tốt, khi còn là tài xế thì lương cơ bản
mỗi tháng là bảy ngàn, bây giờ anh đã lên chức trợ lý
tổng giám đốc, lương cơ bản mỗi tháng đã lên đến
Chương 73: Cháu phải học hỏi nhiều
mức mười bốn ngàn.
Ngoài ra còn có trợ cấp đi lại, trợ cấp sức khỏe,
thực phẩm bổ sung và những thứ tương tự.
Cộng tới cộng lui bảy tám phần lương thưởng, thì
số tiền một tháng Hoắc Khải kiếm được không dưới
mười sáu ngàn.
Vẫn còn tiền thưởng cuối năm, đó lại là chuyện
khác.
“Đủ dùng là không được rồi, người trẻ tuổi không
thể dễ dàng thỏa mãn như vậy” Hồ Kiến Tân lắc đầu
nói: “Giống như Tử Hàng nhà chúng tôi, làm trong lĩnh
vực bất động sản, mỗi ngày giới thiệu khách hàng đi
khắp nơi, có thể nhận được hơn hai mươi ngàn tệ tiền
hoa hồng hàng tháng. Nhưng nó vẫn không hài lòng
với điều này, tháng nào cũng là quán quân doanh số
của công ty, kiếm được mấy chục ngàn mỗi tháng, mà
vẫn luôn hướng đến mục tiêu đạt được mức tiền hoa
hồng cao hơn. Không phải tôi khen nó, nhưng Tử
Hàng nhà chúng tôi thật sự rất có chí tiến thủ. Lý
Phong à, hai đứa tuổi tác cũng gần nhau, cháu vẫn
nên học hỏi từ nó. Ninh Thần hồi đó là hoa khôi của
khu này, người đến cầu hôn con bé xếp hàng dày đặc
ở cửa hàng của lão Ninh. Bây giờ con bé đã gả cho
cháu, cháu nhất định phải cho con bé một cuộc sống
tốt mới được!”
Chương 73: Cháu phải học hỏi nhiều
Hồ Kiến Tân luôn so sánh con trai mình là Hồ Tử
Hàng với Hoắc Khải, điều này khiến cho Ninh Thần
không mấy thích thú.
Điều quan trọng nhất là cô không hề cho rằng
thực lực của Hồ Tử Hàng cao hơn Hoắc Khải.
Bất kể là khả năng kiếm tiền hay chí cầu tiến, Hoắc
Khải bây giờ cũng đang làm rất tốt.
Cô không nhịn được mà thốt lên: “Chú Hồ, Lý
Phong rất tốt. Gần đây anh ấy mở có mở một cửa
hàng trên Taobao cho cháu, cũng kiếm được rất nhiều
tiền”
“Cửa hàng trên Taobao à? Có ích lợi gì đâu, mỗi
tháng kiếm được hai ngàn tệ hay sao? Hiện tại có quá
nhiều người làm việc này, chú có biết một người hàng
xóm là lão Lục, con gái của ông ta không có việc làm,
ở nhà chăm con, cũng đã mở một cửa hàng trên
Taobao. Kiếm được một ngàn tệ mỗi tháng mà phải
làm đến kiệt sức, số tiền đó còn chẳng đủ để làm gì”,
Hồ Kiến Tân có vẻ như biết rất rõ điều đó.