Trên thực tế, ở một khía cạnh nào đó, Cố Phi Dương cảm thấy hổ thẹn đối với Hoắc Khải.
Vì cô ta cho rằng mình đã là người phụ nữ của anh, không nên dây dưa với những người đàn ông khác, cho dù đó là chồng cũ của cô ta và đối phương chủ động đến tìm cô ta trước.
Điều quan trọng nhất là Hoắc Khải đối xử rất tốt với Nhạc Văn Văn. Chính vì điều này, cô ta mới cảm thấy cho dù cô ta có bất cứ lỗi lầm nào với Hoắc Khải thì cũng là chuyện khó chấp nhận.
Ngay cả việc chỉ khiến trong lòng anh không vui thì cũng không được phép.
Hoắc Khải thì lại không nghĩ tới điều này, anh chỉ nhìn thấy Cố Phi Dương hoảng loạn như thế thì an ủi: “Không sao đâu, anh ta mất tích nhiều năm như thế, cho dù về điều kiện kinh tế hay về mặt tình cảm mà nói thì nếu kiện cáo thật cũng không thể thắng được. Hơn nữa, không phải em đã nói, trước đây anh ta đã bị xóa khẩu rồi sao. Anh ta cũng đã kết hôn với người phụ nữ khác rồi thì khác gì trùng hôn. Thật sự khởi kiện thì không những anh ta không giành được quyền nuôi con gái mà còn có thể vào tù”.
Cố Phi Dương không hiểu lắm về mặt pháp luật nhưng cô ta tin tưởng lời nói của Hoắc Khải.
Nhưng, cô ta không muốn giải quyết chuyện này quá tuyệt tình, nên nói: “Vâng, ngày mai em sẽ nói chuyện với anh ta, giải quyết chuyện này trong hòa bình”.
“Lúc nào cần anh giúp thì nói ngay, nếu cảm thấy không ổn thì anh đi cùng em đến gặp anh ta”, Hoắc Khải nói.
“Không cần đâu!”, Cố Phi Dương lắc đầu ngay, nói: “Nếu anh đi, em sẽ cảm thấy khó xử. Anh không cần đi đâu, mình em đi là được rồi”.
“Thật sự không cần sao?”, Hoắc Khải hỏi.
Thật ra cho đến bây giờ, anh đã không quan tâm đến chuyện người ngoài biết được mối quan hệ của anh với Cố Phi Dương. Nếu nói nguyên nhân phải che giấu mối quan hệ này thì chính là sợ hai mẹ con Cố Phi Dương gặp phải nguy hiểm.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của mình Hoắc Khải, còn Cố Phi Dương thì không nghĩ thế. Cô ta chỉ muốn mình thành thật đứng phía sau, không muốn bị người khác biết được.
Bởi vì mối quan hệ của hai người, không phải chỉ liên quan đến cá nhân mà còn liên quan đến cảm nhận của Ninh Thần.
Cố Phi Dương không muốn trong lòng Hoắc Khải khó chịu, cũng không muốn trong lòng Ninh Thần không vui.
Hai người cũng không rối rắm chuyện này quá lâu, mà chỉ nói chuyện thêm một lát rồi ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau, Hoắc Khải rời đi trước, một lúc lâu sau, Cố Phi Dương mới đưa Văn Văn đi ra.
Lúc đưa con gái đến lớp, Cố Phi Dương nhìn thấy Nhạc Khánh Ninh, anh ta đứng ở cổng trường, nhìn hai mẹ con cô ta.
Nhạc Văn Văn không chú ý đến Nhạc Khánh Ninh, mà ngay cả nhìn thấy cũng không quen biết.
Lúc đầu, khi Nhạc Khánh Ninh rời đi, Văn Văn vẫn chưa nhớ được gì, vốn dĩ không biết bố ruột của mình trông như thế nào.
Cho nên, hình ảnh của Hoắc Khải mới có thể dễ dàng cắm rễ vào tâm hồn non nớt của cô bé.
Một trang giấy trắng luôn dễ dàng bị thay đổi bởi các hình vẽ khác nhau.
