Chế Tạo Hào Môn

Chương 608: Bất ngờ




Tại thời điểm này, trong một trăm triệu cổ phiếu lưu thông phát hành trong nước thì đã bán ra gần một phần hai mươi. Hơn nữa có hơn một nửa là bán ra với giá gấp đôi.

Mấy năm trước, điều này vốn dĩ không thể tưởng tượng nổi.

Khi giá cổ phiếu là mười ngàn một cổ phiếu, tất cả mọi người đều chế giễu Hi Vọng Mới thèm tiền đến phát điên rồi.

Nhưng khi giá mỗi cổ phiếu đạt hai mươi ngàn thì mọi người lại điên cuồng mua vào. Nếu không phải rất nhiều tiền đều được đưa vào ngoại hối để mua cổ phiếu ở thị trường nước ngoài thì có lẽ, cổ phiếu trong nước sẽ bán được nhiều hơn.

Bởi vì rất nhiều người cho rằng, thị trường nước ngoài lớn hơn so với thị trường trong nước, nên dù giá cổ phiếu đắt hơn trong nước thì cũng đáng mua.

Khoản tiền này, Hoắc Khải không giữ lại quá nhiều mà hầu hết được chuyển vào chi nhánh VR và công nghệ tái sinh.

Một phần giữ lại để hỗ trợ các chi nhánh khác.

Trước mắt, đã có chín chi nhánh của Hi Vọng Mới, liên quan đến nhiều ngành công nghiệp. Nhưng nếu tỉ mỉ phân biệt thì sẽ phát hiện, thực ra chín công ty này đều hỗ trợ lẫn nhau.

Chúng hình thành một vòng khép kín. Cho dù không có hệ thống VR bên ngoài, thì một vòng thương mại khép kín vẫn có thể hình thành hoàn chỉnh.

Điều này khiến nhiều người rất bất ngờ về năng lực của ông chủ Hi Vọng Mới, tầm nhìn tổng thể quá mạnh, quả là hiếm thấy.

Đồng thời cũng có rất nhiều người lại nhớ lại ngôi sao hi vọng của nhà họ Hoắc. Nếu ngôi sao hi vọng đó chưa từng sa ngã thì có thể phân tranh cao thấp với ông chủ của Hi Vọng Mới hay không?

Nhà họ Hoắc bây giờ đã trở thành nhân vật ai cũng muốn mắng chửi, đánh đập.

Thế lực ngầm không giành được tài liệu kỹ thuật của phẫu thuật thay đầu. Tuy chúng tốn không ít sức lực để bắt cóc hai chuyên gia y tế tham gia cuộc phẫu thuật nhưng trước mắt vẫn chưa phát hiện thứ gì có giá trị.

Hai chuyên gia y tế hiểu rất rõ quá trình phẫu thuật, nhưng họ càng hiểu rõ, muốn hoàn thành phẫu thuật như thế thì không phải biết làm thế nào là được.

Trí nhớ của bộ não con người có hạn, mà phẫu thuật thay đầu cần độ chuẩn xác rất cao, không cho phép có bất cứ sai sót nào.

Nhưng trước mắt ngoài tài liệu cụ thể của phẫu thuật thay đầu trong tay Hoắc Khải thì những người khác chỉ dựa vào bộ não để ghi nhớ. Điều này chắc chắn không đủ để thực hiện lại cuộc phẫu thuật này.

Nếu dựa vào kinh nghiệm và trí nhớ để làm phẫu thuật, có lẽ thực hiện một lần thì sẽ chết một người.

Không có tài liệu về phẫu thuật thay đầu, đội ngũ kỹ thuật ở chi nhánh VR cũng bỏ đi rồi, bây giờ địa vị nhà họ Hoắc giống như xuống dốc không phanh.

Tuy dựa vào lợi nhuận từ các ngành nghề cũ cũng duy trì được lợi nhuận khá tốt, nhưng tất cả ngành nghề đều giảm sút đáng kể so với trước đây.

Rất nhiều công ty sợ bị nhà họ Hoắc làm liên lụy. Chủ động hoặc âm thầm giảm bớt các giao dịch kinh doanh.

Tình trạng này không ngừng tăng lên theo thời gian, khiến những thành viên nòng cốt của nhà họ Hoắc phải thở ngắn than dài, mặt mày cau có cả ngày.

