Tuy nhiên, những người ở đó bước ra từ trong chiến tranh, nên làm sao có thể dễ dàng cướp lấy thứ ở trong tay họ được. Có thể tưởng tượng được rằng bên trong bệnh viện hẳn phải có một số lượng lớn vệ binh có vũ trang.
Vào đó để cướp thì chẳng khác nào đi tìm cái chết!
Vì vậy, mặc dù các chuyên gia y học đã đưa ra đề xuất này, nhưng họ cũng không nghĩ rằng chuyện như thế sẽ có khả năng thành công.
Muốn cướp đi được một thứ gì đó từ bệnh viện Wilson, thì mức độ khó khăn cũng tương đương với việc đi cướp kim cương từ trong mỏ kim cương vậy, chưa vào đến nơi thì đã thấy xác mình bị bắn thủng lỗ chỗ rồi.
Ngoài ra, mặc dù họ không rõ ràng lắm về mối quan hệ giữa Hoắc Khải và Hoắc Giai Minh, nhưng xét trên góc độ lý trí, sẽ không có ai sẵn sàng làm một việc mạo hiểm như vậy chỉ vì một người đàn ông khác.
Hơn nữa, ngay cả khi có được loại thuốc đặc biệt đó, việc Hoắc Giai Minh có thể trì hoãn thời gian cho đến khi ca phẫu thuật thành công hay không thì vẫn còn phải xem xét thêm.
Suy cho cùng, mọi thứ chỉ là lý thuyết, chưa phải là thực tế.
Hoắc Khải chỉ do dự ba giây, sau đó gật đầu nói: "Được rồi! Tôi sẽ cho người đi lấy thuốc, các người hãy chuẩn bị sẵn sàng đi! Nhớ cho kỹ, đây chính là các người đã hứa với tôi, sau khi lấy được thuốc mà vẫn không thể thành công thì chuyện này sẽ không kết thúc một cách đơn giản như vậy đâu".
Hoắc Khải có thể cho phép những bác sĩ này thất bại, nhưng anh không cho phép họ thất bại sau khi họ đã hứa.
Lời hứa là thứ mà Hoắc Khải coi trọng nhất.
Các chuyên gia y học không ngờ rằng Hoắc Khải sẽ dễ dàng đồng ý như vậy, sau một lúc sững sờ, lập tức gật đầu nói: "Anh yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức! Chỉ cần có đủ thời gian, dựa vào tình huống hiện tại, xác suất thành công có thể được tăng lên 40%!"
Xác suất 40% tức là khả năng thất bại vẫn cao hơn. Nhưng đối với những người này, cũng như đối với ca phẫu thuật này, đó đã là một con số vô cùng cao.
Nếu không có nhiều chuyên gia y học hàng đầu thế giới tập hợp lại với nhau, cộng với nhiều thiết bị và dụng cụ hàng đầu các loại, thì có lẽ ca phẫu thuật này sẽ không bao giờ thành công, cho dù chỉ là 4% cũng không có.
Đây cũng là lý do tại sao trước đây không ai dám làm phẫu thuật thay đầu, chính là vì họ không có các nhân vật hàng đầu đến từ các lĩnh vực y học khác nhau để giúp đỡ.
Mọi người thường rất ngại làm những việc mạo hiểm như thế này, thành công thì không sao, nhưng nếu không thành công thì sẽ trở thành vết nhơ cho sự nghiệp.
Khi thấy rõ ràng xác suất thất bại lớn hơn nhiều so với thành công, họ đương nhiên không sẵn sàng chấp nhận rủi ro.
Chỉ có Cổ Ngôn Tài vừa cứng rắn vừa mềm dẻo, trước tiên sử dụng sóng não VR để kết nối dự án truyền thông chiêu mộ người tài, rồi mới có cơ hội thực hiện kế hoạch này.
Sau đó, Hoắc Khải đi đến một khu vực kín rồi lấy điện thoại di động ra để gọi điện.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, anh liền nói: "Bệnh viện Wilson có một loại thuốc đặc biệt có thể kéo dài sự sống trong mười giờ. Tôi cần loại thuốc này, hãy giúp tôi lấy nó. Không thể chờ quá lâu, trong vòng bốn giờ nó phải được chuyển đến tận tay cho tôi".
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, Hoắc Khải cũng không thúc giục đối phương trả lời, bởi vì anh biết khoảng lặng này không phải là để đối phương suy nghĩ đến việc từ chối, cũng không phải đối phương do dự, mà là do đối phương đang suy nghĩ đến khả năng thành công cao bao nhiêu.
