Hoắc Khải khẽ lắc đầu, nói: “Không kịp đâu, không có quá nhiều thời gian thử nghiệm như vậy. Nếu các anh cảm thấy tương đối rồi thì bắt đầu đi”.
“Nhưng trong quá trình này có thể nảy sinh những đau đớn khó có thể chịu đựng, thần kinh não bộ vô cùng yếu ớt, chắc anh không rõ…”
Những lời khuyên nhủ của Cổ Ngôn Tài cũng không hề khiến Hoắc Khải lưỡng lự chút nào, anh quay lại nhìn Hoắc Giai Minh đang nằm lặng im bên cạnh, thở dài nói: “Cậu ta còn phải chịu nhiều đau đớn hơn tôi”.
“Nhưng cậu ta không phải anh, hơn nữa cậu ta bị thương cũng không phải do anh gây ra, tại sao anh lại cảm thấy tự trách vì điều này?”, Cổ Ngôn Tài không hiểu hỏi.
Theo anh ta thấy, Hoắc Khải muốn giúp bất kỳ người nào thì cũng không thành vấn đề, có thể lý giải. Nhưng không cần thiết phải vì thế mà cảm thấy hổ thẹn chứ.
Sự áy náy thể hiện ra trên khuôn mặt của Hoắc Khải khiến Cổ Ngôn Tài không thể nào hiểu rõ, tại sao ông chủ lại có biểu cảm như vậy.
Anh ta nào biết, tối đó khi Hoắc Giai Minh rời đi, Hoắc Khải đã có dự cảm không tốt. Mà loại dự cảm xấu này đã từng xuất hiện một ngày trước khi giáo sư Triệu Vĩnh An qua đời.
Nỗi tiếc nuối lớn nhất mà Hoắc Khải vẫn luôn canh cánh trong lòng đó là không thể tiễn giáo sư đi nốt đoạn đường cuối cùng của cuộc đời. Nếu Hoắc Giai Minh cũng vì thế mà chết đi thì Hoắc Khải sẽ càng cảm thấy khó chịu.
Thất bại một lần là đủ rồi, còn muốn vấp ngã hai lần bởi một hòn đá hay sao?
Kết quả như thế khiến Hoắc Khải không thể chịu nổi.
Cho nên, anh phải dốc hết sức để cứu mạng Hoắc Giai Minh, tuyệt đối không thể để bản thân phải nuối tiếc thêm một lần nữa!
Hoắc Khải đã nói đến như vậy thì không ai có thể phản đối nữa.
Vội vàng sắp xếp công tác chuẩn bị, tiến hành theo trình tự.
Vì thân phận của Hoắc Khải, cho nên sự chuẩn bị lần này được thực hiện vô cùng cẩn thận. Tất cả điều kiện vận hành đều ở trạng thái hoàn hảo nhất.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Hoắc Khải cởi quần áo đang mặc ra, nằm song song với Hoắc Giai Minh trong hai hộp ngủ đông.
Bởi vì nguyên nhân kỹ thuật vẫn chưa hoàn hảo nên bất kỳ đồ vật nào trên người cũng đều có thể gây ảnh hưởng đến sóng điện não.
May mà trong phòng có thiết bị ổn định nhiệt độ nên không cảm thấy lạnh. Một mảnh kim loại được dán lên trán Hoắc Khải, còn có vài thiết bị giám sát đặt trên người anh.
Những thứ này dùng để bảo đảm anh sẽ không xảy ra vấn đề gì trong quá trình áp dụng công nghệ BCI. Một khi có sự cố gì sẽ lập tức cắt đứt liên kết. Hơn nữa còn có một đội ngũ bác sĩ trị liệu chuyên nghiệp, sẵn sàng đợi lệnh ở bên cạnh để thực hiện công tác cấp cứu dù tỷ lệ không cao.
Cổ Ngôn Tài tự mình đứng trước cái công tắc, nhìn Hoắc Khải, hỏi: “Ông chủ, có thể bắt đầu rồi chứ?”
Hoắc Khải hít thở một hơi thật sâu, khẽ gật đầu, nói: “Bắt đầu đi”.
Lúc này Cổ Ngôn Tài mới ấn công tắc, trong nháy mắt, dòng điện được truyền đến tất cả các thiết bị. Trong lúc máy móc đang vận hành, Hoắc Khải cảm thấy dường như có vô số kim nhỏ cắm vào não bộ, sự đau đớn đó, thật sự không phải người nào cũng có thể chịu được.