Thậm chí có vài người còn oán hận Hoắc Trạch Minh, đang yên đang lành, rảnh rỗi đi chọc vào Hi Vọng Mới làm gì?

Rõ ràng các ngành mới nổi với tiềm năng vô hạn, đắc tội với họ, không phải là đi ngược lại xu hướng thị trường sao.

Bây giờ thì hay rồi, Hi Vọng Mới ngày một phát triển mà nhà họ Hoắc lại trở thành đối tượng bị ghét bỏ.

Tất cả các đồng minh, đến này đều trở thành người ngoài cuộc, mà những công ty trong hệ thống Hi Vọng Mới, sau khi lấy lại “đất đai bị mất” thì dưới sự gợi ý của Ninh Thần đã dồn sức để bao vây và đàn áp nhà họ Hoắc trên mọi phương diện.

Cho dù là lúc Hoắc Khải nắm quyền đã phát triển kinh doanh nhà họ Hoắc vô cùng rực rỡ, nhưng anh đã đi hai, ba năm rồi, nhà họ Hoắc như bây giờ đã không còn là nhà họ Hoắc kiên cố như một cái thùng sắt nữa.

Khắp nơi đều có kẽ hở. Khắp nơi đều bị người ta nắm được điểm yếu.

Ngay cả những công ty dẫn đầu ngành thì giờ đây cũng vì doanh số sụt giảm nhanh chóng mà mất đi vị trí dẫn đầu.

Trong thời gian tới, có thể dựa đoán được nhà họ Hoắc sẽ trở thành bàn đạp cho Hi Vọng Mới vươn lên.

Nhưng họ không phải là con tốt thí đầu tiên. Nói một cách chính xác, tập đoàn Phong Âu, vốn đã trở thành một chi nhánh của Hi Vọng Mới cũng vậy.

Vật tế thần đầu tiên chính là công ty Giáp Tử, công ty thuộc ngành giảm cân từng do Mục Thế Kiệt điều hành.

Đến nay, Mục Thế Kiệt đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người. Ông ta chỉ còn lại 1% cổ phần ở chi nhánh Giáp Tử. Mỗi năm cầm lấy một khoản cổ tức, chứ không biết đi tiêu sài ở đâu.

Mục Thế Kiệt cũng từng có cơ hội trở thành tầng lớp quản lý cao cấp của Hi Vọng Mới, đáng tiếc ông ta không giữ vững lòng tin, bị hoàn cảnh xung quanh tác động quá nhiều.

Mà cửa hàng Taobao nho nhỏ, nơi từng hi vọng có được giá đại lý từ công ty Mục Thế Kiệt nay đã chuyển mình trở thành một trong những công ty hàng đầu thế giới.

Những thay đổi trên thế giới này quá nhanh và quá lớn.

Đôi khi, ngồi nhớ lại sẽ khiến người ta không thể tin được.

Ngau cả Ninh Thần thỉnh thoảng ngồi nói chuyện với mấy người Giản Tư Tư nói về những chuyện đã qua thì đều cảm thấy xúc động.

Khi Hoắc Khải trở về nhà, Ninh Thần vẫn chưa tan làm.

Hoắc Khải không nói trước với Ninh Thần. Anh đi chợ mua một đống đồ ăn, muốn cho hai mẹ con một bất ngờ.

Mang đồ ăn vào nhà bếp, sau đó dự định vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ. Mười mấy giờ bay vô cùng mệt mỏi. Hơn nữa cũng phải kiểm tra những vết sẹo trong đợt tấn công lúc trước.

Sau đó, khi Hoắc Khải giơ tay kéo cửa nhà tắm, nhìn thấy trong làn hơi mờ ảo, Đường Trọng Vi đang đứng lau những giọt nước trên người cô ấy.

Hai người đối mắt nhìn nhau, sau đó, Đường Trọng Vi theo phản xạ lấy khăn tắm che người, đồng thời hét lên tiếng thét chói tai.

Hoắc Khải vội vàng đóng cửa lùi ra, vài phút sau tiếng hét mới ngừng lại.

Hoắc Khải vô cùng đau đầu, tại sao Đường Trọng Vi lại tắm rửa ở đây?

