Làm việc ở một công ty như thế, không thể nghi ngờ gì chính là một chuyện khiến người ta cảm thấy vinh hạnh và tự hào.
Sau khi Ninh Thần về nhà thì vùi đầu vào công việc, mỗi ngày đều bận rộn xử lý các nghiệp vụ khác nhau.
Mà Hoắc Khải thì tới bên Cố Phi Dương, trải qua chuyện Đường Đường bị bắt cóc và chuyện sinh tử ly biệt của vợ khiến anh càng hiểu hơn phải trân trọng cuộc sống này mới không mang nhiều tiếc nuối.
Sự thay đổi của anh khiến Cố Phi Dương cảm nhận được và cũng đáp lại vô cùng nhiệt tình.
Một đêm ngọt ngào nọ, Cố Phi Dương nằm rạp lên người Hoắc Khải, nhìn đôi môi đẹp của anh, chợt hỏi: “Nếu em mang thai thì anh có muốn giữ không?”
“Em bầu rồi sao?”, Hoắc Khải kinh ngạc hỏi.
Tuy hai người đã thân mật rất nhiều lần nhưng hầu hết đều sử dụng biện pháp bảo vệ, mà đều là do Cố Phi Dương chủ động yêu cầu.
Cô ta không muốn mang đến cho Hoắc Khải quá nhiều rắc rối, nhất là lại thêm một đứa trẻ sẽ khó khăn rất nhiều.
“Không phải, em chỉ hỏi vậy thôi”, Cố Phi Dương nói.
Hoắc Khải hiểu được suy nghĩ của cô ta, hỏi: “Sao thế, em muốn có thêm một đứa à?”
“Không phải”, Cố Phi Dương khẽ lắc đầu, sợi tóc cọ vào ngực của Hoắc Khải có chút ngứa ngáy: “Nếu lại có thêm một đứa trẻ, có lẽ cô Ninh sẽ nghĩ nhiều. Hơn nữa em cảm thấy như bây giờ cũng thật tốt. Cô Ninh đã sinh cho anh một bé trai rồi, anh cũng có đủ nếp đủ tẻ. Còn với Văn Văn, anh đối tốt với nó, con bé cũng rất thích người bố như anh, coi như con bé là con của chúng ta”.
Hoắc Khải cũng không tiếp lời. Anh biết, lời nói này của Cố Phi Dương chỉ là để an ủi chính mình mà thôi.
Một người phụ nữ, sau khi xác định quan hệ với người đàn ông thì sao lại không muốn có kết tinh của tình yêu hai người chứ?
Cố Phi Dương nói như vậy chỉ là không muốn làm khó Hoắc Khải.
Tuy rằng Hoắc Khải cũng tỏ ra thuận theo suy nghĩ của cô ta mà làm, không cần suy nghĩ nhiều nhưng Cố Phi Dương vẫn luôn kiên quyết không cần con.
Theo cô ta nói thì những thứ cô ta đạt được đã đủ rồi, không nên tham lam thêm nữa.
Chuyện này Hoắc Khải cũng không tiện khuyên nhủ nhiều. Dù sao đứng ở góc độ của Ninh Thần suy xét thì thực sự không thích hợp. Ít nhất bây giờ là như thế.
Đợi sau khi tuổi tác lớn hơn một chút thì cũng có thể cân nhắc.
“Gần đây em có chút sợ hãi”, Cố Phi Dương bỗng nói.
“Sợ hãi? Em sợ gì?” Hoắc Khải hỏi.
“Em sợ bố đẻ của Văn Văn đột nhiên quay lại tìm con bé. Nếu thật sự xảy ra chuyện đó thì em không biết nên làm thế nào”, Cố Phi Dương tỏ ra lo lắng nói.
Hoắc Khải sững người, sau đó hỏi: “Không phải em nói bố của con bé chết rồi sao?”
“Theo em thấy là chết rồi, bao nhiêu năm không xuất hiện thì khác gì đã chết. Ở đồn công an cũng đã khóa sổ. Nhưng em có cảm giác, anh ta chưa chết mà đang ở một góc nào đó thoi thóp mà sống”, Cố Phi Dương nói.
