"Bây giờ con bé nên về nhà rồi mới đúng. Có thể ở trường xảy ra chuyện gì đó chăng?", Hoắc Khải nói.
“Con bé này bây giờ càng ngày càng không nghe lời, em một chút cũng không thể kiềm chế được con bé được nữa”, Ninh Thần nói.
"Nếu như đã không thể kiểm soát thì cứ để cho con bé tự nhiên. Con bé đã có những suy nghĩ độc lập của riêng mình, vì vậy em nên bỏ qua cho con bé và để cho con bé tự do lớn lên".
Ninh Thần lặng người nhìn anh rồi nói: "Anh chiều chuộng con bé quá mức khiến cho con bé càng ngày càng không nghe lời như vậy. Bây giờ con bé chỉ mới có mười tuổi mà chúng ta đã không thể kiềm chế được nữa. Sau này khi nó mười tám đôi mươi thì chúng ta biết phải làm sao chứ?"
"Khi con bé 18 tuổi thì đã không cần sự giám sát của chúng ta về mặt pháp lý nữa rồi. Hơn nữa, anh nghĩ cứ như con bé bây giờ cũng rất tốt. Con bé có thể hoàn thành mọi việc một cách độc lập, rất nhiều bậc cha mẹ muốn được như vậy mà còn không thể làm được", Hoắc Khải cười nói: "Đối với việc cưng chiều con bé, anh cũng không nghĩ là có hại gì cả. Cưng chiều con bé đến tận trời cao, để cho tầm nhìn của con bé càng lúc càng cao hơn. Nếu không như vậy thì sau này dễ bị mấy đứa không ra gì lừa đi theo thì sao".
"Với tính tình của con bé, nó chưa đi lừa người khác thì thôi chứ làm gì có ai có thể lừa được nó. So với con bé, có lúc em còn cảm thấy mình thật ngốc nghếch", Ninh Thần bực bội nói.
Hoắc Khải bật cười, Đường Đường quả thực rất thông minh, không có bạn bè đồng trang lứa nào có thể so sánh được với cô bé.
Có lẽ do điều kiện gia đình quá tốt nên cũng khiến cô bé rất tự tin, làm việc gì cũng hào phóng không chê vào đâu được.
Một đứa thông minh như Đường Đường nhất định sẽ có tương lai rực rỡ, nên Hoắc Khải cũng không muốn gò bó cô bé bằng những suy nghĩ của người lớn.
Thế giới tương lai sẽ luôn thuộc về những người trẻ tuổi, khi Đường Đường lớn lên thì họ cũng đã già đi mất rồi.
Về già chỉ cần có thể an hưởng tuổi xế chiều là được rồi, sao phải bận tâm nhiều đến vậy làm gì.
Hai người cứ nói qua nói lại như vậy thì thời gian cũng đã trôi qua hơn nửa tiếng. Ninh Thần dù sao cũng là một người mẹ, nên rất dễ lo lắng.
Cô nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ mấy lần, thấy thời gian đã muộn, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột.
Cô nhấc điện thoại gọi cho tài xế, muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra. Kết quả là không có ai trả lời điện thoại di động của tài xế.
Ngay cả Hoắc Khải cũng cảm thấy không ổn, cau mày bấm một số khác.
Số này thuộc về thành viên tiểu đội Tinh Anh mà anh đã cử đến để bảo vệ cho Đường Đường.
Tuy nhiên, không có ai nghe máy.
Nhìn thấy Hoắc Khải để điện thoại di động xuống, Ninh Thần lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Sao không có ai nghe điện thoại? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?"
“Anh không biết, anh sẽ tìm ra người để hỏi”, Hoắc Khải không muốn đưa ra những giả thiết quá tồi tệ trước khi kết quả được xác nhận.
Lúc anh vừa định gọi người hỏi thăm thì bên ngoài có tiếng hét.
Hoắc Khải và Ninh Thần ngay lập tức rời khỏi phòng và chạy ra ngoài xem xét, họ thấy thành viên của tiểu đội Tinh Anh đang dựa vào tấm cửa dính đầy máu.
Anh ta bị thương nặng, vịn vào tấm cửa cũng không đứng vững được, lúc Hoắc Khải đi ra, thành viên của tiểu đội Tinh Anh lập tức nhỏ giọng yếu ớt: "Ông chủ, không xong rồi, cô chủ đã bị bắt cóc".