Anh không thể không đứng ở bên ngoài giải thích: “Tôi không biết cô ở bên trong…”

Trong nhà vệ sinh không có tiếng trả lời, cũng không nghe thấy có tiếng động. Cảm thấy mình đứng đây có chút ngại ngùng, Hoắc Khải nói: “Tôi xuống bếp nấu ăn trước đã”.

Nói xong, anh quay người đi vào bếp.

Vài phút sau, Đường Trọng Vi ra khỏi phòng tắm, đã mặc quần áo chỉnh tề.

Sắc mặt cô ấy đỏ bừng, liếc nhìn vào bếp, Hoắc Khải đang bận rộn bên trong, giống như vừa rồi không xảy ra chuyện gì cả.

Điều này khiến Đường Trọng Vi càng cảm thấy xấu hổ, mình vẫn là hoàng hoa khuê nữ, lớn như thế này rồi, vẫn là lần đầu tiên bị một người đàn ông không phải bố mình nhìn thấy cơ thể của cô ấy.

Đặc biệt là người đàn ông này, là người mà có rất có cảm tình.

Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Hoắc Khải, sắc mặt Đường Trọng Vi càng đỏ hơn.

Cô ấy cắn môi, do dự một lát, cuối cùng vẫn bước vào đứng cạnh bếp.

Hoắc Khải nghe thấy tiếng bước chân, nhưng anh không quay lại nhìn, vì anh biết, quay lại chỉ khiến hai người thêm xấu hổ nên nói: “Cô nghỉ ngơi một lát, tôi nấu vài món cho mấy người ăn thử”.

Dáng vẻ quay lưng lại nói chuyện của anh khiến Đường Trọng Vi cảm thấy càng xấu hổ hơn, cô ấy bất giác nói: “Có phải anh nhìn thấy hết rồi không?”

“Không!”, Hoắc Khải vô thức phủ nhận, nhưng sau đó nhận ra câu trả lời không đáng tin cậy, đành nói: “Thật ra cũng không thấy nhiều…”

“Anh còn nói!”, Đường Trọng Vi lập tức xấu hổ hét lên.

Hoắc Khải ngậm ngay miệng lại, là cô hỏi còn không cho tôi nói, phụ nữ thật khó hầu hạ.

Đường Trọng Vi nhìn chăm chú bóng lưng anh, sau đó mới cắn răng hỏi: “Tại sao anh đột nhiên trở về không nói lời nào!”

“Đây là nhà của tôi…”, Hoắc Khải có chút chán nản nói. Về nhà còn phải nói với cô một tiếng? Nhưng anh biết điều này không phải là điều mà Đường Trọng Vi muốn nghe, nên nói: “Ý của tôi là, muốn cho mẹ con họ một bất ngờ, không ngờ cô lại ở đây. À, cô đến đây từ bao giờ?”

“Đến mấy ngày rồi”, Đường Trọng Vi uể oải nói.

Tuy rằng bị Hoắc Khải nhìn sạch sẽ, cô ấy cảm thấy rất xấu hổ, nhưng lại rất thất vọng.

Bởi vì Hoắc Khải không trở về vì cô ấy mà vì tạo bất ngờ cho hai mẹ con họ.

Trong sự bất ngờ này không có liên quan đến cô ấy.

“Đến mấy ngày rồi? Ninh Thần cũng không nói với tôi”, Hoắc Khải nói.

Anh muốn giải thích tại sao mình lại mở cửa nhà vệ sinh, nhưng cách hiểu của Đường Trọng Vi lại không giống như những gì anh nghĩ, nói: “Cô ấy muốn cho anh một bất ngờ, không nghĩ rằng lại biến thành nỗi khiếp sợ”.

Hoắc Khải không tiếp lời. Vấn đề như thế này, quả thực không biết tiếp lời thế nào.

Đường Trọng Vi cũng không dài dòng nữa, nhìn thì cũng nhìn rồi, còn làm thế nào, cũng không thể móc mắt anh ra đúng không?

Ngay cả móc mắt thì cũng không thay đổi được gì.

Hai người cứ như vậy, một người bận rộn trong bếp, một người đúng ngoài nhìn, thỉnh thoảng Hoắc Khải quay lại, cũng đều cố tình tránh ánh mắt của cô ấy.

Khoảng nửa tiếng sau, cửa được mở ra, Ninh Thần và Đường Đường đi vào.