Lần đầu thay đổi giữa thế giới ảo và thế giới thực, ở đây còn là một vùng trắng xóa không có gì cả, như phòng thời gian trong truyện tranh Bảy Viên Ngọc Rồng vậy. Không gian trong đó gần như là vô hạn, cũng có thể nói là không có không gian.
Nhưng giờ đây, thế giới này rõ ràng là đã có không gian và thời gian.
Trên trời có mặt trời sáng chói, dưới đất cũng có bóng của bản thân mình.
Ngoài bóng ra thì còn mặt đất cứng cáp và cỏ dại mọc khắp nơi.
Mà phía xa sau kia là một dãy núi miên man vô tận. Theo kiến thức địa lý của anh thì có lẽ đây là dãy Tần Lĩnh.
Những ngày qua, thế giới ảo đã phát triển thế này rồi ư?
Sự thay đổi của trái đất được tính bằng một triệu ngày, nhưng ở đây lại tính bằng tháng.
Khi có càng nhiều người tham gia vào xây dựng thế giới ảo thì có lẽ thời gian phát triển sẽ thật sự tính bằng ngày, giờ, giây mất.
Ở không xa kia là một con sông, bên cạnh con sô ng có một người như đang cố sức chặt phá cái gì.
Hoắc Khải do dự một hồi rồi đi về phía người đó, một lát sau thì cũng nhìn rõ được tướng mạo của đối phương.
Không phải ai khác mà chính là Hoắc Giai Minh đang hôn mê trong thế giới thực.
Hoắc Khải bước nhanh đến, hét lên: “Giai Minh!”
Hoắc Giai Minh ngẩng đầu nhìn rồi cười hì hì vẫy tay: “Anh ba! Anh lại đến rồi!”
Hoắc Khải ban đầu còn chưa kịp phản ứng lại, khi đến trước mặt Hoắc Giai Minh, anh mới nhận ra thái độ của cậu ta có gì đó sai sai.
Từ lý luận mà nói, thế giới ảo này không giống hiện thực, mà tên giả mạo của nhà họ Hoắc cũng đã mai danh ẩn tích hơn một năm rồi. Đáng lý ra Hoắc Giai Minh không nên có phản ứng này mới phải.
Cho dù không hoảng hốt gì thì ít ra cũng phải nghi ngờ chứ?
Hoắc Giai Minh như biết được anh đang nghĩ gì, bèn cười hì hì nói: “Có phải anh cảm thấy em không giống bình thường, không hề kinh ngạc gì không?”
Hoắc Khải không che giấu suy nghĩ của mình, gật đầu đáp: “Đúng vậy, tại sao thế?”
“Vì có người đã nói cho em biết chân tướng của nơi này rồi”, Hoắc Giai Minh nói.
“Có người nói cho em?”, Hoắc Khải nghi ngờ nhìn tứ phía: “Ở đây còn ai khác hả?”
Nhưng sau đó, khi nghĩ đến những người thử nghiệm BCI thì có lẽ là Hoắc Giai Minh đang chỉ bọn họ nhỉ?
Nhưng Hoắc Giai Minh lại đá: “Thần sáng thế nói với em đó, đây là một thế giới mới. Thần sáng thế cũng nói cho em biết em có thể sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại được ở ngoài đời thực, cho nên em chỉ có thể sống tiếp ở đây thôi. Còn anh, em cũng không biết Lý Phong và anh có quan hệ gì, nhưng em nghĩ là hai người chắc hẳn rất thân, nếu không thì sao anh có thể vào trong thế giới này được chứ. Cho nên mọi chuyện lúc trước anh làm với nhà họ Hoắc, bao gồm cả việc trở mặt với chị Vi Vi là vì phát triển kỹ thuật này sao?”
Rõ ràng là Hoắc Giai Minh đang hiểu lầm gì đó rồi.
Nhưng Hoắc Khải quan tâm đến thần sáng thế mà cậu ta nói đến hơn.
“Chính là thần linh sáng tạo ra thế giới này ấy, anh không biết sao?”, Hoắc Giai Minh khó hiểu nói.
Lúc này, có một ngon lửa rơi xuống từ ánh dương chói lóa, sau đó thì hóa thành hình người.
Toàn thân đúc kim loại và còn đang cháy bừng bừng, nhưng dáng vẻ của người này giống cao thủ vô danh đến 90%.
“Anh ta chính là thần sáng thế đó!”, Hoắc Giai Minh nói.
Nhìn người lửa màu vàng kim từ trên trời rơi xuống này, Hoắc Khải hiểu ra ngay đây chính là cao thủ vô danh.
Khung của thế giới ảo là do cao thủ vô danh tạo ra từ vô số mã code rồi ghép lại, cho nên anh ta tự xưng là thần sáng thế cũng không sai.
Trong thế giới mới này, cao thủ vô danh có quyền lực tối cao, nên có thể gọi là thần linh chí tôn.
Có vẻ người này khá là thích mấy thứ huyền ảo.
