Chế Tạo Hào Môn

Chương 665: Nhà họ Cơ mới




“Bố ơi, hôm nay bố có về nhà không? Nếu bố không về thì tối nay con dẫn Văn Văn tới nhà mình chơi nha? Đợt này con vừa mua mấy quyển truyện tranh, hay lắm luôn, Văn Văn nói muốn xem cùng con”, Đường Đường hô lên với phòng bếp.

Gò má Cố Phi Dương ửng hồng, cô đâu thể không hiểu, Đường Đường đang cố tạo ra không gian riêng tư cho mình.

Biết Văn Văn ở nhà thì hai người muốn làm gì cũng không thoải mái được, bèn dẫn cô nhóc đi luôn.

Sự chu đáo và hiểu chuyện của cô bé này đôi lúc khiến Cố Phi Dương thấy áy náy.

Mình lớn thế này rồi còn cần một đứa trẻ con giúp đỡ, phải biết rằng năm sau Đường Đường mới lên cấp hai.

Hoắc Khải bưng thức ăn bước tới, nói với Đường Đường: “Thế thì con dẫn bạn tới nhà đọc truyện tranh đi, nhưng đừng đọc quá muộn, nếu không ngày mai không dậy nổi đâu”.

“Con biết rồi!”, Đường Đường cười hi hi, không quên nháy mắt với Cố Phi Dương.

Mặt mũi Cố Phi Dương càng thêm đỏ, không dám lên tiếng.

Hoắc Khải biết hai người này có bí mật của riêng họ nên cũng coi như không thấy gì, anh đặt thức ăn lên bàn rồi nói: “Đi rửa tay đi, sắp được ăn cơm rồi”.

Đường Đường và Nhạc Văn Văn vội vàng chạy vào phòng vệ sinh rửa tay, sau đó phấn khích quay lại trước bàn ăn.

Mỗi ngày hai cô nhóc này háo hức nhất là được nếm thử món ăn do đích thân Hoắc Khải nấu, bất kể mùi hương, mùi vị hay tình thương yêu của bố dành cho con gái đều khiến hai cô nhóc cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Ăn cơm xong, Đường Đường dẫn Nhạc Văn Văn rời đi, để lại góc riêng cho Hoắc Khải và Cố Phi Dương.

Sau khi đóng cửa lại, Cố Phi Dương quay người, nhìn thấy Hoắc Khải đứng đó mỉm cười với cô mà nhịp tim bất giác đập nhanh hơn nhiều.

Cho dù hai người không khác gì vợ chồng thực thụ, nhưng mỗi lần đến lúc này, cô vẫn thấy ngượng ngùng không thể nói thành lời.

“Anh nhìn em làm gì?”, Cố Phi Dương ngượng ngùng hỏi.

“Không ngờ em lớn đến mức này rồi mà vẫn còn xấu hổ trước mặt con trẻ”, Hoắc Khải mỉm cười nói.

“Anh chê em lớn tuổi hả?”, Cố Phi Dương vặn hỏi.

Hoắc Khải sững người, sau đó dở khóc dở cười, tại sao phụ nữ có thể nắm bắt được những từ ngữ then chốt kỳ lạ này một cách chuẩn xác nhỉ.

Cố Phi Dương cũng bật cười thành tiếng: “Em đùa thôi, trông anh bất lực chưa kìa, sao hả, ngày thường cũng bị cô Ninh hỏi như thế à?”

“À không có đâu, cô ấy chẳng mấy khi thảo luận chuyện tuổi tác, nhưng thường xuyên nhắc đến em”, Hoắc Khải trả lời.

“Nhắc đến em? Cô Ninh nói gì về em? Có phải em làm điều gì chưa tốt không?”, Cố Phi Dương vồn vã hỏi.

Hoắc Khải lắc lắc đầu: “Em làm rất tốt, bất kể là cô ấy hay anh đều không bới ra được điều gì. Có lẽ vì em quá hiểu chuyện, thế nên cô ấy thường chủ động bảo anh tới tìm em, sợ anh lạnh nhạt với em”.

“Cô Ninh…”, Cố Phi Dương nghe xong mà khóe mắt ửng hồng: “Anh nói như thế làm em càng ngày càng thấy có lỗi với cô Ninh. Nếu không phải vì em, đáng ra cô ấy có thể độc chiếm anh”.

