Hoắc Khải nhìn thấy thế thì dở khóc dở cười, anh chàng này cứ nói luôn mồm, cũng không biết cuối cùng sẽ giở trò gì.
Hoắc Giai Minh có chút mê muội, còn thật sự muốn biến thành thần thánh tổ tông ở đây, Hoắc Khải cũng không muốn ngăn cản cậu ta.
Hoắc Giai Minh ở trong thế giới thực, có lẽ cả đời này rất khó tỉnh lại. Nếu đã như thế thì sao phải quan tâm cậu ta sống thế nào ở trong thế giới ảo.
Chỉ cần vui vẻ là đủ.
Mà Đường Trọng Vi cũng trầm mê trong thế giới ảo, nhưng cô ấy lười phải nghe Hoắc Giai Minh lảm nhảm, mỗi ngày đều bay đi bay lại không biết là bận rộn cái gì.
Thỉnh thoảng cô ấy sẽ phàn nàn là tuy mình hóa thân thành Thái Nguyên Ngọc Nữ nhưng lại không thể đi cùng với Bàn Cổ.
Đây chính là ám chỉ một cách trực tiếp, Hoắc Khải chỉ có thể làm như không nghe thấy, hoặc giải thích với cô ấy, Bàn Cổ đã hóa thân thành vạn vật trên thế giới, không thể xuất hiện nữa.
Mỗi lần như thế, Đường Trọng Vi sẽ rầu rĩ không vui đến nửa ngày.
Lại thêm mấy ngày nữa, khi Hoắc Khải rời khỏi thế giới ảo thì Ninh Thần cũng vừa về đến nhà.
Cuộc đối đầu giữa Hi Vọng Mới và thế lực ngầm vẫn đang tiếp tục, để đối phương không có cơ hội thở phào, mỗi ngày Hi Vọng Mới sẽ đều tiến hành số lượng lớn các phân tích thu mua.
Ninh Thần và Giản Tư Tư đã không quan tâm đến các phương diện khác được nữa, hai người họ đi đầu, dẫn dắt một đám người ngày ngày họp hành, nghiên cứu.
Họ đã quan sát được sự tồn tại của thế lực ngầm đang đối đầu với Hi Vọng Mới.
Tuy rằng không biết thế lực này là hình thành trong lúc vô ý hay đã tồn tại từ trước nhưng đã muốn đối đầu với họ vậy thì chắc chắn không thể cho chúng yên ổn.
Không đánh cho đối thủ nằm bò trên mặt đất thì không thể thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ, từ trên xuống dưới của Hi Vọng Mới đã hình thành một ý kiến thống nhất!
Trời cao đất rộng, tôi to nhất!
Niềm tự hào tự trong xương tủy, từ tổng giám đốc đến dì lao công đều giống nhau.
Bất kỳ ai muốn thách thức họ thì họ sẽ không nhượng bộ nửa bước!
Chỉ tiến về phía trước!
Không ngừng tiến lên.
Đương nhiên, Ninh Thần có thể dốc sức để đối đầu với thế lực ngầm chủ yếu là vì các mảng nghiệp vụ khác trong công ty đều đã vào quỹ đạo. Cho dù cô không quản lý thì vẫn hoạt động bình thường.
Duy nhất chỉ có một điều lo lắng, là số tiền kiếm được mỗi ngày quá nhiều nên cô phải đau đầu chuyện đóng thuế.
Cho nên, tốt nhất là tiêu tiền đi thì ít nhất tiền chi ra chính là chi phí hoạt động kinh doanh của công ty, không cần phải đóng thuế.
“Hôm nay sao lại về sớm thế?”, Hoắc Khải bỏ chiếc mũ truy cập thế giới ảo ra, hỏi.
“Tư Tư nói gần đây em ở công ty quá lâu, sợ anh không vui nên bảo em về nhà cùng chồng con”, Ninh Thần đi tới, hôn lên môi anh.
Vợ chồng già rồi, cũng không còn e dè như trước.
Có lẽ vì sinh con lần thứ hai nên bây giờ Ninh Thần cũng thoải mái hơn.