Trong lòng Cố Phi Dương cũng cảm thấy căng thẳng, so với Hoắc Khải thì cô ta càng không hi vọng người khác biết được sự tồn tại của Nhạc Khánh Ninh.
Đối với cô ta, người này đã coi là vết nhơ của đời mình, cô ta bị mù mới tìm một người đàn ông không có trách nhiệm như vậy.
Bây giờ thì mình đã gặp được khởi đầu mới của cuộc đời, đương nhiên là muốn cắt đứt hoàn toàn với quá khứ.
Cho nên, Cố Phi Dương lặng lẽ ra hiệu với Nhạc Khánh Ninh bảo anh ta đi đến quán cà phê gần đó.
Cố Phi Dương đã đặt trước một phòng bao. Rất kín đáo, có thể bảo vệ bí mật của riêng cô ta.
Sau khi Nhạc Khánh Ninh đi vào nhìn thấy cô ta thì cười tươi đi tới, giang hai tay như muốn ôm lấy cô ta.
“Đứng im đó!”, Cố Phi Dương lập tức quát lên, sau đó nói: “Quan hệ của chúng ta đã không thể trở lại như xưa, xin anh Nhạc lịch sự một chút”.
“Xem cô nói kìa, một đêm vợ chồng một đời ân ái. Huống hồ chúng ta còn có con chung. Tại sao cô lại có thể nói ra những lời tuyệt tình như thế chứ”, Nhạc Khánh Ninh nói.
Cố Phi Dương không quan tâm đến lời này của anh ta mà nói ngay: “Điều kiện lần trước tôi nói với anh, anh đã nghĩ chưa? Nể thân phận bố ruột của Văn Văn thì tôi có thể cho anh thêm năm triệu, tổng cộng là 15 triệu. Chỉ cần anh không tiêu pha hoang phí thì số tiền này đã đủ để dành sống hết nửa đời sau rồi”.
“Khà khà, sao thế, muốn dùng tiền để đuổi tôi à?”, Nhạc Khánh Ninh kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống, cười nham hiểm nói: “Tôi biết bây giờ cô rất giàu có, còn nhiều hơn khi tôi có tiền nhất. Cho nên, cô coi thường tôi rồi? Hay phải nói là cô đã gian díu với thằng đàn ông nào khác rồi?”
“Anh ăn nói cho cẩn thận! Đừng quên rằng, anh đã bị xóa khẩu, trên mặt pháp luật thì đã là người chết rồi!”, Cố Phi Dương quở trách, nói.
“Trên mặt pháp luật? Nhưng trên thực tế thì tôi vẫn sống. Nếu tôi vẫn còn sống thì đương nhiên vẫn là chồng cô, cô là vợ tôi, Nhạc Văn Văn là con gái tôi! Cô bàn điều kiện với tôi, vậy tôi hỏi cô, cô đã suy nghĩ đến quyền nuôi dưỡng thế nào rồi. Nếu không được thì thưa kiện đi, xem ai thắng ai!”, Nhạc Khánh Ninh nói.
“Tôi cũng không sợ anh kiện. Tôi đã tìm người hỏi qua rồi. Chuyện tình cảm của anh sau khi rời đi đã phạm tội trùng hôn về mặt pháp luật, là hành vi phạm pháp. Nếu thật sự kiện cáo thì anh còn phải ngồi tù đấy!”, Cố Phi Dương nói.
Nhạc Khánh Ninh cười lạnh, nói: “Trùng hôn cái gì, tôi không kết hôn với cô ta”.
“Kể cả không kết hôn cũng thế. Hai người ở chung lâu ngày, lại còn sinh con. Những chuyện này đều có thể điều tra được thì chính là hôn nhân thực thụ. Ngay cả không có chứng nhận kết hôn thì cũng không khác gì kết hôn”, Cố Phi Dương lạnh lùng nói: “Cho nên anh nghĩ cho kỹ đi, muốn cầm tiền rồi đi hay muốn ngồi tù!”
Sắc mặt Nhạc Khánh Ninh trở nên u ám. Anh ta chưa từng nghĩ tới mình và người phụ nữ khác sống chung, còn có con thì sẽ bị ngồi tù.