Hoắc Khải bước tới ôm lấy cô và nói: “Đừng nghĩ như vậy, vận mệnh của mỗi người đều do ông trời quyết định rồi. Ông trời quyết định cho anh và em ở bên nhau, không ai có thể thay đổi được. Em muốn cảm ơn cô ấy không hề sai, nhưng cũng đừng tự coi thường mình”.

Cố Phi Dương gật gật đầu, lần nào Hoắc Khải an ủi cũng chạm tới trái tim cô.

Cứ như thế, hai người trải qua một đêm vui vẻ.

Sáng ngày hôm sau, Hoắc Khải rời đi từ sớm vì nhận được điện thoại của Cơ Hương Ngưng, phải tới nhà họ Cơ một tiếng.

Anh không hề chú ý rằng, ở nơi cách nhà Cố Phi Dương khoảng hai ba trăm mét, Nhạc Khánh Ninh trốn trong góc khuất đang nhìn về bên này.

Hoắc Khải không hề phát hiện ra anh ta, nhưng anh ta nhìn thấy Hoắc Khải.

Tuy rằng khoảng cách khá xa, không nhìn rõ diện mạo của Hoắc Khải, nhưng bước ra khỏi nhà sớm thế này thì tám mươi chín mươi phần trăm là qua đêm ở đó.

Nghĩ đến người vợ năm xưa của mình bị thằng đàn ông khác chiếm lấy, bàn tay Nhạc Khánh Ninh bất giác siết chặt lại.

Anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng Hoắc Khải, miệng phun ra những câu chửi thề không rõ ràng.

Hành động của anh ta được đội viên của tiểu đội Tinh Anh nấp trong bóng tối thu gọn vào tầm mắt.

Trước đó người này đã phát hiện ra Nhạc Khánh Ninh theo dõi Cố Phi Dương, nhưng vì không uy hiếp tới an toàn tính mạng của Cố Phi Dương, cộng thêm cô gái hacker đã điều tra ngọn nguồn về người đàn ông này, biết anh ta là chồng trước của Cố Phi Dương nên đội viên Tinh Anh mới không ra tay với anh ta.

Nếu không, chỉ với bộ dạng thậm thụt bám đuôi này, anh ta đã bị đánh ngất rồi vứt ra khỏi thành phố từ lâu rồi.

Ở bên khác, Hoắc Khải lái xe tới nhà họ Cơ, khi anh đến, người nhà họ Cơ vừa dùng bữa sáng xong.

Nhà họ Cơ bây giờ đã khác hẳn với trước kia.

Nhận được lợi ích từ mối quan hệ của Cơ Hương Ngưng với Hoắc Khải và Ninh Thần, trên con đường trưởng thành của Hi Vọng Mới, nhà họ Cơ cũng thu nhiều lợi lộc.

Chủ yếu nhất là Cơ Hương Ngưng rất thông minh. Cô ấy căn cứ theo đề nghị của Hoắc Khải và đường lối phát triển của Hi Vọng Mới mà tiến hành rất nhiều thay đổi với nhà họ Cơ. Những thay đổi này nâng cao khả năng cạnh tranh của nhà họ Cơ, khiến nhà họ Cơ có đủ tư cách trở thành một trong những đối tác quan trọng của Hi Vọng Mới ở trong nước.

Nói một cách chuẩn xác hơn, là nhà họ Cơ mới.

Nhà họ Cơ trước kia đã bị Cơ Hương Ngưng từ bỏ, trước đó cô ấy đập nồi dìm thuyền, tự lập môn hộ, thu hút quá nửa số nhân lực của nhà họ Cơ.

Cho dù chỉ có một nửa, nhưng nhờ sự dẫn dắt của cô ấy, vẫn có thể vượt xa gia tộc cũ chỉ trong vài năm ngắn ngủi.

Hiện giờ gia sản của nhà họ Cơ cũng không thua kém gì nhà họ Lý, đang nhanh chóng phát triển tới quy mô hàng trăm tỷ. Những người theo chân Cơ Hương Ngưng rời khỏi nhà họ Cơ cũ, bây giờ ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, sống cực kỳ sung sướng.

Sự thật chứng minh lựa chọn của họ là đúng đắn, những người ở lại nhà họ Cơ cũ bây giờ gần như cùng đường mạt lộ.

Nhà họ Cơ cũ không hề thay đổi điều gì, ngược lại còn bị các ngành nghề đào thải trong quá trình phát triển đổi mới từng ngày, bây giờ đã sa sút đến độ chỉ có thể hợp tác cùng vài nhãn hiệu nhỏ lẻ.

