Chế Tạo Hào Môn

Chương 655: Hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ




“Rõ! Tôi hiểu rồi!” Đội trưởng tiểu đội Tinh Anh ở đầu dây bên kia trầm giọng đáp.

Với tư cách là thủ lĩnh của đội ngũ tinh nhuệ nhất trên thế giới, đội trưởng từng tạo ra uy danh lẫy lừng ở ngoài biên cảnh này cực kỳ tự tin.

Cho dù phải đối diện với năm tên sát thủ hàng đầu thế giới, nhưng đối với anh ta mà nói, điều này không được tính là nhiệm vụ hết sức nguy hiểm.

Điều duy nhất cần chú ý là không thể tạo cơ hội cho năm tên sát thủ này tổn thương tới con gái của ông chủ.

Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Khải nhìn về phía màn hình holographic thêm lần nữa, bộ não thông minh đã hoàn toàn phân tích được lộ trình của đối phương, đồng thời ghi chú rõ các trạm xăng mà chúng có khả năng dừng đỗ cao.

Hoắc Khải gửi vị trí của trạm xăng cho tiểu đội, Ninh Ngọc Lâm đứng bên cạnh không kiềm chế được mà hỏi: “Anh rể, anh tìm ai giúp đỡ thế? Có đáng tin không?”

“Họ là đội ngũ mà tôi tin tưởng nhất, nếu họ không làm được thì có lẽ trên thế giới này không còn đội ngũ nào làm được”, Hoắc Khải đáp.

Vẻ tự tin của anh khiến Ninh Ngọc Lâm không còn lời nào để nói.

Tất cả các thành viên của tiểu đội Tinh Anh nhận được tin nhắn từ đội trưởng, lệnh cho họ tập trung tại trạm xăng.

Đám đông đến điểm đích chỉ trong mười phút, sau đó bắt đầu tự mình tìm vị trí phục kích phù hợp.

Có người giả làm hành khách, có người giả làm người đi đường, cũng có người nấp trong lùm cây.

Trạm xăng lúc nào cũng đông người qua lại, nhưng không ai chú ý tới điều bất thường của nơi này.

Cô gái hacker cũng ở gần đấy nhai kẹo cao su trong miệng, dùng giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát nói với tai nghe: “Trên xe chắc hẳn đã lắp đạt thiết bị che giấu tín hiệu, không thể lấy trộm được tín hiệu thông tin của chúng, nhưng tôi đã xác định xong vị trí của chúng rồi, có thể thông qua lập trình không trực tiếp để ép xe tắt máy”.

“Đợi chúng tiến vào sẽ ra tay”, đội trưởng tiểu đội Tinh Anh dặn dò.

Sau vài phút, một chiếc sedan Volkswagen trông có vẻ bình thường lái tới trạm xăng.

Cửa sổ đã được che bằng vải đen, ngoài kính chắn gió ở phía trước ra, gần như không nhìn được những nơi khác.

Lái xe là một người đàn ông có gương mặt của hậu duệ người châu Á, hắn ta đỗ xe gần vòi bơm xăng rồi xuống xe.

Bởi vì đa số trạm xăng bây giờ đã chuyển sang hình thức tự phục vụ, cho nên hắn ta bắt buộc phải tiến vào trạm xăng để mua phiếu đổ xăng, sau đó mới ra quét mã trên phiếu rồi bơm xăng.

Người này rất dè dặt, sau khi xuống xe lập tức đóng cửa xe lại, thậm chí còn khóa vào, đảm bảo dù bất kỳ ai muốn mở cửa xe cũng không làm được.

Đợi người này bước ra khỏi trạm xăng, đúng lúc nhìn thấy một chiếc sedan khác đang chầm chậm đâm về phía xe của hắn ta, mà bên cạnh chiếc xe này, một chàng trai trẻ tuổi luống cuống muốn mở cửa xe ra để đỗ xe.

Nhưng anh ta quá hốt hoảng, tuy rằng mở được cửa xe rồi nhưng không sao chui vào được, càng không thể kéo được tay phanh.

Sau cùng, hai chiếc xe đâm vào nhau.

Bốn gã sát thủ trong xe phát giác ra động tĩnh nên đề cao cảnh giác hơn, nhưng không hề lên tiếng.