Nhưng nhìn biểu hiện của Cố Phi Dương thì không giống đang dọa dẫm, bây giờ cô ta đã có tài sản hơn trăm triệu, muốn tìm luật sư để hỏi rõ tình hình thì cũng không có gì kỳ lạ.
Nghĩ đến đây, Nhạc Khánh Ninh “hừ” một tiếng, nói: “Ngay cả khi tôi ngồi tù thì làm sao, cô cũng phải đeo cái danh bội bạc. Tất cả mọi người đều cảm thấy cô là người phụ nữ xấu xa, sau khi giàu có thì vứt bỏ chồng cũ. Bây giờ cô cũng coi như là một nhân vật có tiếng, có lẽ không muốn mang tiếng xấu chứ”.
“Anh đừng có hắt nước bẩn lên người tôi! Lúc đầu một mình tôi nuôi con không dám ăn, không dám mặc, bị người đời chế giễu, chỉ trỏ thì lúc đó anh ở đâu? Bây giờ nói tôi lật lọng, phụ bạc sao? Anh không xứng!”, Cố Phi Dương tức giận nói.
Thời gian đó chính là những ngày đen tối nhất trong đời cô ta.
Không chỉ mình cô ta chịu áp lực tâm lý cực lớn mà còn con gái Nhạc Văn Văn, cũng vì thời gian dài bị chế giễu mà suýt nữa bị tự kỷ.
May mà Văn Văn đã gặp được người bạn tốt như Đường Đường. Đường Đường hoạt bát, đối tốt với cô bé, mới khiến cô bé may mắn thoát ra được.
Sau này vì để trốn tránh tình cảm với Hoắc Khải, Cố Phi Dương đưa con đi tha hương, đến một môi trường mới, điều kiện kinh tế mới dần tốt lên, hai mẹ con mới dần ổn thỏa hơn.
Bây giờ, Nhạc Khánh Ninh lại nói cô ta bội bạc, đây chính là sự sỉ nhục đối với nhân cách của Cố Phi Dương.
Nhạc Khánh Ninh cũng biết mình không có tư cách nói câu này, nhưng anh ta lại sĩ diện không muốn xin lỗi nên nói: “Nhưng tôi cũng đã để lại cho hai mẹ con cô căn nhà rồi đấy thôi!”
“Căn nhà?”, Cố Phi Dương lạnh lùng cười, nói: “Anh biết tại sao mấy năm trước tôi phải rời khỏi đây không? Chính là vì bố mẹ anh đuổi tôi đi, nói đó là căn nhà anh mua, họ cũng có phần. Tôi đưa cho họ tiền, họ cũng không muốn mà muốn vào ở đó. Tôi chỉ đành đưa Văn Văn đến ở đầu đường, bây giờ anh còn nhắc đến căn nhà với tôi?”
Sắc mặt Nhạc Khánh Ninh càng khó nhìn, sự việc xảy ra sau đó, anh ta nào biết được. Lần này trở lại cũng là trùng hợp, vốn dĩ chưa từng nghĩ đến việc gặp lại người nhà.
Thậm chí, trong lòng anh ta, khái niệm quê hương đã sớm nhạt như nước lã rồi.
“Sao thế, sao không nói gì?”, Cố Phi Dương cười khẩy: “Nếu không còn gì để nói thì phiền anh cầm tiền rồi đi đi, cách xa hai mẹ con tôi một chút, tốt nhất là cả đời này đừng xuất hiện nữa. Anh đừng cho rằng tôi nợ anh. Tôi không nợ anh bất cứ thứ gì, chỉ có anh nợ tôi. Cho nên, tôi cho anh số tiền này chỉ vì nể mặt Văn Văn, không muốn để bố ruột của nó sống quá khổ sở mà thôi. Nếu vì thế mà anh hiểu lầm thì một đồng tôi cũng không cho anh đâu”.
Nhạc Khánh Ninh càng nghe thì sắc mặt càng u ám, đến cuối cùng, anh ta đứng bật dậy, gằn lên nói: “Cô thật sự cho rằng tôi tìm cô là vì tiền sao? Tôi không giờ bây giờ cô lại biến thành kẻ hám lợi như thế! Không hiểu mấy năm vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô lại biến thành cái bộ dạng này!”