Nét mặt của Đường Trọng Vi đầy nghi ngờ, cô ấy muốn biết tại sao vị hôn phu cũ của cô ấy lại xuất hiện ở đây. Rõ ràng chính Lý Phong đã đưa cô ấy vào đây kia mà.
Trong lúc cô ấy còn đang sững sờ, Hoắc Khải đã kéo cô ấy đi bộ qua đó, liền nhìn thấy Hoắc Giai Minh đang ngồi dưới tán cây cổ thụ, trước mặt là một phiến đá xanh, bên trên phủ đầy giấy, mực, bút, nghiêng.
Hoắc Giai Minh đang lẩm nhẩm gì đó dưới tán cây cổ thụ thì thấy Hoắc Khải và Đường Trọng Vi đến, cậu ta lập tức vui vẻ dừng lại, quay sang chào hỏi.
“Anh ba, chị Vi Vi, sao chị cũng ở đây?”, Hoắc Giai Minh vui vẻ hỏi.
Đường Trọng Vi nghe vậy thì sửng sốt, anh ba sao?
Cách gọi này đối với cô ấy cũng không xa lạ gì, Hoắc Giai Minh từng gọi Hoắc Khải là anh ba, vậy người trước mặt đúng là vị hôn phu của cô ấy hay sao?
Còn Lý Phong thì sao?
Vốn dĩ Hoắc Giai Minh muốn muốn nói với Hoắc Khải một chút về việc trong khoảng thời gian này cậu ta đã thu hoạch được những gì, nhưng Hoắc Khải biết trong lòng Đường Trọng Vi bây giờ đang tràn đầy sự nghi ngờ cần phải được giải đáp, liền nói: "Chị Vi Vi của em vì em nên mới phải tới đây một chuyến, em cứ nói chuyện với cô ấy trước đi, anh đi loanh quanh một chút nhìn xem nơi này đã biến hóa như thế nào rồi".
Dứt lời, Hoắc Khải liền đi ra chỗ khác.
Hoắc Giai Minh định nói thêm, nhưng đã bị Đường Trọng Vi kéo lại.
Nét mặt của cô chủ lớn Quốc tế Đường Thị đầy hoang mang hỏi: "Hai người đang làm cái quái gì vậy? Tại sao anh ta lại ở chỗ này?"
"Anh ta? Ý chị là anh ba đó hả? Đây vốn là địa bàn của anh ấy, tại sao anh ấy lại không thể ở đây chứ?", Hoắc Giai Minh hỏi ngược lại.
Hoắc Khải không có nghe kỹ nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người kia, nhưng đại khái cũng có thể đoán được.
Anh có thể đoán trước được kết quả cuối cùng là gì, cho nên bây giờ hầu hết mọi suy nghĩ hiện tại của Hoắc Khải đều chỉ đặt trong thế giới ảo trước mắt.
Những nơi sát gần bên căn nhà gỗ của Hoắc Giai Minh đã thay đổi rất nhiều, trong bán kính một dặm mọc lên đủ loại hoa lá cỏ cây.
Hơn nữa còn có rất nhiều loại cỏ cây trông rất khác so với những gì mà Hoắc Khải biết đến, nếu anh đoán không lầm thì đây hẳn là những "giống loài mới" do Hoắc Giai Minh tạo ra dựa trên trí tưởng tượng của chính mình.
Ngoài những loài hoa và cây cỏ này, chỉ có những cây cổ thụ cao chót vót.
Dãy núi Tần Lĩnh đằng kia trông vẫn rất xa, mơ hồ tràn đầy vẻ đẹp huyền ảo.
Đôi khi có những thứ càng không thể nhìn rõ thì lại càng thú vị.
Ngắm nhìn mây núi một hồi lâu, Đường Trọng Vi đã đến bên cạnh anh từ lúc nào không biết.
Hoắc Khải quay đầu lại nhìn, còn chưa kịp nói gì thì Đường Trọng Vi đã nhào vào trong vòng tay anh khóc nức nở: "Tại sao anh không nói với em sớm hơn..."
Hoắc Khải biết Hoắc Giai Minh nhất định đã nói cho cô ấy biết mọi chuyện.
Bây giờ mọi chuyện đều đã nói ra rồi, Hoắc Khải không có ý định giấu diếm điều gì, anh thở dài, vỗ nhẹ vào lưng Đường Trọng Vi rồi nói: “Không phải anh không muốn nói, mà là anh không có cơ hội để nói trước. Tình hình lúc đó quá nguy hiểm. Nếu mọi người biết anh còn sống thì không biết họ sẽ làm gì".