Mà người đàn ông đi mua phiếu xăng thì bước tới gần, chàng thanh niên gây ra tai nạn vội vàng chạy tới bên cạnh hắn ta và hỏi: “Đây là xe của anh hả? Thực sự xin lỗi, ban nãy quên kéo phanh tay làm xe trôi mất. Tôi đã gọi điện thoại báo cho cảnh sát giao thông rồi, chuyện này hoàn toàn do lỗi của tôi, anh yên tâm, tôi sẽ không chầy bửa đâu”.

Nghe nói đối phương đã báo cảnh sát, người đàn ông gốc châu Á lặng lẽ đẩy anh ta ra, cầm lấy vòi bơm xăng bắt đầu bơm, đồng thời nói: “Không cần đâu, va chạm không gây ra ảnh hưởng gì, bỏ qua đi”.

“Thế thì không được, làm sai thì phải chịu trách nhiệm, đợi lát nữa cảnh sát giao thông tới kiểm tra xong, tôi sẽ đền bù đúng mức”, chàng trai trẻ tuổi nói.

“Tôi đã bảo là không cần”, người đàn ông gốc Á đáp.

Thế nhưng không cần biết hắn ta nói thế nào, chàng thanh niên vẫn không đồng ý để hắn ta đi, lý do rất đơn giản.

Nếu đã xảy ra tai nạn, dù thế nào cũng phải xác nhận trách nhiệm rồi hẵng đi. Nếu không, sau này anh bảo tôi gây tai nạn rồi bỏ trốn thì phải làm sao?

Bị chàng thanh niên kia quấn riết đến mức lửa giận đùng đùng, người đàn ông gốc Á dần dần sa sầm mặt mũi, quát: “Cậu thôi đi không hả, tôi đã bảo là không cần! Nếu cậu cứ khăng khăng đòi bồi thường thì bồi thường hai trăm tệ là được rồi”.

“Con người anh này thật là, tôi chủ động bồi thường cho anh, sao anh còn nổi nóng chứ. Hai trăm tệ đúng không?”, chàng thanh niên kia lục lọi túi quần túi áo, nhưng không lấy ra nổi cắc bạc nào, bèn nói: “Bây giờ tôi ra ngoài rất ít khi mang theo tiền mặt, thế này đi, anh đứng đây chờ tôi một lát, tôi tới cửa hàng đổi hai trăm tệ, sẽ ra ngay!”

“Biết rồi, cậu mau đi đi”, người đàn ông gốc Á kia chỉ mong anh ta nhanh chóng lượn đi nên xua tay như phẩy ruồi.

Cũng không biết có phải động tác của hắn ta quá mạnh hay vì hai người đứng cách nhau quá gần mà lòng bàn tay của hắn ta trùng hợp xẹt qua gò má của chàng thanh niên.

Chàng thanh niên kia trợn trừng mắt, lập tức tỏ ra không vui: “Sao anh còn đánh người ta chứ!”

Nói xong anh ta đẩy hắn ta một cái.

Người đàn ông gốc Á kia túm lấy cổ tay của anh ta theo bản năng, lạnh giọng nói: “Tôi không cố ý, tôi xin lỗi”.

“Xin lỗi có tác dụng à? Đánh người ta xong định chạy chắc? Hôm nay nhất định phải đợi cảnh sát tuần tra tới đây quyết định công bằng, nếu không đừng ai đi được!”, chành thanh niên kia túm lấy cánh tay hắn ta, không chịu buông ta.

Người đàn ông kia thấy phiền phức, không hề nể nang gì mà đẩy anh ta ra, nhưng ngay sau đó, hắn ta chợt thấy cổ mình lành lạnh.

Ngay sau đó là sự yếu ớt và bóng tối vô tận ập đến.

Trước khi bóng tối chính thức bao trùm ý thức, hắn ta kinh ngạc nhìn thấy ánh sáng bén nhọn lóe lên trên đầu ngón tay của chàng trai kia.

Đó là con dao gập mini khảm trong cái cắt móng tay, khi hắn ta hoàn toàn không nhận thức được, nó đã rạch ngang cổ hắn ta rồi.

Máu me lập tức phun ra, nhuộm đỏ mặt đất xung quanh.

Trên người chàng thanh niên kia cũng dính tí máu, nhưng anh ta không hề hốt hoảng, ngược lại còn nhẹ nhàng ôm lấy người đàn ông gốc Á đang dần dần không còn hơi thở, đồng thời gõ vào cửa xe, hô lên: “Bên trong có ai không, mau ra xem anh ta thế nào đi! Này, anh không sao chứ, anh nói gì đi chứ!”