Hoắc Khải im lặng không nói. Sau chuyện làm ăn thất bại năm xưa, chồng của Cố Phi Dương bỗng nhiên bỏ nhà ra đi, từ đó không trở về.
Nhiều năm như thế vẫn luôn không có chút tin tức nào. Tất cả mọi người đều cho là, có lẽ anh ta đã chết bên ngoài rồi.
Nhưng Cố Phi Dương cảm thấy anh ta không chết. Đương nhiên, cũng có khả năng này.
Một người đàn ông trưởng thành, có tay có chân, không trở về nhà không có nghĩa là đã chết.
Nếu có một ngày anh ta thật sự quay lại muốn nối lại tình xưa với Cố Phi Dương thì sao?
“Em sẽ không ở bên anh ta, cũng không để Văn Văn đi theo anh ta”, Cố Phi Dương nói: “Trong lòng em, anh là chồng của em, cũng là bố ruột của Văn Văn. Còn anh ta, chỉ là người qua đường mà thôi!”
“Em nghĩ được thế thì tốt”, Hoắc Khải nói.
“Vậy anh có cảm thấy em là một người phụ nữ xấu xa vô tình vô nghĩa không? Đã có câu nói một đêm ân ái trăm năm bạc đầu, mà em và anh ta còn đã có cả chứng nhận kết hôn…”, Cố Phi Dương nói.
“Không đâu, mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình. Anh ta lựa chọn chạy trốn, bỏ mặc hai mẹ con em. Vậy em cũng có quyền lựa chọn buông bỏ anh ta, đón nhận cuộc sống mới”, Hoắc Khải nói, bỗng hiểu ra điều gì, hỏi: “Có phải em có tin tức gì của anh ta không?”
Toàn thân Cố Phi Dương phát run, sau đó nhỏ giọng nói có chút nghẹn lại.
Tuy rằng cô ta không nói rõ nhưng Hoắc Khải đã hiểu rồi. Chắc chắn Cố Phi Dương đã nhận được tin tức của anh ta, nếu không thì sẽ không có phản ứng như thế.
“Anh ta ở đâu?”, Hoắc Khải hỏi.
Một lúc sau, Cố Phi Dương mới trả lời: “Ở một công ty tư nhân, làm lái xe cho ông chủ ở đó”.
Người đàn ông đó tên là Nhạc Khánh Ninh. Sau khi rời khỏi Cố Phi Dương cũng muốn mạnh mẽ khởi nghiệp lại từ đầu, sau đó sẽ quay về sống cùng vợ con sống sung sướng.
Nhưng hiện thực vẫn luôn tàn khốc so với tưởng tượng rất nhiều. Một người vấp ngã, muốn đứng lên thì dễ, còn người bị cuộc sống vùi dập thì muốn trèo lên nào có dễ dàng gì.
Mấy lần khởi nghiệp đều ăn đủ khổ nhục, tiết tấu kinh doanh ngày càng nhanh khiến anh ta dần không thích ứng nổi.
Sau khi thất bại quá nhiều lần, trên người không còn đồng nào, anh ta cũng không còn ý chí phấn đấu nữa, chỉ đành lựa chọn làm thuê thời vụ.
Sau đó ở trong một nhà máy có quan hệ tốt với một cô gái, cũng có một đứa con trai.
Tuy nhiên, thời gian êm ấm chẳng được bao lâu, hai mẹ còn đều mắc bệnh máu trắng di truyền, không những tiêu hết số tiền ít ỏi không dễ gì mới gom được mà còn không cứu được tính mạng của họ.
Nhạc Khánh Ninh lại trở thành một người đơn thân, cuối cùng làm lái xe cho ông chủ. Một người từng có tài sản hàng chục triệu, sa cơ đến mức này thật sự rất xấu hổ.
Anh ta không dám quay lại tìm Cố Phi Dương, nhưng người tính không bằng trời tính, con gái của ông chủ lại học múa ở công ty vũ đạo của Cố Phi Dương.
Lúc Nhạc Khánh Ninh đưa con gái ông chủ đi học thì vừa hay gặp Cố Phi Dương.
Ban đầu anh ta không dám nhận, vì trong tưởng tượng, vợ anh ta là một người tính cách yếu đuối. Không ra khỏi cửa, ru rú trong nhà, ngay cả gặp người lạ nói hai câu cũng đỏ mặt, tại sao có thể là tổng giám đốc của một công ty vũ đạo nổi tiếng chứ.
