Lúc này, Đường Thế Minh cũng đã xuất hiện ở cuối phố.
Anh ta đang từ từ tiến lại đây, khoảng cách giữa người đàn ông đó và Hoắc Khải gần đến mức Đường Thế Minh không dám hành động hấp tấp. Mặc dù Hoắc Khải nhìn thấy Đường Thế Minh, song anh cũng không có ý gọi anh ta qua.
Nếu như đối phương thật sự muốn gây bất lợi cho anh, thì cho dù Đường Thế Minh có chạy nhanh đến đâu cũng không thể đến được đây ngay lập tức.
Còn nếu đối phương không có suy nghĩ đó, thì Đường Thế Minh có đến đây hay không cũng không thành vấn đề.
Vì vậy, tâm trạng của Hoắc Khải đã thả lỏng hơn rất nhiều, anh nói: "Anh sẽ làm gì đối với người không bị anh uy hiếp? Giết tôi? Hay là muốn kiểm soát tôi?"
“Chuyện này không nói rõ ràng được”, người đàn ông đó cười nói: “Nhưng anh cũng có thể thử xem”.
"Tôi không có hứng thú với việc thử làm điều đó, nhưng nếu các anh muốn hợp tác, các anh nên cung cấp cho tôi một số thông tin để cho tôi biết rốt cuộc tôi đang làm việc với ai. Không thể chỉ dựa vào lời nói của anh, cho dù anh có đe dọa thì tôi thật sự cũng sẽ không chấp nhận bán cổ phần. Ngay cả khi tôi sẵn sàng bán cổ phần cho các anh thì các cổ đông khác cũng không chấp nhận”, Hoắc Khải nói.
"Theo tôi được biết, Hi Vọng Mới là công ty tư nhân của anh, nó không được niêm yết và không có nguồn cung tài chính quy mô lớn, tất nhiên tỉ lệ cổ phần chủ yếu là do anh nắm giữ, cổ phần trong tay những người còn lại chẳng đáng là bao", người đàn ông đó trả lời.
Đối phương biết về việc phân phối tỉ lệ cổ phần của Hi Vọng Mới là hoàn toàn bình thường. Xét cho cùng, đây không phải là một bí mật.
Hoắc Khải gật đầu nói: "Nhưng công ty không phải của tôi, nó thuộc về tôi và vợ tôi. Tôi chỉ là pháp nhân, còn cô ấy là tổng giám đốc. Nếu cô ấy không đồng ý, tôi cũng không làm được gì. Vì vậy, các anh hãy cho tôi một lý do để thuyết phục cô ấy”.
Nét mặt của người đàn ông đó có chút kỳ quái, hắn ta nhìn Hoắc Khải, hồi lâu không lên tiếng.
Bởi vì trước khi đến, hắn ta đã cẩn thận điều tra kỹ càng mọi chuyện về Hoắc Khải.
Hoắc Khải này có năng lực cá nhân và tài năng kinh doanh vượt trội, vì vậy theo ý kiến nội bộ của công ty thì phải giữ lại anh càng lâu càng tốt, nếu không sẽ rất tiếc khi phải giết chết anh sớm như thế.
Giữ anh sống có thể mang lại lợi ích lớn hơn cho công ty.
Những người có năng lực vượt trội thường có tính cách rất mạnh mẽ, khi thấy anh đến, người đàn ông đó đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ, thậm chí hắn ta còn cố dự đoán qua rất nhiều loại phản ứng mà Hoắc Khải có thể có, hơn nữa còn dự phòng xem hắn ta nên phản ứng lại anh như thế nào.
Ngay cả bây giờ, khi Hoắc Khải đã bắt đầu chống đối lại hắn ta, thì tất cả cũng đều đã được dự đoán trước.
Nhưng điều hắn ta không ngờ là Hoắc Khải sẽ dùng giọng điệu chấp nhận thương lượng, hơn nữa còn nghe lời như vậy.
Thái độ của anh đã khiến cho người đàn ông đó cảm thấy có chút mơ hồ.
Đúng lý ra mà nói, bọn chúng muốn dùng 10 tỷ để cướp lấy công ty của anh thì anh nên tức giận.
Mắng người, đánh người, nếu như anh làm những hành động đó thì còn có thể hiểu được.
