Lúc này, điện thoại của Ninh Thần vang lên.
Cô cầm lên xem, thấy là Hoắc Khải gọi thì liền vội vàng bấm nghe.
“Sao rồi em, tình hình công ty vẫn ổn chứ?”, Hoắc Khải hỏi.
“Không ổn lắm”, Ninh Thần nhìn đám trong hội đồng quản trị rồi nói nhỏ: “Tổn thất rất lớn, khi nào thì anh quay về?”
“Chắc phải một thời gian nữa anh mới về được, nhưng em không cần lo lắng chuyện công ty đâu. Giờ em hãy đăng một thông báo mới đi, nội dung rất đơn giản, nói giá cổ phiếu của Hi Vọng Mới tăng lên gấp đôi!”, Hoắc Khải nói.
“Gấp đôi?”, Ninh Thần kinh ngạc thốt lên. Có lẽ là vì giọng điệu của cô quá mức kinh ngạc, âm thanh hơi to, nên khiến những người khác quay ra nhìn.
Cô vội vàng ngồi xuống, đáp: “Anh điên hả! Tăng gấp đôi chẳng phải sẽ bị người ta cười cho hay sao! Anh có biết tình huống hiện giờ…”
“Anh nói rồi mà, em không cần lo chuyện này đâu, chỉ cần công bố lên theo ý anh là được. Theo kế hoạch của anh, muộn nhất ngày mai thì phiền phức sẽ được hóa giải”, Hoắc Khải cười nói.
Ninh Thần muốn hỏi anh xem hệ thống liên minh bây giờ tổn thất mấy tỷ mỗi ngày, rất nhiều công ty đang đòi thoát ra, anh lấy tự tin ở đâu ra mà chắc chắn rằng trước trưa mai mọi chuyện sẽ được hóa giải chứ?
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, Ninh Thần cũng không dám hỏi.
Hơn nữa, cô nghe ra được sự cực kỳ tự tin trong lời nói của Hoắc Khải.
Chồng cô chưa bao giờ làm việc gì mà mình không nắm chắc, nếu anh đã dám nói thì nhất định sẽ thành sự thật.
Ninh Thần vốn đã tin tưởng Hoắc Khải tuyệt đối, sau khi suy nghĩ nửa phút, cô nói: “Vâng, em sẽ thông báo luôn, còn việc gì cần làm nữa không anh?”
“Ngoài ra thì không còn gì nữa đâu. Nếu có thì chờ sau khi thông báo tin tức ra, em bảo phòng quan hệ công chúng phối hợp tuyên truyền nhiều hơn nữa. Sau đó thì em cũng nghỉ ngơi một chút mà chuẩn bị đón nhận một lượng lớn thư đề nghị hợp tác đi. Sau này sẽ nhiều việc lắm đó, giờ mà không nghỉ thì không có thời gian nghỉ thật đâu”, Hoắc Khải nói.
Ninh Thần nghe vậy thì tràn đầy kinh ngạc. Rốt cuộc Hoắc Khải có ý gì? Tuyên truyền thật nhiều? Tuyên truyền cái gì? Tại sao lại có nhiều thư đề nghị hợp tác?
Nhưng Hoắc Khải không giải thích mà chỉ cười: “Tin tức giờ chắc đã truyền về trong nước rồi đó. Em lên đọc tin tức là biết ngay à. Mà em có khỏe không? Còn bao lâu thì đến ngày dự sinh? Đừng để mình mệt quá, cần nghỉ thì nghỉ, nhiều việc không cần em phải tự mình làm đâu”.
Giờ Ninh Thần mang song thai, đã gần đến ngày dự sinh. Mỗi ngày cô đều vác bụng bầu đi làm.
Cũng chính vì nhìn thấy tác phong của cô mà công ty trên dưới đều cảm thấy có động lực, không một ai là tan làm đúng giờ cả.