Phải biết rằng, công ty vũ đạo của Cố Phi Dương cũng được xem như nổi tiếng trong ngành.
Vì quan hệ hợp tác với Hi Vọng Mới, mà rất nhiều ông chủ đều đưa con cái đến đây học tập.
Học múa chỉ là thứ yếu, điều quan trọng là mở rộng quan hệ, có con cái là vấn đề chung thì có thể dễ dàng bắt chuyện.
Có sự tham gia của những nhà giàu có này, lợi nhuận của công ty vũ đạo cũng tăng lên mấy lần, đã đạt tới mức hơn trăm triệu mỗi năm.
Lợi nhuận này đã khủng hơn nhiều so với mấy năm trước. Lúc đó, giá trị của công ty mới mấy chục triệu, bây giờ chỉ tính riêng lợi nhuận đã vượt xa tổng tài sản rồi.
Nhìn thấy Cố Phi Dương vẫn trẻ trung, xinh đẹp động lòng người, Nhạc Khánh Ninh đã nghe ngóng, thăm dò khắp nơi, cuối cùng mới xác nhận đó là vợ mình.
Đấu tranh suy nghĩ thời gian dài, cuối cùng anh ta cũng chọn ra mặt, nói rõ với Cố Phi Dương những chuyện đã xảy ra.
Ngoài ra, anh ta cũng hi vọng có thể trở lại ở bên Cố Phi Dương.
Suy nghĩ của Nhạc Khánh Ninh như vậy cũng rất bình thường. Cố Phi Dương xinh đẹp như thế, bây giờ lại giàu có, mình là chồng cô ta, muốn hòa hợp thì cũng không có gì lạ.
Nhưng Cố Phi Dương lại không đồng ý, khi nhìn thấy Nhạc Khánh Ninh thì cô ta còn nghĩ là đang nằm mơ.
Nghe những gì mà Nhạc Khánh Ninh trải qua trong mấy năm qua, Cố Phi Dương bỗng cảm thấy ấn tượng về người đó trong lòng cô ta đã hoàn toàn đổ nát. Hình dáng của Hoắc Khải đã in sâu vào đáy lòng, không ai có thể thay thế vị trí của anh.
Cho nên, Cố Phi Dương quyết liệt từ chối Nhạc Khánh Ninh. Xuất phát từ lòng thương hại, cô đồng ý cho Nhạc Khánh Ninh chục triệu coi như phí chia tay.
Nhưng Nhạc Khánh Ninh không đồng ý. Anh ta biết mình sẽ không dễ dàng trở lại với Cố Phi Dương nên đã có sự chuẩn bị trước.
Một khi Cố Phi Dương từ chối thì anh ta đòi quyền nuôi dưỡng Văn Văn.
Hoặc là chúng ta cùng nuôi con, hoặc là để tôi nuôi con.
Lý do mà anh ta đưa ra yêu cầu này là vì sau khi Nhạc Khánh Ninh kiểm tra thì phát hiện cơ thể có vấn đề, ngay cả khi lập gia đình thì cũng không thể có con.
Nhạc Văn Văn là đứa con độc nhất đời này của Nhạc Khánh Ninh, ngoài ý nghĩ muốn chia tài sản của Cố Phi Dương thì cũng thật sự hi vọng sống cùng với con.
Đương nhiên, Cố Phi Dương không đồng ý. Đừng nói là bản thân cô ta có thể cho Nhạc Văn Văn điều kiện sống và không gian trưởng thành tốt hơn, mà với mối quan hệ của Hoắc Khải và cô bé thì cô ta cũng muốn con gái ở lại.
Nhưng, sự thăm dò ban đầu của Nhạc Khánh Ninh đến cuối cùng đã trở thành tham lam, cố chấp vô sỉ, kiên quyết muốn giành quyền nuôi con.
Cô không cho, vậy thì tôi sẽ kiện cô.
Trong lòng Cố Phi Dương hoảng loạn, cho nên mới nói chuyện với Hoắc Khải, hi vọng có thể đưa ra cách giải quyết.
Nói chính xác hơn, là cô ta vô cùng rối rắm, không biết nên làm thế nào.