Nhưng anh lại để cho bọn chúng lấn lướt, hơn nữa còn mong muốn được làm việc với bọn chúng. Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Suy nghĩ đầu tiên của người đàn ông đó chính là, Hoắc Khải vốn không mấy lạc quan với sự phát triển của công ty Hi Vọng Mới nên sớm đã muốn phủi tay bỏ đi rồi.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì điều này rất khó xảy ra, ngành công nghiệp VR gần đây càng lúc càng phát triển rầm rộ, mà công ty này còn có hơn 50 công ty liên minh, với tổng giá trị rơi vào khoảng một ngàn tỷ. Với quy mô này, ai lại dám nói công ty Hi Vọng Mới sẽ không có tương lai phát triển chứ?
Cho dù trước kia không có tương lai thì hiện tại cũng chắc chắn có, chỉ dùng 10 tỷ mà muốn nắm lấy công ty này thì chắc chắn anh sẽ chẳng để vào trong mắt.
Chỉ có điều trong lịch sử kinh doanh cũng không phải là chưa từng có trường hợp bán đi công ty đang có tiềm lực khổng lồ để thu về chút tiền lãi, cũng giống như công ty Penguin lúc trước, khi gặp khó khăn thì suýt chút nữa đã bán công ty với giá vài trăm ngàn.
Nếu bán được vào thời điểm đó, thì liệu bây giờ có còn tồn tại một đế chế Penguins vài trăm tệ hay không?
Vì vậy, nếu Hoắc Khải thật sự muốn bán công ty để lấy tiền thì điều đó cũng không có gì là khó hiểu.
Xét cho cùng, 10 tỷ tiền mặt luôn có sức hấp dẫn đối với bất kỳ ai.
Sau một hồi suy nghĩ, người đàn ông đó nói: "Công ty của chúng tôi không có tên cố định. Dù có thì cũng không thể nói cho anh biết. Nhưng điều mà anh cần biết là chúng tôi có sức ảnh hưởng rất lớn. Ở đất nước này, không có công ty nào có thể so sánh với chúng tôi. Không có lợi ích gì khi anh chống lại chúng tôi. Anh có thể thảo luận với vợ xem hai người có thể động chạm đến một thê lực mà không ai có đủ khả năng để động chạm hay không. Ví dụ như anh có thể chỉ định một công ty, và chúng tôi có thể làm được bất cứ điều gì mà anh muốn chúng tôi làm".
Những lời này đã chứng minh đầy đủ sự tự tin của người đàn ông đó, đồng thời cũng chứng minh rằng sức mạnh của thế lực ngầm có thể còn mạnh hơn những gì mà anh biết.
Nếu không, người đàn ông đó sẽ không nói rằng hắn ta có thể dễ dàng kiểm soát một công ty trong trường hợp anh chỉ định bất kỳ công ty nào.
Nếu không hiểu rõ tình hình của đối thủ, có lẽ Hoắc Khải sẽ còn cố gắng chơi với bọn chúng để thăm dò thêm, nhưng bây giờ đã biết khả năng của bọn chúng đến đâu, thì anh cũng không cần lãng phí thêm thời gian nữa.
Sau một lúc im lặng, Hoắc Khải nói: "Tôi có thể quay về bàn bạc, nói thật, tôi vẫn thích tiền mặt hơn. Nhưng sau khi bàn bạc xong thì tôi nên liên hệ với anh như thế nào?"
"Đây là email của tôi. Nếu có vấn đề thì anh có thể nhắn cho tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ gặp anh sau khi nhận được thông tin", người đàn ông đó đưa cho anh một tờ giấy.
Hoắc Khải cầm lấy tờ giấy trong tay, do dự một chút, sau đó hỏi: "Giá cả có thể thương lượng thêm được không? Dù sao định giá của công ty chúng tôi vẫn rất cao".
Nghe được những lời này của anh, người đàn ông đó cảm thấy thoải mái hơn một chút, cười nói: "Trên đời này không có chuyện gì là không thể thương lượng. Nhưng đương nhiên là anh còn phải thương lượng với vợ của anh trước".
Hoắc Khải cũng lộ ra vẻ thoải mái, gật đầu nói: "Tôi sẽ làm như vậy, tôi tin cô ấy cũng sẽ không phản kháng quá nhiều, bởi vì cô ấy đã từng phàn nàn rằng cuộc sống bây giờ quá mệt mỏi".