Mọi người đều tự nguyện tăng ca đến nửa đêm, thậm chí có người còn lấy cả chăn gối để “chiến đấu” luôn ở công ty.
Lần nguy cơ này tuy nghiêm trọng hơn bất kỳ lúc nào, nhưng phản ứng của nhân viên công ty lại tốt hơn trước nhiều.
Chỉ có số rất ít là muốn rời khỏi đây, còn những người khác thì vẫn làm việc cần làm.
Công ty càng gặp khó khăn thì càng kích thích tinh thần cùng nhau chiến đấu của bọn họ.
“Em vẫn ổn, giờ vẫn chưa có cảm giác gì cả”, Ninh Thần đáp lời.
“Vậy thì tốt. Anh sẽ cố gắng về sớm. Tóm lại là em phải chăm sóc bản thân thật tốt, đây là chuyện quan trọng nhất”, Hoắc Khải nói.
Câu nói này khiến Ninh Thần nở nụ cười. Bất kể xảy ra chuyện gì thì chồng cô vẫn quan tâm cô nhất.
Sau khi cúp máy, Ninh Thần đặt điện thoại xuống, gõ tay lên bàn.
Mấy người trong hội đồng quản trị đã không kìm được mà đi tới hỏi cô là ai gọi điện thoại tới, có phải anh Lý gọi không, nói gì mà tăng gấp đôi?
Ninh Thần hít sâu một hơi, nở nụ cười, đáp: “Đúng là chồng tôi gọi tới. Anh ấy bảo tôi đưa ra thông báo rằng cổ phiếu của Hi Vọng Mới sẽ tăng lên gấp đôi!”
“Cái gì? Anh Lý bị điên à!”
“Chắc chắn là điên rồi! Chúng tôi còn đang muốn giảm giá mà anh ta lại đòi tăng gấp đôi? Lúc này rồi, dù có giảm giá thì chưa chắc đã có người dám mua đâu, tăng giá khác nào đi vào chỗ chết đâu!”
“Ông chủ Lý nghĩ cái gì vậy trời, muốn dọa ai? Người ta có ngu đâu mà bị dọa chứ”.
Một đám người liên tục bày tỏ sự bất mãn, mà đây là chuyện của mình Hi Vọng Mới, không liên quan đến người khác. Chỉ cần Hoắc Khải và Ninh Thần đồng ý thì muốn tăng giá cổ phiếu đến bao nhiêu cũng được.
Vì công ty vẫn chưa niêm yết, là của cá nhân, không cần giải thích hay chịu trách nhiệm với bất kỳ ai hết.
Mặc dù đám hội đồng quản trị đó cảm thấy không thỏa đáng, nhưng cũng không còn cách nào. Nhưng bọn họ đều bất mãn vì quyết định này. Có người thậm chí còn cân nhắc đến việc rời khỏi hệ thống.
Ông bà chủ của Hi Vọng Mới đã làm loạn như thế thì lấy đâu ra hy vọng chứ?
Ninh Thần không giải thích với bọn họ mà chỉ gọi trưởng phòng quan hệ công chúng đến, nói nội dung thông báo cho cô ta rồi bảo cô ta làm việc.
Trưởng phòng quan hệ công chúng là nhân viên cũ được tuyển lần hai, rất có năng lực.
Nhưng cô ta cũng cảm thấy quyết định này rất bất ngờ.
“Tổng giám đốc Ninh, chị chắc chắn là sẽ phát thông báo này ạ?”, cô trưởng phòng xinh đẹp hỏi lại.
“Chắc chắn”, Ninh Thần gật đầu nói.
Cô ta đáp lời rồi không hỏi lại nữa mà lập tức đi chuẩn bị.
Với cô ta, bất kỳ quyết định nào không hợp lý thì đều không phải việc mà cô ta cần nghĩ đến. Chỉ cần sếp bảo được thì cô ta sẽ làm.
Vì chức vụ của cô ta là phụ trách quan hệ công chúng chứ không phải phụ trách quyết sách vận hành công ty.