“Cái gì!”, Ninh Thần la lên, cả người run lên và hai chân gần như mềm nhũn ra tại chỗ.
Sự mệt mỏi trong mấy ngày qua, cộng với sự đả kích của tin tức xấu này, khiến cô có chút không chịu nổi.
Hoắc Khải vội vàng đỡ lấy cô, sau đó nói với người bảo mẫu đang hoảng sợ: "Đóng cửa lại, đem hộp thuốc qua đây".
“Vâng!”, bảo mẫu phản ứng lại, nhanh chóng đóng cửa đi lấy đồ.
Hoắc Khải đỡ Ninh Thần ngồi xuống ghế sô pha, sau đó đi tới xem xét vết thương của thành viên tiểu đội Tinh Anh.
"Đều chỉ là vết thương ngoài da, chảy chút máu mà thôi", thành viên của tiểu đội Tinh Anh cảm thấy rất tội lỗi, liền nói: "Ông chủ, tôi thật vô dụng. Chỉ là mấy tên nhãi nhép, nhưng tôi đã quá sơ suất khi khinh thường bọn chúng. Nếu như cô chủ thật sự xảy ra chuyện gì, tôi xin tạ tội bằng cái chết!"
“Đừng nói nhảm như vậy, tôi biết năng lực của anh, cho dù anh có khinh địch như thế nào, thì mấy tên nhãi nhép cũng sẽ không thể làm tổn thương đến anh, bọn chúng khẳng định là dân chuyên nghiệp rồi”, Hoắc Khải nói.
“Ông chủ, hộp thuốc đây”, bảo mẫu chạy tới với hộp thuốc.
Hoắc Khải nhận lấy hộp thuốc, rất thành thạo trong việc lấy ra các loại thuốc chữa trị khác nhau để giúp thành viên của tiểu đội Tinh Anh điều trị vết thương. Đồng thời anh cũng gọi bác sĩ riêng đến truyền máu cho anh ta.
Người bình thường không thể được truyền máu ở bên ngoài bệnh viện, chỉ có tầm ảnh hưởng của Hoắc Khải mới có thể dễ dàng làm được điều này.
Như lời của thành viên tiểu đội Tinh Anh đã nói, vết thương của anh ta không đặc biệt nghiêm trọng, nhưng máu chảy ra nhiều khiến anh ta trở nên yếu đi.
Tất nhiên, nói là vết thương không đặc biệt nghiêm trọng, nhưng vết thương đó cũng chỉ có những cao thủ giống như anh ta mới có thể chịu nổi.
Còn đối với những người bình thường, loại thương tích này đủ để bọn họ chết đi mấy lần.
Trong quá trình chữa trị, Hoắc Khải biết rằng Đường Đường đã bị tấn công không lâu sau khi cô bé rời khỏi trường học vào buổi chiều.
Bọn chúng tổng cộng có năm tên, hai tên trong số đó đã làm nổ lốp xe bằng một quả bom nhỏ trên cung đường hẻo lánh.
Phương tiện bị mất lái, dù đã phản ứng nhanh nhưng tài xế vẫn bị choáng váng.
Trước khi phản ứng kịp, cửa kính ô tô đã vỡ tan. Một trong số hai tên đã làm tài xế bị thương nặng, tên còn lại đi ra ghế sau và kéo Đường Đường xuống.
"Khi tôi chạy tới, có ba tên nữa đã lao ra để ngăn cản tôi. Bọn chúng sử dụng vũ khí cận chiến rất giỏi, giống như đều là những tên quanh năm thực chiến. Tôi không ngờ rằng bọn chúng lại đến nhiều người như vậy. Một lúc không để ý, tôi đã bị đâm hai nhát vào bụng trước khi lâm vào thế bất lợi, nếu không thì khi đối đầu trực diện tôi cũng không thua bọn chúng đâu!”, thành viên của tiểu đội Tinh Anh thuật lại.
Hoắc Khải vừa nghe xong liền nhíu mày, như đã nói lúc trước, dù khinh địch thế nào, thì những kẻ tay mơ cũng sẽ nhất định không phải là đối thủ của tiểu đội Tinh Anh.
Hơn nữa, theo miêu tả của thành viên trong tiểu đội Tinh Anh, mặc dù những tên đó che mặt, nhưng xét trên kích thước cơ thể và màu tóc, thì có lẽ chúng không phải là dân trong nước.
