Không lâu sau, Ninh Ngọc Lâm đã đưa Hoắc Khải
và Ninh Thần về nhà.
Đường Đường đã ngủ gật ngay trên xe, Hoắc Khải
dè dặt bế con bé vào phòng ngủ chính, đợi khi anh
bước ra, Ninh Ngọc Lâm đã giúp họ bê hoa quả vào
nhà và quay xe về rồi.
“Không dậy chứ?”, Ninh Thần hỏi.
“Không!” Hoắc Khải lắc đầu: “Hôm nay phá lệ
không cần tắm rửa một lần đi, để con bé ngủ trước
đã, nếu không tỉnh dậy rồi sẽ khó ngủ lại lắm”.
Ninh Thần gật đầu, cô bước tới, bật máy tính.
Cả một ngày nay cô toàn bán hàng bằng điện
thoại di động.
Màn hình điện thoại bé tí tẹo teo, đâu thể thoải
mái như khi đánh chữ bằng bàn phím. Bây giờ về nhà
rồi, chuyện đầu tiên Ninh Thần nghĩ tới là nhanh
chóng trả lời những vị khách chưa được tư vấn xong.
“Em đi tắm rửa đi, để anh làm cho” Hoắc Khải đẩy
cô vào phòng vệ sinh.
Nghe thấy tiếng gõ chữ lạch cạch lạch cạch bên
Chương 58: Bị sỉ nhục
ngoài, Ninh Thần khẽ mỉm cười. Cảm giác được ai đó
yêu thương thực sự quá tốt đẹp.
Đánh răng rửa mặt và thay quần áo xong, cô mới
tới thế chân anh.
Đợi Hoắc Khải cũng tắm rửa xong, anh lại tới tuyên
truyền và quảng cáo giúp cô, đồng thời điều chỉnh chỉ
tiết về sản phẩm, còn Ninh Thần ngồi bên cạnh chăm
chú nghe anh giảng giải những yếu tố quan trọng nhất
trong tiếp thị và bán hàng.
Khi nói đến những thứ này, trên gương mặt Hoắc
Khải luôn tràn ngập vẻ tự tin và nụ cười sáng láng, tư
thái của anh khiến Ninh Thần như thấy mê mẩn.
Cô chưa từng nghĩ rằng chồng mình còn có
phương diện này.
Có lẽ cũng chính như cô từng nói, trước kia không
phát hiện ra sở trường của anh trong lĩnh vực này nên
đã đi lầm đường lạc lối.
Nếu không phải gặp được cơ duyên từ cửa hàng
online, có lẽ anh sẽ bị lỡ cả cuộc đời.
Nghĩ đến đây, Ninh Thần cũng cảm thấy sợ hãi và
hối hận.
Khi kỳ vọng đặt lên một ai đó quá cao, tương
đương với áp lực dành cho họ cũng cao.
Anh là chồng cô, là người đàn ông sẽ cùng cô đi
Chương 58: Bị sỉ nhục
hết cả đời, quả thực không nên đặt nặng áp lực với
anh.
Đến khoảng mười hai giờ, người luôn nấn ná thêm
một chút như Ninh Thần lần đầu tiên chủ động tắt
máy tính, giục Hoắc Khải đi nghỉ ngơi.
Hoắc Khải cũng không cần õng ẹo, anh không quá
coi trọng chút tiền lẻ này. Vả lại, kiếm tiền có bao giờ
xong được ngay đâu.
Trên thế giới này, có rất nhiều thứ quan trọng hơn
đồng tiền.
Sau khi tiến vào phòng ngủ, hai người rón rén chui
vào chăn, chỉ sợ động tĩnh quá lớn sẽ làm Đường
Đường thức giấc.
“Tắt đèn nhé” Hoắc Khải khẽ hỏi.
“Vâng!”
Cạch một tiếng, căn phòng chìm trong bóng tối.
Hoắc Khải vừa mới nằm thẳng người trong ổ chăn đã
cảm nhận được một cơ thể ấm áp khác chủ động
nhích lại gần mình.
Đè nửa người lên cơ thể anh, Ninh Thần ôm cổ
Hoắc Khải, ngả đầu lên mặt anh, thì thầm nói: “Hôm
nay anh biểu hiện rất tốt, cảm ơn anh nhé!”
Hoắc Khải không dám ngọ ngoậy lung tung, chỉ sợ
chạm vào chỗ nào đó không nên đụng chạm, vừa