Sau khoảng nửa phút, một giọng nói truyền đến trong điện thoại: "Không thành vấn đề, bốn giờ là đủ rồi".
“Được, tôi sẽ chờ mọi người”, Hoắc Khải nói.
Cuộc gọi này đương nhiên là gọi cho một trong những hậu thuẫn của Hoắc Khải, đó là tiểu đội Tinh Anh thần bí.
Có tổng cộng mười hai thành viên trong tiểu đội Tinh Anh, năm người trong số họ được cử đến để bảo vệ Ninh Thần và những người khác ở trong nước.
Vẫn còn bảy người ở nước ngoài, và bây giờ, theo yêu cầu của Hoắc Khải, tất cả bảy người này được phái đến bệnh viện Wilson để lấy thuốc.
Mặc dù thuộc quyền quản lý của Hoắc Khải, nhưng hàng ngày ngoài việc huấn luyện, họ cũng sẽ đảm nhận những nhiệm vụ khó khăn. Không phải để kiếm tiền, vì Hoắc Khải có phân bổ một phần quỹ riêng của mình cho họ, nên những người này không thiếu tiền.
Mục đích duy nhất trong nhiệm vụ của bọn họ chính là duy trì sự nhạy bén trước mọi nguy hiểm.
Bởi nếu chỉ được đào tạo đơn giản, thì con người sẽ không bao giờ có thể thích nghi với những môi trường phức tạp và nguy hiểm đến tính mạng. Không thể thích nghi được trong các môi trường với những người quanh năm lang thang trên bờ vực của cái chết thì cũng tương đương với việc tự đi tìm chết vậy.
Những nhiệm vụ khó khăn cho phép họ duy trì trạng thái tốt nhất.
Với mọi nhiệm vụ, họ đều hoàn thành rất tốt và nhận được sự tán thưởng nhiệt liệt.
Theo thời gian, nhiều người trên thế giới đều biết rằng có tồn tại một đội ngũ những người như vậy, cho dù nhiệm vụ được giao cho họ có khó khăn đến đâu, thì họ cũng có thể hoàn thành nó một cách hoàn hảo.
Mỗi một người trong số họ đều là những người ưu tú tuyệt đối. Mười hai người tạo thành một đội, và đội này gần như là bất khả chiến bại!
Không ai biết họ đến từ đâu, vì lý do gì mà họ hợp tác với nhau, ai là ông chủ đằng sau họ, và cơ cấu tổ chức của họ là gì.
Bất cứ ai muốn khám phá những bí ẩn này đều sẽ không bao giờ xuất hiện trở lại lần nữa.
Sự tồn tại của tiểu đội Tinh Anh đã trở thành một điều cấm kỵ.
Chỉ có thể tìm họ để giao cho họ nhiệm vụ cần hoàn thành, còn những việc khác, tốt nhất không nên có ý kiến.
Hoắc Khải có thể tập hợp được một nhóm người tinh anh như vậy, chỉ có thể nói là do vận may của anh quá tốt, chính là ngẫu nhiên mà bọn họ nguyện ý tuân theo mệnh lệnh của anh.
Có tiểu đội Tinh Anh nhúng tay vào, thì ngay cả bệnh viện Wilson cũng sẽ không thể ngăn chặn được.
Hoắc Khải không lo lắng về thuốc, anh chỉ lo lắng về việc liệu những chuyên gia y học này có thể thực hiện lời hứa của họ sau khi thuốc được mang tới hay không.
Đó là bởi vì xét theo giọng điệu và biểu hiện của các chuyên gia y học trước đó, có thể thấy những người này vẫn chưa chắc chắn lắm, bao gồm cả tình trạng hiện tại, họ cũng chỉ là đang bị buộc phải tìm ra một lối thoát trong tất cả các khả năng mà thôi.
Kết quả cuối cùng của chuyện này, rốt cuộc là sự sống hay cái chết, vẫn không ai có thể nói trước được.
Cổ Ngôn Tài vừa mở cửa đi vào, nhìn thấy Hoắc Khải đã để điện thoại xuống, liền hỏi: "Nếu sau khi thuốc được mang tới mà chuyện vẫn không thành công thì anh định làm gì với những người này?"
Sự tin tưởng của Cổ Ngôn Tài đối với Hoắc Khải là không có gì phải bàn cãi.