Anh ta diễn rất giống, như thể người đàn ông gốc Á đột nhiên phát bệnh nặng vậy.

Bốn tên sát thủ ngồi trong xe nghe thấy tiếng hò hét của anh ta thì càng thêm cảnh giác, nhưng một người trong số đó vẫn mở cửa xe, định nhìn xem tình hình bên ngoài thế nào.

Ngay khoảnh khắc tên này mở cửa xe, một bàn tay thò vào trong, cắm thẳng vào cổ họng của hắn ta.

Phản ứng của tên sát thủ này cũng cực kỳ nhanh nhẹn, kịp thời lùi về sau, tránh được chiêu tất sát này.

Nhưng không đợi hắn ta có động tác tiếp theo, tất cả cửa kính xe đã nổ tung, vô số bóng người len vào qua cửa sổ xe.

Cùng lúc đó, nửa thân mình len vào bằng cửa sổ trên nóc xe, nhân lúc bốn tên sát thủ bị quấn chân, người này túm lấy Đường Đường, lôi cô bé lên trên.

“Chết tiệt!”, một tên sát thủ gầm lên, biết mình và những người khác đã mắc bẫy.

Nhưng rõ ràng bây giờ có biết cũng đã muộn, tiểu đội Tinh Anh chờ đợi lâu như thế nên đã suy xét tới tất cả phản ứng của chúng rồi.

Cho dù là cao thủ đỉnh cao lắm cũng khó lòng phát huy nhiều thực lực trong một không gian hạn hẹp như thế này, huống hồ chúng còn bị đánh úp, không hề phòng bị, phát huy được sáu bảy phần thực lực đã là khá lắm rồi.

Còn tiểu đội Tinh Anh ôm cây đợi thỏ, phát huy hai trăm phần trăm thực lực. Một bên hạ xuống, một bên nâng lên, không đến mức bốn tên sát thủ không có khả năng chống cự, nhưng cũng khiến chúng nhanh chóng rơi vào thế yếu.

Quan trọng nhất là sau khi cửa sổ xe được đập vỡ, có một lon khí chứa thuốc mê nồng độ cao được ném vào trong.

Đường Đường vừa được cướp đi, lon khí này lập tức nổ tung.

Vô số mảnh kim loại rạch ngang cơ thể của đám đông, cũng khiến chúng vô tình hít thêm nhiều chất khí trong cơn hoảng loạn.

Tiểu đội Tinh Anh đã chuẩn bị từ trước, họ ngậm thuốc giải độc trong miệng, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì.

Còn bốn tên sát thủ này càng đánh đấm càng thấy cơ thể mềm nhũn, chỉ qua nửa phút đã lục tục thất bại.

Sau đó, bốn tên sát thủ gốc Á đã hoàn toàn mất đi sức sống bị lôi ra khỏi xe, sau đó đám người này leo lên một chiếc xe đa dụng đỗ cách đó không xa, nhanh chóng hòa vào trong dòng xe cộ, biến mất không thấy tăm tích.

Chỉ để lại một đám người qua đường trong trạm xăng nhìn cảnh tượng đẫm máu này mà run rẩy dù không thấy rét.

Vài giây sau, Hoắc Khải nhận được cuộc gọi từ tiểu đội Tinh Anh: “Ông chủ, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ”.

“Bố ơi!”, giọng nói của Đường Đường vang lên qua điện thoại.

Nghe thấy giọng nói của con gái, gương mặt Hoắc Khải cũng lộ ra một nụ cười: “Đường Đường, con không sao chứ? Đừng sợ, họ là người mà bố phái đi cứu con”.

“Con biết mà, con không thấy sợ tí nào đâu!”, Đường Đường đáp.

Giọng nói của cô nhóc cũng khá thả lỏng và cực kỳ trấn tĩnh.

Hoắc Khải mỉm cười thêm lần nữa, anh nói: “Vậy thì về đây nào, bố mẹ ở nhà đợi con”.

“Vâng!”

Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Khải gọi cho một dãy số khác, trầm giọng nói: “Có thể bắt đầu rồi đấy!”

Ngay khi anh cúp máy, ở khu văn phòng cách nơi đó hàng trăm ki-lô-mét, một người đàn ông trung niên nhìn những người xung quanh mình, gằn giọng nói: “Các cậu đã hiểu ý của ông chủ chưa, lùng sục tất cả vốn liếng của chúng cho tôi, không được nể nang gì! Ai dám phản kháng, đánh luôn không tha!”