“Con trai ở bên ông bà, nếu em muốn qua đó xem thì chúng ta cùng đi, rồi cùng ăn cơm với cả nhà”, Hoắc Khải cười nói.
“Thế thì thôi, em mệt muốn chết, không còn sức đi xem thằng bé nữa. Cũng không biết lúc đầu sinh Đường Đường em trải qua như thế nào, cảm thấy cũng không mệt lắm”, Ninh Thần ném chiếc túi lên giường, thở dài nói.
“Lúc đó, mọi suy nghĩ của em đều đặt lên đứa nhỏ. Bây giờ thì đặt vào công ty nên không đủ sức làm là điều bình thường”, Hoắc Khải đi tới, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho cô, nói: “Nếu đã mệt như thế thì nghỉ ngơi một chút, chuyện của công ty cứ giao cho Tư Tư là được rồi”.
“Anh cho rằng em không muốn nghỉ sao, nhưng vấn đề là có một đống việc, gần như không có thời gian nghỉ ngơi. Đã mấy ngày không rời khỏi công ty, 24h quay cuồng với công việc”, Ninh Thần đang hưởng thụ sự dịu dàng của chồng cô thì đột nhiên nói: “À, em đang chuẩn bị thăng chức cho Ninh Hạo Bân thành phó tổng giám đốc bộ phận thu mua, anh thấy thế nào?”
Ninh Hạo Bân trở lại Hi Vọng Mới đã sắp hai năm rồi.
Trong hai năm nay, anh ta làm việc chăm chỉ, hoàn thành tốt mọi việc.
Vì trước đây phản bội công ty cho nên phải chịu sự xa lánh, hắt hủi của mọi người, nhưng anh ta chưa từng phàn nàn về điều đó. Nhiều khi nghe người khác bàn tán về mình cũng chỉ im lặng bỏ đi.
Năng lực công việc lớn, lại không dễ thăng chức nên anh ta ở tầng dưới là một nhân vật rất dễ bị bỏ qua.
Cậu có giỏi đến mức nào thì cũng chỉ làm công việc như chúng tôi sao?
Mà, trưởng bộ phận thường vì năng lực vượt trội của anh ta là giao cho rất nhiều việc.
Ninh Hạo Bân cũng không chê mệt, sắp xếp việc gì thì làm việc đó, lâu dần, ấn tượng của mọi người về anh ta cũng thay đổi.
Điều quan trọng nhất là lúc đầu Ninh Hạo Bân và Giản Tư Tư là người yêu của nhau, cho nên nếu họ không quan tâm đến người khác thì cũng phải giữ thể diện cho Giản Tư Tư.
Bởi vì Ninh Hạo Bân có thể trở lại Hi Vọng Mới cũng là do một tay Giản Tư Tư thúc đẩy. Không phải do cô ấy bảo đảm thì cả đời này Ninh Hạo Bân cũng không có cơ hội trở lại.
Rất nhiều người cảm thấy, Giản Tư Tư đối với Ninh Hạo Bân vẫn còn tình cũ chưa hết, chỉ có những người thật sự hiểu bọn họ mới biết, Giản Tư Tư, người đã thăng chức trở thành phó tổng giám đốc từ lâu, trong lòng chỉ có một người, đó là ông chủ.
Chuyện này cũng không phải là bí mật ở công ty.
Mỗi lần Hoắc Khải đến công ty thì ánh mắt Giản Tư Tư nhìn anh đều đầy vẻ tôn sùng.
Kiểu thần thái mê muội này, trừ khi là mắt mù thì mới không hiểu.
Nhưng sự tồn tại của Ninh Thần khiến ý định của Giản Tư Tư chỉ có thể trở nên vô nghĩa.
Trong lòng mọi người cảm thấy tiếc nuối và cũng thầm chờ đợi một ngày nào đó sẽ có kỳ tích xuất hiện.
Nếu Giản Tư Tư thật sự ở bên Hoắc Khải thì họ cũng không lấy làm lạ.
Cái gọi là lâu ngày sinh tình, chưa kể Giản Tư Tư còn là một cô gái xinh đẹp xuất chúng.