Chẳng trách mà cao thủ vô danh nói, hi vọng có thêm hai lần thử nghiệm để giảm bớt sự đau đớn.
Nếu không, đau đớn như thế thì sợ là không có mấy người sẵn lòng thử nghiệm lần thứ hai.
May là sự đau đớn đó đến cũng mạnh mà đi cũng nhanh, trong chớp mắt, Hoắc Khải đã cảm thấy trời đất quay cuồng.
Cả người như từ trên trời rơi xuống, ảo giác của vật thể rơi tự do khiến trong lòng anh có chút hoảng sợ.
Điện tâm đồ không ngừng hiển thị trạng thái hiện tại của anh, nhịp tim và nhịp đập của mạch tăng nhanh, cũng khiến mọi người vô cùng căng thẳng, nhất là Cổ Ngôn Tài và cao thủ vô danh. Hai người họ là người phụ trách kỹ thuật của hạng mục này. Nếu Hoắc Khải xảy ra vấn đề gì thì họ sẽ phải nhận trách nhiệm về chuyện đó.
Vài phút sau, cảm giác về trọng lượng của Hoắc Khải trở lại.
Tiếp theo, anh nhìn thấy một thế giới trắng xóa.
Mà trong thế giới này, Hoắc Giai Minh đang nằm trên mặt đất.
Rõ ràng là trên người cậu ta không còn đồ gì, nhưng bây giờ, Hoắc Khải lại nhìn thấy cậu ta mặc một bộ quần áo bình thường.
Anh nhìn lại thì thấy mình đang mặc một bộ vest phẳng phiu, từ cách thắt cà vạt đến đôi giày da bóng loáng, rồi đến chiếc đồng hồ Patek Philippe rất lâu rồi chưa nhìn thấy trên cổ tay, tất cả khiến anh cảm thấy như đang mơ vậy.
Điều quan trọng nhất là, Hoắc Khải thấy trên cánh tay của mình một vết sẹo.
Khi vết sẹo hình trăng lưỡi liềm đập vào tầm mắt thì Hoắc Khải cảm thấy chấn động.
Vì vết sẹo này không nên tồn tại, nói đúng hơn là, vết sẹo này thuộc về thân thể cũ của anh chứ không phải hiện tại.
Vào lúc hơn sáu tuổi, Hoắc Khải và mấy người anh trong dòng họ cùng chơi đùa ở đầu nhà nhưng không cẩn thận bị ngã.
Tuy không có vấn đề gì lớn nhưng lại bị thanh sắt trên tường cắt một vết trên cánh tay.
Vết sẹo này đã đi cùng anh cả thời niên thiếu, mỗi lần nghĩ tới đều khiến anh có một nỗi sợ trời sinh với hành động trèo tường.
Để loại bỏ cảm giác sợ hãi này và cũng để thử thách bản thân, Hoắc Khải thường xuyên luyện trèo trên các mặt tường khác nhau.
Càng sợ điều gì thì càng phải đối diện với nó.
Vết sẹo này đã khắc sâu vào kí ức, sau khi anh chết, đáng lẽ nó đã cùng thân thể đó rơi xuống vực sâu, mãi mãi không thể thấy nữa.
Nhưng bây giờ, Hoắc Khải lại được nhìn thấy nó.
Anh hơi nhíu mày, vô thức sờ lên mặt mình. Tuy không nhìn được khuôn mặt, nhưng theo xúc giác trên từng ngón tay thì anh có thể tưởng tượng ra hình dáng khuôn mặt này như thế nào.
Bởi vì, nó quá quen thuộc…
Đây chính là bộ dạng ban đầu của anh, mà không phải là thân thể của Lý Phong.
Tại sao lại như vậy?
Sau khi đứng suy nghĩ một lát, Hoắc Khải phán đoán, có thể do cách thức can thiệp vào sóng điện não khiến con người có thể hiện ra trạng thái nguyên thủy nhất.
Giống như những người đi phẫu thuật thẩm mỹ, nếu tiến vào thế giới ảo thì cũng xảy ra tình trạng như vậy.
Ở đây chỉ hiện ra dáng vẻ thật sự của họ, mà dáng vẻ này đến từ sự bó buộc trong linh hồn.
