Chế Tạo Hào Môn

Chương 606: Phát hiện




“Em hiểu mà, làm thằng đàn ông, kiểu gì cũng phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình, cho dù chỉ gia nhập vào lúc giữa chừng”, Hoắc Giai Minh nói vậy rồi nhìn Hoắc Khải bằng vẻ mặt kỳ lạ: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh làm như thế, có được coi là cắm sừng cho Lý Phong không? Anh chiếm lấy cơ thể người ta, thế linh hồn của người ta đi đâu mất rồi?”

“Làm sao anh biết được...”, Hoắc Khải dở khóc dở cười.

Tư tưởng của cậu nhóc Hoắc Giai Minh thật linh hoạt, đến cả chuyện cắm sừng cũng nghĩ ra được. Có lẽ người làm nghệ thuật đều vậy, tư tưởng khá tản mạn, lúc nào cũng bay bổng.

Hai người trò chuyện thêm một lát nữa, thông qua nội dung trò chuyện, Hoắc Giai Minh cực kỳ chắc chắn rằng Hoắc Khải không hề nói dối.

Bởi vì rất nhiều sự việc chỉ có cậu ta và Hoắc Khải mới biết, mỗi khi nhắc đến những chuyện này, Hoắc Khải luôn đối đáp trôi chảy, không thể là kẻ giả mạo được.

Nghĩ đến việc anh ba của mình bị người ta mưu hại rồi sống lại vào cơ thể của một người đàn ông khác, Hoắc Giai Minh không khỏi cảm thấy như đang nằm mơ vậy.

Thế giới ảo này cũng đủ khiến cậu ta thấy mới mẻ lắm rồi, không ngờ trong thế giới thật còn có chuyện khó tin như thế.

Điều khiến Hoắc Khải vui mừng là biểu hiện của Hoắc Giai Minh lần này đã khá hơn lần trước rất nhiều.

Sóng điện não của cậu ta vẫn luôn ổn định, không đột ngột thoát ra nữa. Bản thân Hoắc Giai Minh cũng nói rằng, lần này tiến vào, cảm thấy tinh thần rất dồi dào, không giống như những gì cao thủ vô danh đã nói với cậu ta: sóng điện não của mỗi người chỉ có thể tiêu hao đến mức nhất định, không thể sinh tồn lâu dài ở nơi này.

Tất cả mọi điều “không thể” đều biến thành “có thể” khi xảy ra trên người Hoắc Giai Minh.

Chỉ có thể nói rằng, một số phương diện nào đó của cậu ta đã xuất hiện thay đổi.

Hai người nói chuyện hồi lâu, sau cùng đến bản thân Hoắc Khải cũng cảm thấy mệt mỏi mới thoát ra khỏi thế giới ảo.

Khi mở mắt ra, anh bỗng chốc cảm thấy buồn nôn.

Chuyên gia y tế vội vàng tới đỡ anh và nói: “Anh vào đó lâu quá, tạo ra kích thích nhất định với hệ thần kinh não bộ, nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe”.

Hoắc Khải xua xua tay, ra hiệu rằng anh đã biết, rồi nhìn về phía Hoắc Giai Minh ở bên cạnh.

Khi rời đi, Hoắc Giai Minh vẫn đang phấn khích luyện chế những thứ được gọi là báu thiên tiên, hoàn toàn không có chút mệt mỏi nào.

Hoắc Khải đành phải hỏi thăm chuyên gia y tế, sau khi biết được tình hình này, mấy vị chuyên gia đưa mắt nhìn nhau, ai cũng bảo không thể có chuyện ấy.

Cao thủ vô danh nói không sai, mức độ tiêu hao sóng điện não của mỗi người đều có giới hạn. Tuy rằng hiện tại họ đã tiến hành ưu hóa rất lớn về tốc độ tiêu hao, nhưng duy trì suốt mười mấy tiếng đồng hồ đã khá lắm rồi.

Nếu như theo lời Hoắc Khải nói, Hoắc Giai Minh từ đầu đến cuối vẫn sinh tồn trong thế giới ảo chứ không hề thoát ra, vậy thì cường độ sóng điện não của cậu ta có lẽ còn mạnh hơn những gì đo đạc được rất nhiều lần.