“Thảo nào kẻ kia đối với em quá tuyệt tình, hóa ra hắn là kẻ giả mạo!”, Đường Trọng Vi chua xót nói, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ.
Khi cô ấy biết được từ Hoắc Giai Minh rằng Hoắc Khải là Lý Phong và Lý Phong chính là Hoắc Khải, cô ấy liền cảm thấy rằng toàn bộ quan điểm về cuộc sống của mình như sắp sụp đổ.
Hai người này rõ ràng có hoàn cảnh xuất thân, kinh nghiệm và ngoại hình hoàn toàn khác nhau, làm sao họ có thể là cùng một người được?
Lúc trước khi kẻ giả mạo đuổi cô ấy ra khỏi nhà họ Hoắc, Đường Trọng Vi đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, rằng liệu có khi nào vị hôn phu của cô ấy nghe được lời vu khống nào đó, hay uống nhầm thuốc, khiến cho đầu óc trở nên hồ đồ hay không.
Cô ấy không ngờ rằng vị hôn phu thực sự của mình đã bị người khác ném xuống vách núi từ lâu và tái sinh trong thân xác của một người đàn ông khác.
Khi hình bóng của vị hôn phu khuất dần trong lòng cô và một người đàn ông khác dần bước vào trái tim cô, cô vẫn có một khoảng thời gian đau khổ không thôi.
Vì cô ấy cảm thấy rằng đây là sự phản bội của chính bản thân mình.
Rõ ràng từ nhỏ cô ấy đã nói nhất định phải gả cho Hoắc Khải, làm sao cô ấy lại có thể đi yêu một người đàn ông khác được.
Nhưng cô ấy chỉ đơn giản là không thể kìm nén cảm xúc của mình, càng cố gắng kìm nén thì cô ấy lại càng thích người đàn ông này hơn.
Tuy nhiên, người đàn ông này đã có vợ con, tình cảm vợ chồng họ còn rất tốt, dường như sẽ không bao giờ có cơ hội để cô ấy xen vào.
Cô ấy đã âm thầm chịu đựng nỗi đau, trong lòng có vô số cảm xúc nhưng không cách nào giải tỏa.
Bây giờ, cô ấy biết rằng người đàn ông này lại chính là vị hôn phu của cô tái sinh, hai bóng hình hòa làm một càng khiến cho cô ấy thêm bối rối.
Thực ra cô ấy vẫn yêu vị hôn phu của mình, tình cảm này chỉ bởi vì Lý Phong quá giống với vị hôn thê của cô ấy, hay cô ấy đã thực sự yêu anh rồi?
Đặc biệt khi nghĩ đến một số việc làm trước đây để Hoắc Khải nhìn thấy, Đường Trọng Vi không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
Hoắc Khải có thể hiểu được cảm xúc của Đường Trọng Vi, bất cứ ai gặp phải chuyện như vậy đều sẽ cảm thấy khó thích nghi ngay lập tức.
"Còn Giai Minh đâu? Sao cậu ấy không đi qua đây?", Hoắc Khải chuyển chủ đề.
“Cậu ấy nói rằng mình sẽ tiến hành một bài kiểm tra dùng gỗ để xây dựng cái gì đó ở đằng kia, sau đó cứ tự lẩm bẩm mãi”, Đường Trọng Vi bất giác đáp lại, sau đó nhận ra rằng Hoắc Khải đang thay đổi chủ đề, nên cô ấy liền ngước nhìn lên.
Mặc cho những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt cô ấy, gương mặt của cô ấy vẫn tràn đầy sự hạnh phúc.
Điều này quá khó tin, nhưng vị hôn phu của cô ấy vẫn còn sống, đó là một điều tốt, thậm chí có thể gọi là điều may mắn nhất trong cuộc đời này.
“Anh có hận những kẻ đó không?”, Đường Trọng Vi hỏi.
Sau đó cô ấy nghĩ rằng đây thật là một câu hỏi rất ngu ngốc.
Bởi vì cách đây không lâu, Hoắc Khải vừa hoàn tất việc để Hi Vọng Mới thu mua lại cơ nghiệp của nhà họ Hoắc.
Trước đây, cô ấy cũng như những người khác, không hiểu tại sao Hoắc Khải lại để cho Hoắc Trạch Minh tiếp tục làm chủ tịch. Bởi vì sau cùng, cơ nghiệp của nhà họ Hoắc đã được mua lại toàn bộ chứ không giống như các công ty khác chỉ có thể nắm được quyền kiểm soát, còn việc điều hành và quản lý vẫn phải để lại cho nhóm điều hành ban đầu.
Bây giờ Đường Trọng Vi mới hiểu rằng, cho dù Hoắc Khải có viện bao nhiêu lý do đi chăng nữa, thì lý do lớn nhất vẫn là bởi vì Hoắc Trạch Minh là cậu ruột của anh.