Đương nhiên, trong thế giới ảo điều gì cũng có thể thay đổi, Hoắc Khải thử thay đổi bản thân anh nhưng lại phát hiện không dễ dàng như vậy.
Có thể vì sự thiếu xót về mặt kỹ thuật, nhưng vết sẹo trên cánh tay đã biến mất khiến anh cảm thấy vô cùng chấn động, nhưng cũng rất mệt mỏi.
Sau khi thấy thân thể bất thường, Hoắc Khải lập tức ngừng suy nghĩ này.
Muốn thay đổi con người mình không phải là chuyện dễ dàng, cho dù là trong thế giới ảo.
Anh hít thở sâu, không quan tâm đến chuyện dáng vẻ thế nào nữa. Anh đi đến ngồi bên cạnh Hoắc Giai Minh, sau đó giơ tay ra vỗ cậu ta, cất tiếng gọi: “Giai Minh, Giai Minh”.
Điều khiến Hoắc Khải kinh ngạc vui mừng là, sau khi gọi Hoắc Giai Minh vài câu thì cậu ta cũng dần dần tỉnh lại.
Nhưng trạng thái tinh thần của cậu ra, rõ ràng là vô cùng uể oải và mệt nói, giống như bệnh nặng mới khỏi vậy.
“Anh ba?”, Hoắc Giai Minh dụi mắt, gần như có chút không dám tin mà kêu lên, sau đó cậu ta quay nhìn xung quanh, có chút hoang mang hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Đây là thế giới ảo, chuyện khá phức tạp, đợi sau khi sức khỏe em tốt lên thì anh sẽ giải thích cho em”, Hoắc Khải nhìn cậu ta, nói: “Bây giờ em nói cho anh biết, tối đó em đến nhà xưởng bỏ hoang đã gặp phải chuyện gì?”
“Nhà xưởng bỏ hoang?”, Hoắc Giai Minh có vẻ không hiểu hỏi: “Anh ba, tại sao anh biết em đến đó?”
“Nói ít mấy lời thừa thãi đi, em chỉ cần trả lời câu hỏi của anh là được!”, Hoắc Khải thúc giục nói: “Tình trạng hiện giờ của em rất nguy hiểm, nếu chậm trễ thêm có thể sẽ chết!”
“Hả?”, Hoắc Giai Minh càng mờ mịt. Cậu ta cúi đầu nhìn bộ dạng của mình, nói: “Không phải em vẫn tốt sao? Anh đừng dọa em. Lâu rồi không gặp, đột nhiên lại thần bí như thế, khiến em cảm thấy hơi sợ đấy”.
“Không phải anh đã nói rồi sao. Đây là thế giới ảo, tất cả không phải là thật. Hiện giờ ở thế giới thực, em sẽ sớm gặp nguy hiểm. Anh cần phải làm rõ tối hôm đó em gặp phải chuyện gì mới biết làm thế nào để cứu em!”, Hoắc Khải nói.
Có lẽ, Hoắc Giai Minh cũng nhìn ra Hoắc Khải không giống đang dọa dẫm, cậu ta vội vàng nhớ lại những việc xảy ra tối hôm đó.
Nghĩ một hồi, biểu cảm của cậu ta đột nhiên kỳ lạ, nói: “Tối hôm đó… em cũng không biết mình gặp phải cái gì? Sau khi đi vào nhà xưởng, vốn dĩ muốn tìm chút kích thích, cuối cùng thì thấy một màn sương bay đến, sau đó em không biết gì nữa”.
“Sương mù? Sương mù thế nào?”, Hoắc Khải hỏi.
“Cái này sao em có thể mô tả được, trời tối như thế, dù là sương thì cũng chỉ có màu đen”, Hoắc Giai Minh bỗng nhớ ra điều gì, nói: “À, hình như em còn nghe thấy vài âm thanh rất kỳ quái, giống như người nói chuyện lại giống như ma quỷ gào thét, sợ lắm. Mà anh ba ơi, anh nói bây giờ ở trong thế giới thực em gặp nguy hiểm gì? Tình hình bây giờ của em thế nào?”
“Phần thịt trên ngực em đã bị thối rữa một mảng lớn. Mọi người đã tìm rất nhiều chuyên gia y học nhưng họ…”