Trong lòng họ hiểu nhưng không dám nói ra miệng, sợ Ninh Thần biết sẽ gây khó khăn cho Giản Tư Tư.
Chuyện này, đương nhiên Ninh Thần cũng biết, nhưng cô chưa từng nhắc đến.
Có những chuyện, biết rồi chưa hẳn nhất định phải nói ra, không nói thì càng tốt.
Giản Tư Tư cũng vậy, ầm thầm giấu tình cảm nay trong lòng, chỉ chuyên tâm làm tốt công việc của mình.
Mà sự phối hợp của cô ấy và Ninh Hạo Bân cũng coi là vô cùng hoàn hảo.
Trong hai người, một người có năng lực hành động hạng nhất, một người có năng lực ra quyết định hạng nhất, thật sự là cặp đôi vàng.
Dưới sự bồi dưỡng của Giản Tư Tư, Ninh Hạo Bân cũng thật sự giải quyết rất nhiều vấn đề khó khăn của công ty.
Thời gian lâu dần, lập nhiều công lao khiến Ninh Thần không thể không cất nhắc anh ta.
Trước đây, Ninh Hạo Bân đã được cất nhắc lên chức trưởng phòng của bộ phận, nhưng so với công lao của anh ta, làm một phó tổng như Giản Tư Tư cũng không quá đáng.
Chỉ là một trưởng bộ phận thì quả thực có chút ấm ức cho anh ta.
Nhưng anh ta không phàn nàn, cũng không chùn bước trong công việc khiến Ninh Thần cảm thấy có chút ngại.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì cuối cùng mới quyết định cho Ninh Hạo Bân một cơ hội.
Nhưng trước khi cất nhắc anh ta, thì trước tiên phải được Hoắc Khải đồng ý. Dù sao lúc đầu đã nói, sau khi Ninh Hạo Bân trở lại thì tất cả sự đề bạt phải theo một tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất.
“Em cảm thấy được thì được, anh không có ý kiến gì”, Hoắc Khải nói.
“Em cho rằng anh sợ cậu ta tham gia vào vị trí cốt lõi sẽ xảy ra chuyện giống như trước đây, không ngờ anh lại đồng ý nhanh như thế”, Ninh Thần bất ngờ nói.
Cô hiểu rõ sự cẩn thận của anh.
Đừng thấy quản lý cao cấp trong công ty nhiều như thế, các công ty liên quan nhiều như sao trời, nhưng những người thật sự tiếp xúc đến lớp cốt lõi thì vô cùng ít ỏi.
Hoắc Khải mỉm cười, nói: “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây dừng. Anh rất hiểu về điển cố này. Ninh Hạo Bân thực sự là một nhân tài có thể đào tạo, nếu bỏ không dùng thì cũng phí. Hai năm nay cậu ta đã biểu hiện rất xuất sắc, chứng minh lời hứa lúc đầu của cậu ta. Vậy thì cho cậu ta một cơ hội thì cũng không quá đáng. Hơn nữa, ngay cả khi cậu ta vẫn còn muốn cắn ngược lại chúng ta thì anh cũng chắc chắn sẽ không để cậu ta thành công”.
“Vâng, em tin anh có thể làm được”, Ninh Thần ra sức gật đầu. Trong chuyện này, cô chưa từng nghi ngờ Hoắc Khải: “Vậy ngày mai em tới công ty thì sẽ ra thông báo, đến lúc đó anh có muốn đi cùng không?”
“Đến lúc đó xem nhé. Nếu không có chuyện gì thì anh sẽ đến công ty một chuyến”, Hoắc Khải khẽ gật đầu nói.
Anh là thần thánh của công ty. Mỗi lần đến công ty đều nhận được vô số ánh mắt ngưỡng mộ. Đi một lần thì người trong công ty đều sẽ phấn khởi suốt thời gian dài.
Là ông chủ của công ty, người đại diện pháp luật, Hoắc Khải cũng có trách nhiệm thường xuyên đến công ty để tạo lòng tin với nhân viên.
Ninh Thần giơ đồng hồ lên xem, sau đó hỏi: “Đường Đường vẫn chưa tan học về nhà sao?”