Số liệu và lý luận phát sinh mâu thuẫn khiến các chuyên gia y tế không giải thích được, đến độ họ lập hẳn tổ nghiên cứu vì vấn đề này, muốn nghiên cứu xem phải chăng có kỹ xảo gì giúp con người kéo dài thời gian sinh tồn trong thế giới ảo.

Cổ Ngôn Tài đỡ Hoắc Khải rời khỏi căn phòng, tới một phòng nghỉ chuyên dụng khác, đồng thời báo cáo với anh: “Nhà xưởng ở trong nước kia xảy ra vấn đề rồi. Họ đào được rất nhiều quan tài, bên trong chất đống rất nhiều hài cốt. Từ quần áo phục sức và các vật phẩm khác được đào lên mà có thể phán đoán rằng chắc hẳn binh sĩ và dân thường thời cổ đại được chôn chung với nhau. Họ vốn định bới ra xem có thứ gì ở bên dưới, nào ngờ mới đào được một nửa thì sương mù đột ngột xuất hiện giữa đêm. Tất cả những người có mặt đêm hôm đó đều gặp phải tình trạng giống cậu Hoắc, trong đó có hai người đã tử vong tại chỗ, còn ba người kia được chúng tôi bí mật đưa tới đây, chắc ngày mai sẽ tới nơi”.

“Năm người?”, Hoắc Khải nhíu mày: “Không phải tôi đã nói rồi sao, hành sự phải cẩn thận, tại sao còn để nhiều người bị thương như vậy”.

“Công xưởng đó rất rộng, tuy rằng đã lắp đặt rất nhiều máy quay giám sát, nhưng cần có chuyên gia duy trì. Tối hôm đó một lượng lớn máy quay đột ngột mất tín hiệu, cho nên trong số năm người kia có bốn người là nhân viên kỹ thuật đi sửa máy quay, người còn lại là người phụ trách trông coi nhà xưởng”, Cổ Ngôn Tài giải thích: “Tôi đã dặn dò những người khác, sau này nếu còn gặp tình trạng như vậy thì đợi đến ngày hôm sau hẵng đi kiểm tra”.

Sự việc đã xảy ra rồi, Hoắc Khải biết dù mình trách mắng thế nào cũng vô tác dụng, bèn hỏi: “Ngoài năm người bị thương vong kia ra, có manh mối nào hữu dụng nữa không?”

Cho dù Hoắc Giai Minh nói rằng cậu ấy rất thích mọi thứ bên trong thế giới ảo, nhưng đối với Hoắc Khải mà nói, anh vẫn hi vọng có thể giúp Hoắc Giai Minh tỉnh lại.

Cổ Ngôn Tài chưa cho anh một chiếc điện thoại: “Bên trong có tư liệu bằng video và ghi âm mà trong nước gửi tới, tôi cũng không biết có được tính là manh mối hay không, rất khó giải thích”.

Hoắc Khải khởi động điện thoại, ở màn hình chính có hai tệp, một tệp là video, một tệp là bản ghi âm.

Anh mở video ra trước, có thể nhìn thấy tất cả các đoạn video được chia màn hình bên trong nhà xưởng tối hôm đó.

Máy quay giám sát là loại chuyên dùng cho đêm tối nên quay mọi thứ rất rõ ràng, cứ như ban ngày vậy.

Trong video có thể nhìn thấy, sương mù khó hiểu từ từ lọt ra từ dưới lòng đất, dần dần lan khắp công xưởng. Tường bao xung quanh công xưởng dường như sinh ra một loại giới hạn nào đó khiến sương mù chỉ xuất hiện bên trong nhà xưởng, không lan ra ngoài.

Không lâu sau đó, sương mù nuốt hết máy quay giám sát, hình ảnh tiêu biến.

Hoắc Khải không hỏi han gì mà mở ngay bản ghi âm ra.

Khởi đầu của đoạn ghi âm chỉ có tiếng gió sàn sạt, nhưng vài giây sau, đột nhiên vọng ra tiếng hú.

Âm thanh này cực kỳ chói tai, cho dù được phát qua điện thoại cũng đủ khiến người ta thấy da đầu tê dại.

Cổ Ngôn Tài ở bên cạnh giải thích: “Máy quay giám sát của chúng tôi cũng có chức năng ghi âm, nhưng trong video không có bất kỳ âm thanh. Những âm thanh này được ghi lại bởi máy thu âm cao tần lắp đặt xung quanh nhà xưởng”.