“Đúng vậy, nếu kiếm được nhiều hơn thì đương nhiên cũng phải làm việc cực khổ hơn những người khác”, người đàn ông đó cười rồi vẫy tay chào, sau đó liếc nhìn Đường Thế Minh đã đứng cách hắn ta không đến mười mét, nói: “Đó là vệ sĩ của anh hả? Có vẻ khá ổn, chỉ là quá thận trọng. Nếu tôi muốn giết anh, chỉ với tốc độ của anh ta thì chắc anh đã chết nhiều lần rồi".
“Thật tốt vì anh đã không làm thế”, Hoắc Khải trả lời.
Người đàn ông đó cười, vẫy tay lần nữa, và sau đó rời đi theo hướng khác.
Nhìn thấy hắn rời đi, Đường Thế Minh nhanh chóng đến bên cạnh Hoắc Khải hỏi: "Muốn đuổi theo không?"
Hoắc Khải lắc lắc đầu nói: "Không cần đuổi theo, chỉ là một con tốt, có đuổi kịp cũng vô dụng".
Với kỹ năng của Đường Thế Minh, anh ta có thể làm nhiều việc, chẳng hạn như theo dõi người khác, nhưng dù sao thì anh ta cũng không phải là một người chuyên nghiệp, còn những tên kia lại chính là người có nghề thật sự.
Nếu bị phát hiện cũng tức là đã đánh rắn động cỏ, chắc chắn sẽ không thể tiếp tục điều tra để tìm ra điểm cốt lõi, nên không cần thiết phải tham gia vào những hành động vô ích như vậy.
Ngoài ra, nếu Hoắc Khải thật sự muốn có tin tức, anh có thể mua trực tiếp từ Ám Giới.
Tiền chưa bao giờ là vấn đề đối với anh, sở dĩ anh không mua thêm thông tin là vì anh đã biết được cơ cấu tổ chức của thế lực ngầm này.
Bây giờ lý lịch của bọn chúng đã được khám phá ra, cho dù người đứng đầu cụ thể là ai thì cũng không quan trọng lắm.
Người ta vẫn thường nói rằng khi giết địch thì phải chặt đầu tướng lĩnh trước, hay phải phải diệt cỏ tận gốc, nhưng Hoắc Khải chưa bao giờ đồng ý với ý kiến này.
Tướng lĩnh thật sự rất quan trọng, nhưng cũng phải tìm hiểu xem tướng lĩnh đã bị bắt đó liệu có hữu ích hay không. Nếu không có gì hữu ích, thì cho dù có bắt hoặc giết hắn cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của kẻ thù.
“Hắn ta đã đưa cho cậu cái gì vậy?”, Đường Thế Minh hỏi.
“Chìa khóa để khám phá sự thật của vấn đề”, Hoắc Khải cười nói.
Đường Thế Minh vừa nghe liền ngẩn ra, chìa khóa sao?
Hoắc Khải nhìn tờ giấy trong tay, liền biết mình đã từng bước tiếp cận được vào cốt lõi của thế lực ngầm này.
Một nhân vật như Từ Lực Phàm chỉ có thể được coi là một gián điệp rất tầm thường, còn người đàn ông ngày hôm nay chính là một con tốt.
Các gián điệp có thể chạy xung quanh và nghe ngóng tin tức, nhưng không thể đánh giá quá nhiều thứ cụ thể dựa trên hành động của bọn chúng, chỉ có thể biết rằng kẻ thù đang chuẩn bị hành động mà thôi.
Nhưng vị trí và chuyển động của con tốt có thể khiến cho anh hiểu rõ ràng về chuyển động, sức mạnh cũng như vũ khí cụ thể của kẻ thù.
Người đàn ông đó đã để lại email của mình, nên Hoắc Khải có thể liên lạc với thế lực ngầm thông qua email này. Anh đã cố tình tạo ra thái độ rất quan tâm đến vụ thu mua nhằm thu hút sự chú ý của thế lực ngầm.
Càng thu hút được kẻ thù thì anh càng nhận được nhiều tin tức hơn.
Hơn nữa, bên cạnh anh vẫn còn có cao thủ vô danh.
Sử dụng các kỹ năng của cao thủ vô danh, anh cũng có thể theo dõi vị trí của bọn chúng thông qua email.
Đương nhiên Hoắc Khải cũng không định làm ngay, dù sao cho dù có biết rõ vị trí cụ thể của một con tốt thì vị trí đó cũng không đóng vai trò lớn trong kế hoạch.
Anh nghĩ đến việc chờ đợi, chờ xem hắn ta sẽ liên lạc với ai và người đó đang ở cấp độ nào, sau đó mới nhờ đến cao thủ vô danh giúp đỡ.