Chỉ cần Hoắc Khải nói có thể lấy được thuốc, thì anh ta nhất định tin rằng ông chủ có thể làm được.
Còn đối với việc liệu điều đó được thực hiện như thế nào, liệu có quan trọng lắm hay không?
Hoắc Khải nắm trong tay rất nhiều quân bài, Cổ Ngôn Tài biết điều đó, nhưng ngay cả anh ta cũng không biết những quân bài của Hoắc Khải là ai và đang ở đâu.
Hoắc Khải hiểu rất rõ về hai chữ cân bằng.
Mặc dù đó là những quân bài nằm trong tay của chính anh, thì anh cũng sẽ không để những quân bài này được quen biết nhau. Bởi vì khi những quân bài đoàn kết lại sẽ có thể tạo ra một thế lực mà ngay cả anh cũng sẽ rất khó để đối phó lại.
Cổ Ngôn Tại hiện đang lo lắng về số phận của những chuyên gia y học đó.
Nếu thật sự Hoắc Khải có kế hoạch giết ai đó để trút giận trong trường hợp thất bại, thì Cổ Ngôn Tài cũng phải chuẩn bị trước. Ít nhất, anh ta không thể để Hoắc Khải rơi vào tình thế nguy hiểm vì sự cố này.
"Nghĩ gì vậy? Định giết bọn họ à?", Hoắc Khải hỏi sau khi nhìn Cổ Ngôn Tài.
Cổ Ngôn Tài hơi ngập ngừng. Anh ta đang suy nghĩ về ý định hỏi câu hỏi này của Hoắc Khải, một lúc sau, anh ta mới trả lời: "Theo quan điểm của tôi, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật. Bệnh viện Wilson không hề dễ dàng để đối phó, cho dù anh có thể lấy được thuốc từ đó, nhưng với lai lịch của bọn họ, nếu bọn họ muốn trả thù anh thì sẽ rất là phiền phức".
Ý tứ của Cổ Ngôn Tài rất đơn giản và rõ ràng, rằng cho dù ca phẫu thuật có thành công hay không thì những người này cũng không thể sống tiếp.
Chỉ khi họ chết thì phía bệnh viện Wilson mới không bao giờ biết ai đã lấy trộm thuốc. Chỉ có cách này thì Hoắc Khải mới có thể thực sự an toàn.
Nhưng Hoắc Khải lại không nghĩ vậy, anh rất biết ơn những chuyên gia y học này vì họ đã làm hết sức mình. Nhiều người đã bị hôn mê vài lần, nhưng điều đầu tiên họ làm mỗi khi tỉnh dậy là quan tâm đến tiến độ của ca phẫu thuật, và khi có vấn đề gì thì họ lại sẵn sàng lao vào giúp đỡ ngay lập tức.
Đối với những người như vậy, nếu như anh phải giết họ vì sự an toàn của bản thân, thì tức là anh đã phá bỏ những nguyên tắc làm người của mình.
Hoắc Khải là một người sống có nguyên tắc, có thù báo thù, có ân báo ân.
Nếu như người khác không xúc phạm đến anh, hơn nữa còn cố gắng hết sức để giúp đỡ anh, thì anh cũng không thể làm nên những chuyện vong ân phụ nghĩa.
Vì thế, anh chỉ xua tay nói: "Không cần nói thêm về chuyện này. Nếu thật sự thất bại thì cứ để bọn họ đi. Tôi vừa rồi chỉ hù dọa bọn họ một chút mà thôi, để họ có thể thư giãn vào giây phút cuối cùng".
"Nhưng...", Cổ Ngôn Tài nói với vẻ mặt lo lắng.
Nhưng anh ta chưa kịp nói xong thì đã bị Hoắc Khải cắt ngang: "Tôi đã nói, dù thành công hay thất bại, đều sẽ không có chuyện gì xảy ra với bọn họ. Anh hãy nhớ, chúng ta không phải là những kẻ máu lạnh tàn nhẫn giết người không chớp mắt. Chúng ta muốn làm chuyện này không phải là để hủy diệt thế giới, mà là để tạo ra một thế giới mới. Có thể chúng ta không vĩ đại như thần thánh, nhưng chúng ta không bao giờ có thể biến thành một kẻ xấu xa vong ơn phụ nghĩa, đã hiểu chưa?"
Cổ Ngôn Tài im lặng một lúc rồi gật đầu: "Tôi hiểu, nhưng tôi lo lắng cho sự an toàn của anh".