Mỗi một chức vụ đều có trách nhiệm và nhiệm vụ cần làm. Chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được, không cần nhúng tay vào những việc mình không chuyên.
Đây là một tố chất công việc cơ bản của một nhân viên. Lo chuyện bao đồng sẽ chỉ càng khiến bản thân thêm phiền thôi.
Sau khi trưởng phòng quan hệ công chúng rời đi, Ninh Thần mở máy tính ra, bắt đầu đọc tin tức liên quan đến Hi Vọng Mới.
Phần lớn tin tức đều liên quan đến cuộc chiến cạnh tranh gần đây. Ninh Thần không vội mà lật từng trang để xem.
Lật đến trang thứ sáu, có một tin tức đã thu hút sự chú ý của cô.
“Sống lại không phải là chuyện giả tưởng! Hi Vọng Mới, niềm hy vọng mới của nhân loại!”
Tiêu đề này khiến Ninh Thần bấm vào đọc.
Khi cô nhìn thấy nội dung trong màn hình thì trở nên sững sờ. Phải mấy phút sau, mặt cô bắt đầu đỏ lên, đó là sự hưng phấn và kích động cực độ.
Phẫu thuật thay đầu?
Đội ngũ y học do chồng cô dẫn dắt đã thành công?
Mặc dù không biết Hoắc Khải lấy đội ngũ y học ở đâu ra, cũng không biết anh làm như thế nào, nhưng Ninh Thần có thể khẳng định tin tức mà Hoắc Khải nói chắc chắn chính là cái này!
Ninh Thần không hiểu nhiều về y học, cùng lắm chỉ là cảm cúm thì uống thuốc gì, sốt thì uống cái gì, đau bụng thì uống gì mà thôi.
Nhưng phẫu thuật thay đầu này, là kẻ ngốc thì cũng biết nó có ý nghĩa gì.
Tức là cho dù bạn đã 90 tuổi thì vẫn có thể nhờ vào phẫu thuật này để quay về tuổi 20 và tiếp tục sống tiếp.
Con người ít khi tử vong vì vấn đề não bộ mà do tuổi thọ, hoặc cơ quan nào đó trong cơ thể bị thoái hóa nghiêm trọng, không thể tiếp tục kéo dài sinh mạng cho cơ thể nữa.
Cho nên, bỏ cái thân thể già cỗi này đi là bạn có thể sống được lâu hơn.
Nếu như có thể thay đổi được sự già đi của não bộ thì con người có thể sống đến vĩnh cửu.
Thuốc kéo dài thậm chí cải thiện sự già đi của não bộ đã xuất hiện trong một vài phòng thí nghiệm rồi. Kết quả cụ thể có lẽ không khiến người ta quá hài lòng, nhưng cũng là một xu hướng tốt.
Ít nhất thì còn chứng minh lý luận này khả thi.
Khi đọc được tin tức này, trái tim của Ninh Thần liền trở nên vững vàng.
Cô bắt đầu tìm kiếm thêm dựa trên các từ khóa này.
Thật ra không cần tìm kiếm nhiều. Khi Ninh Thần đọc được bài này thì hệ thống số liệu đã bắt đầu được khởi động.
Trang web tìm kiếm không ngừng gợi ý cho cô những tin tức liên quan, mỗi một tin đều đến từ trang thông tin có tiếng trong nước. Thậm chí khi Ninh Thần tìm một vài trang web truyền thông nước ngoài thì cũng đọc được những thông báo như vậy.
Hơn nữa có một vài bài báo còn có cả video nữa.
Trong video, có thể thấy rõ được Hoắc Khải giới thiệu về tình hình cuộc phẫu thuật này và hình dáng của Hoắc Giai Minh trong phòng phẫu thuật.
Có hơn 100 vị chuyên gia tập hợp ở một chỗ, đứng sau và bên cạnh cậu ta. Trên mặt bọn họ đều là sự hưng phấn và kích động.