Nói cách khác, đây là năm tên cao thủ đến từ nước ngoài.
Ai đã yêu cầu bọn chúng bắt cóc Đường Đường đi?
Hoắc Khải nhanh chóng nghĩ đến kẻ thù của mình trong đầu, có rất nhiều người có thù với anh, nhưng cũng không nhiều người có thể mời đến được năm tên cao thủ như vậy.
Bởi vì những cao thủ có thể so sánh với người của tiểu đội Tinh Anh là cực kỳ hiếm trên thế giới. Những người bình thường sẽ không có bất kỳ phương tiện nào để liên hệ với những cao thủ như vậy cho dù muốn mời bọn chúng đến đi chăng nữa.
Có thể là thế lực nào đó ở nước ngoài. Theo logic mà nói, nếu bọn chúng muốn có được những bí mật của Hi Vọng Mới thì bọn chúng không thể không bắt cóc những người xung quanh Hoắc Khải để uy hiếp anh.
Nhưng vấn đề là hiện tại Hoắc Khải đang ở trong nước, và những người thân của anh cũng đang ở đây.
Nếu họ đang ở nước ngoài, sẽ không có gì lạ ngay cả khi bọn chúng có đặt tên lửa trên đường.
Nhưng ở trong nước, bọn chúng không có khả năng cử đến năm cao thủ nước ngoài vào trong nước.
Vì vậy, năm người này chắc chắn phải được một thế lực nào đó trong nước mời về, và chỉ có người của họ mới có thể qua được trạm kiểm soát.
Trong số những kẻ thù trong nước, ngoài thế lực ngầm thì chỉ có nhà họ Hoắc là mạnh nhất.
Không phải nhà họ Hoắc không có khả năng làm được. Nhưng liệu họ có làm được không?
Trong khoảng thời gian đầu, khi trở thành công ty con thuộc sở hữu hoàn toàn của Hi Vọng Mới, nhiều người trong nhà họ Hoắc đã cảm thấy đây là một điều đáng xấu hổ.
Nhưng theo thời gian, họ đã thấy được lợi ích của việc đi theo Hi Vọng Mới.
Có Hi Vọng Mới như một chiếc xe lớn dọn đường ở phía trước, mọi công việc kinh doanh của bọn họ đều diễn ra cực kỳ dễ dàng.
Với cùng một chiến lược tiếp thị, họ hiện vẫn đang phát triển nhanh hơn và mang về nhiều lợi nhuận hơn.
Chỉ trong hai tháng, nửa năm lợi nhuận của nhà họ Hoắc đã có thể so sánh với lợi nhuận của năm ngoái.
Cứ tiếp tục tăng như thế này, thì ước tính họ sẽ có thể tăng gấp đôi lợi nhuận chỉ sau nửa năm.
Đối với một doanh nghiệp lớn có tài sản hơn 300 tỷ, việc tăng gấp đôi lợi nhuận là điều rất đáng sợ. Nói chung, rất khó để thực hiện đến bước này, trừ khi có thể gặp phải một dự án rất tốt, nắm bắt được cả thiên thời địa lợi nhân hòa.
Vì vậy, người trên kẻ dưới của nhà họ Hoắc ngoại trừ những người lựa chọn ra đi ngay từ đầu, thì hầu như không ai nghĩ đến việc rời khỏi Hi Vọng Mới nữa.
Dù sao thì bọn họ cũng chỉ thuộc về Hi Vọng Mới trên danh nghĩa, thực tế Hoắc Khải đã giao cho những người này rất nhiều quyền lực. . Truyện Light Novel
Họ được phép tự do phân chia lợi nhuận trong nội bộ, và chỉ cần bàn giao 50% trong số đó cho trụ sở mỗi năm.
Rõ ràng không có công ty nội địa nào có thể thu về 50% lợi nhuận sau khi bị mua lại. Ngay cả khi nhà họ Hoắc còn đứng độc lập như trước đây thì cũng không hề có chuyện thế này xảy ra.
Trong nhà họ Hoắc lúc bấy giờ, rất nhiều tiền lợi nhuận đều bị bí mật lấy đi để trả cho thế lực ngầm.
Bây giờ bọn họ mới có thể được coi là thực sự tự do.
Từ góc độ này mà nói, nhà họ Hoắc không có bất cứ lý do gì để nổi loạn. Ngay cả Hoắc Trạch Minh cũng không có lý do để làm điều đó.
- ---------------------------