Hoắc Khải nghe xong cả đoạn ghi âm mới ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Anh cảm thấy thứ này đồng nghĩa với điều gì?”

“Không biết nữa”, Cổ Ngôn Tài thành thật lắc đầu: “Theo ý của họ, tần số của đoạn ghi âm này đã một trăm sáu mươi nghìn Hz. Với tần số này, cho dù là loài cá heo có thể tiếp nhận tần số cao cũng không nghe thấy được. Nhưng âm thanh với tần số cao có khả năng sinh ra do chấn động dữ dội trong không khí. Bất kể là cậu Hoắc hay năm người gần đây đều có những dấu vết tương tự. Thế nên họ nghi ngờ rằng trong nhà xưởng quả thực tồn tại một thứ gì đó có thể phát ra âm thanh cao tần, cũng là kẻ đầu sỏ gây ra mọi thứ. Nhưng tính đến hiện tại, họ vẫn chưa biết được cụ thể nó là thứ gì, chỉ có thể đoán rằng nó liên quan tới thứ sương mù ngấm ra từ dưới lòng đất. Trước khi anh tỉnh lại, tất cả quan tài đã được đào lên, nhưng không phát hiện ra thứ gì bất thường”.

“Không có bất thường mới là bất thường lớn nhất”, Hoắc Khải trầm giọng nói.

Nếu đã có thứ âm thanh cao tần kinh khủng như thế tồn tại, lại có thể tạo ra thương tích thê thảm thậm chí gây tử vong cho năm người cùng lúc, chắc chắn trong công xưởng có thứ gì đó.

Về phần nó là thứ gì thì không ai biết.

Nhưng Hoắc Khải cảm thấy anh phải làm rõ chuyện này. Cho dù không phải vì Hoắc Giai Minh thì cũng để không có thêm nhiều người gặp phải bất hạnh tương tự.

“Sau khi ba người kia được đưa tới đây, chúng tôi dự định sẽ tiến hành phẫu thuật đổi đầu. Thứ nhất vì dùng thủ đoạn thông thường đã không thể điều trị nổi loại vết thương này, hai là cũng có thể tăng thêm kinh nghiệm làm phẫu thuật đổi đầu, không biết ý của anh thế nào?”, Cổ Ngôn Tài hỏi.

Hoắc Khải trầm ngâm một hồi rồi nói: “Cứ làm theo cách của anh đi, nhưng tất cả tài liệu về kỹ thuật này, nhất định phải tiến hành bảo mật nghiêm ngặt”.

“Tôi đã hiểu”. Cổ Ngôn Tài gật gật đầu.

Sau đó, Hoắc Khải xua xua tay, ra hiệu cho anh ta có thể ra ngoài.

Bấy giờ Cổ Ngôn Tài mới rời khỏi phòng, Hoắc Khải nằm lên giường.

Tuy rằng cảm thấy buồn nôn, cơ thể cũng cực kỳ mệt mỏi, nhưng tâm trạng của anh thấy thoải mái hơn bất cứ lúc nào.

Bởi vì cuối cùng cũng có một ngày, anh nói với người khác, mình là Hoắc Khải.

Anh đã giữ chuyện này trong lòng quá lâu, đến mức đã thành tâm bệnh.

Bây giờ có thể nói rõ với Hoắc Giai Minh khiến Hoắc Khải thấy nhẹ nhõm, thậm chí anh còn biết ơn cao thủ vô danh về điều này.

Nếu không nhờ có thế giới ảo này, ngày mà Hoắc Khải nói ra chân tướng có lẽ phải kéo dài thêm một thời gian nữa.

Một ngày sau, ba người bị thương trong nước đã được chuyển tới.

Đội ngũ bác sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước lập tức chia làm ba nhóm, tiến hành đồng thời ba ca phẫu thuật đổi đầu.

Ý nghĩa của ba ca phẫu thuật này không kém gì lần đầu tiên thực hiện, thậm chí còn quan trọng hơn lần đầu tiên.

Nếu cả ba ca phẫu thuật này thành công chứng tỏ nghiên cứu về phẫu thuật đổi đầu của họ đã gần như hoàn hảo, gần như có thể tung ra thị trường được rồi.

- ---------------------------