Thế nhưng cho dù là nhãn hiệu nhỏ lẽ cũng không hứng thú lắm với nhà họ Cơ – một gia tộc không hề tích cực cũng không có xu thế tốt đẹp nào đáng kể, không đáng để họ lãng phí tinh lực.

Ngược lại, nhà họ Cơ mới cứ như mặt trời ban trưa, hợp tác cùng gia tộc như thế mới có tương lai chứ!

Với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị đầu tiên của nhà họ Cơ mới, Cơ Hương Ngưng vận hành gia tộc như một doanh nghiệp thực thụ.

Không cần biết anh là ai, không cần biết trước kia anh cống hiến bao nhiêu, ai cũng dựa vào công lao trong quá trình phát triển để tính toán lợi ích.

Anh cống hiến nhiều thì nhận tiền nhiều, cống hiến ít thì nhận tiền ít.

Mỗi năm công ty bỏ ra khoảng mười lăm phần trăm lợi nhuận làm lợi tức, tám mươi lăm phần trăm còn lại hoặc là tiếp tục đầu tư vào phát triển, hoặc sẽ lưu trữ như tiền mặt.

Ngoài ra, Cơ Hương Ngưng cũng học theo Hoắc Khải, phát hành cổ phiếu trong nội bộ công ty.

Anh không rời khỏi công ty thì có thể dựa vào cổ phiếu để nhận thêm lợi tức, khi nào rời đi cũng có thể đổi thành tiền mặt.

Chẳng qua sự nghiệp của Hi Vọng Mới quá khủng khiếp, khả năng kiếm tiền cũng khủng khiếp, nhà họ Cơ không thể so bì được.

Nhưng bất kể thế nào, trên phương diện học hỏi và bắt chước, Cơ Hương Ngưng làm rất đến nơi đến chốn. Rất nhiều người cảm thấy cô ấy làm kinh doanh giống Hoắc Khải, mà người đời cũng thường đồn rằng cô ấy có quan hệ bất chính với Hoắc Khải.

Loại tin đồn ngoài lề này chưa từng ngừng lại từ thời Hoắc Khải còn làm trợ thủ dưới trướng Cơ Hương Ngưng, có người tin, cũng có người không tin.

Còn về phía bản thân Cơ Hương Ngưng, ban đầu cô cũng từng phủ nhận, nhưng sau này cũng không phủ nhận nữa.

Họ muốn nói thế nào thì nói, cô ấy không quan tâm.

Từ một góc độ nào đó, hành vi này của cô giống như đang ngầm thừa nhận quan hệ với Hoắc Khải.

Thậm chí có người còn chạy đi tìm Ninh Thần đòi chứng thực, đương nhiên cũng bị Ninh Thần mắng cho một trận.

Đó là người bạn thân nhất của tôi, anh bảo cô ấy có quan hệ bất chính với chồng tôi, chẳng phải là nói bậy à!

Vả lại, cho dù họ thực sự quan hệ bất chính thì liên quan gì đến các người? Đúng là ăn no rửng mỡ!

Khi Hoắc Khải tới công ty nhà họ Cơ, đương nhiên anh nhận được sự tiếp đón nhiệt tình nhất, ngay từ khi bước vào đã có người đồng hành.

Khi anh tới phòng làm việc của Cơ Hương Ngưng thì mấy vị phó tổng giám đốc đã có mặt đủ cả.

Trong văn phòng, Cơ Hương Ngưng ngồi sau bàn làm việc phê chuẩn văn kiện, ngẩng đầu thấy Hoắc Khải bước vào dưới sự vây quanh của mấy vị phó tổng giám đốc, bèn xua xua tay: “Mọi người ra ngoài trước đi, khi nào tôi gọi hẵng vào”.

“Được rồi được rồi, vậy chủ tịch cứ nói chuyện với anh Lý, chúng tôi ra ngoài trước!”, mấy vị phó tổng giám đốc khom lưng cúi đầu chào hỏi Hoắc Khải rồi mới đóng cửa, rời đi.

Trong số họ cũng có cả người quen của anh như Cơ Xuyên Hải.

Mấy năm trước, khi Cơ Xuyên Hải gặp Hoắc Khải vẫn còn dáng điệu của thế hệ đi trước, nhưng bây giờ, trước mặt Hoắc Khải, ông ta tỏ ra hết sức kính nể.