“Sao, nhìn tôi có mạnh mẽ không? Nghĩ lâu lắm mới quyết định được đấy”, người màu vàng kim mà cao thủ vô danh hóa thành lắc lư, bộ dáng rất tự kỷ.
Đây chính là sự thần kỳ của mạng xã hội. Có những điều trong thế giới thực không thể thực hiện được thì vào đây lại dễ dàng bung xõa.
Hoắc Khải nhìn thì bật cười đáp: “Cũng được, nhưng sao anh lại cũng vào BCI thế? Không code nữa à?”
“Vào BCI? Tôi đâu có dùng cái phương thức thấp kém đó”, cao thủ vô danh đắc ý nói: “Đừng quên thế giới này là do tôi chế tạo ra, chỉ cần tôi muốn là có thể vào được thoải mái. Thứ anh nhìn được bây giờ chỉ là hình ảnh ảo mà thôi, còn âm thanh thì được truyền đến từ mic. Tóm lại đây có thể coi như một hóa thân của tôi chứ không phải bản thể”.
“Đây là code của anh hả?”, Hoắc Khải kinh ngạc nhìn cao thủ vô danh: “Vậy nó có gì khác BCI?”
Cao thủ vô danh nói luôn: “Khác biệt lớn nhất chính là sóng não bị hạn chế, chỉ có một thân thể. Còn tôi, chỉ cần tôi muốn là có thể thiên biến vạn hóa. Cho nên nếu các anh rảnh thì chỉ có thể đi chơi bài, nhưng tôi thì có thể cho hai bản thể khác nhau của chính tôi chơi cờ”.
Hoắc Khải nghe thì rất muốn chửi thề, năng lực thần kỳ như thế mà lại chỉ để chơi cờ, không thấy phí hay sao?
Nhưng nghĩ đến tính cách của cao thủ vô danh, cả ngày chỉ ngồi trong căn phòng viết code nhàm chán, chơi được cờ đã là tốt lắm rồi.
Dĩ nhiên, người giỏi viết code thì thường đều giỏi chơi cờ, dù sao cách thức khác nhau nhưng vẫn là tư duy logic.
“Tôi đến là để chào anh và cũng nói thêm là, khung của thế giới ảo đã được một nửa rồi đấy, chắc hai ba tuần nữa là xong thôi. Lúc ấy, người vào trong thế giới ảo có thể làm bất cứ chuyện gì trong phạm vi quy tắc”, cao thủ vô danh nói: “Anh giờ cũng có thể thử xem, ví dụ như, thay đổi kiểu quần áo mình đang mặc”.
Hoắc Khải cúi đầu nhìn giày mình, khẽ suy nghĩ, quả nhiên nó đã biến thành loại mà anh nghĩ đến.
Khi giày anh hoàn toàn thay đổi thì anh cũng không thấy đau đầu hoa mắt như lần trước nữa.
“Sao nào, vẫn chịu được chứ? Khung code bây giờ đã bị đổi thay đổi nhiều lắm rồi, giảm bớt tiêu hao não hơn trước nhiều. Từ lý luận thì có thể nói, nếu não đủ mạnh thì có thể dời núi lấp biển, hô mưa gọi gió gì đó”, cao thủ vô danh nói tiếp.
“Thế này khác gì thế giới tiên hiệp đâu?”, Hoắc Khải buồn bực nói: “Mà việc này không vi phạm quy tắc của thế giới à?”
“Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng sau này, khi tôi thấy lập xong quy tắc mà làm những chuyện này thì cũng không chạm đến quy tắc. Nói chính xác là chỉ cần không quá kinh khủng, như kiểu đấm vỡ mặt trời, thì sẽ không bị quy tắc thế giới phát hiện ra”, cao thủ vô danh đáp: “Cho nên tôi nghi ngờ là thế giới ngày xưa thật sự có những người phi phàm tồn tại trong truyện thần thoại hay Sơn Hải Kinh”.
Hoắc Khải không biết nói gì nữa. Khi cao thủ vô danh muốn lập một thế giới ảo thì muốn nếm thử cảm giác đột phá đến thế giới có chiều không gian cao hơn để áp vào thực tiễn.
Nhưng giờ đây, anh ta vẫn có thể tuân thủ quy tắc mà làm những chuyện phản đạo lý, và cho rằng truyền thuyết, thần thoại đều có thật.
Theo lý luận thì cao thủ vô danh không sai, vì các quy tắc của thế giới ảo đều dựa theo thế giới thực mà ra.
Những việc làm được trong này thì cũng có thể làm trong thực tiễn.
Nhưng trong thế giới ảo thì sẽ phóng to tinh thần lực của bạn ra gấp trăm gấp ngàn lần.
Nhưng thế giới thực thì lại rất khó, ít nhất là đến giờ vẫn chưa có ai nghiên cứu được cách tăng tinh thần lực lên.
Nếu có một ngày đó trong tương lai thì con người sẽ tiến vào thời đại tiếp theo!
Thời đại thần thoại!
Dĩ nhiên, nó chưa thể thực hiện trong hiện tại được, Hoắc Khải chỉ nghĩ qua như vậy chứ không tư duy nhiều thêm về nó.
- ---------------------------