Ông ta là người nhà họ Hoắc, vì vậy ông ta nên phụ trách quản lý công việc của nhà họ Hoắc, ngay cả khi nhà họ Hoắc bây giờ đã trở thành một trong những công ty con của Hi Vọng Mới.
Tuy nhiên, sau khi bị người của nhà họ Hoắc sát hại, trong lòng của Hoắc Khải thực sự không có chút ý niệm báo thù nào sao?
"Hận thì tất nhiên là hận, nhưng mọi chuyện đã trôi qua quá lâu rồi, hận thù dù lớn đến đâu thì cũng đã phai nhạt. Hơn nữa, hiện tại anh vẫn còn sống trong thân phận của Lý Phong, anh không muốn thân phận mới của mình phải bận tâm dính líu nhiều đến mấy chuyện hận thù", Hoắc Khải nói.
Anh đang nói chính xác những gì mà anh nghĩ.
Lý Phong có thân phận rất trong sạch, ngoại trừ việc có bố bị ám sát ra thì không có thù hận với ai khác.
Nếu dùng thân phận này dính líu đến chuyện của nhà họ Hoắc thì sẽ lợi bất cập hại, nên việc Hoắc Khải không muốn làm như vậy là điều dễ hiểu.
Chỉ có điều quan điểm này quá lý trí, xét trên góc độ tình cảm mà nói, thì gặp phải chuyện như vậy sẽ chẳng ai có thể nhịn được.
Hoắc Khải cũng không phải là thánh nhân, tất nhiên anh sẽ không để những kẻ đã sát hại anh sống nhởn nhơ trong phần còn lại của cuộc đời mình như thế này.
Nhưng anh ta sẽ không đối đầu trực tiếp với những kẻ đó, mà sẽ sử dụng các phương pháp khác để hoàn thành cuộc trả thù của mình.
Điều quan trọng nhất là tìm ra kẻ sát nhân thực sự đứng đằng sau tấm màn.
Hoắc Trạch Minh chỉ là một con tốt, kẻ thù thực sự còn đang ẩn trong bóng tối. Nếu không điều tra ra những kẻ đó, thì dù cho có giết chết Hoắc Trạch Minh cũng vô nghĩa.
Giống như khi ai đó dùng dao chém bạn, bạn có thể bỏ qua cho hung thủ sau khi đã bẻ đôi con dao hay không?
“Em có thể biết ai đã giết anh không?”, Đường Trọng Vi hỏi lại.
Hoắc Khải nhìn cô ấy, một lúc sau, anh thở dài nói: "Em không cần phải để tâm đến chuyện này. Em là một cô gái tốt và có tấm lòng lương thiện, em không nên dính líu đến những chuyện hận thù. Anh sẽ tự xử lý công việc của mình".
Hai mắt của Đường Trọng Vi vẫn đỏ hoe, một lúc lâu sau, cô ấy mới yên lặng gật đầu.
Lúc này, cô ấy lại cảm thấy một bầu không khí quen thuộc.
Hoắc Khải đã như vậy từ khi còn là một đứa trẻ, sẽ không bao giờ để cho cô ấy chạm vào bất cứ thứ gì có thể làm tổn thương đến cô ấy. Hoắc Khải luôn luôn gánh hết mọi đau khổ cho cô ấy.
Nếu có người dám bắt nạt cô ấy, Hoắc Khải nhất định sẽ ra mặt.
Nếu có người muốn cười nhạo cô ấy, Hoắc Khải cũng sẽ ra mặt giúp cô ấy.
Nếu có ai đó nói xấu cô ấy, Hoắc Khải sẽ đứng ra bênh vực cho cô ấy.
Ngay cả khi cô ấy muốn giúp đỡ một người bạn khác, Hoắc Khải cũng sẽ chủ động giúp đỡ.
Anh cứ đưa tay ra hết lần này đến lần khác, khiến Đường Trọng Vi dần dần ỷ lại vào anh.
Khi kẻ giả mạo đuổi cô ấy đi, Đường Trọng Vi nghĩ rằng cuộc đời cô ấy đã bị hủy hoại, nhưng bây giờ, cô ấy đã nhìn thấy ánh sáng!
Cô ấy lặng lẽ đi theo Hoắc Khải trở về căn nhà gỗ.
Nhìn thấy hai người quay lại, Hoắc Giai Minh có chút thấp thỏm, nhìn Hoắc Khải, rồi nhìn Đường Trọng Vi, cuối cùng khó xử nói: "Anh ba, chị Vi Vi chị ấy..."