Chế Tạo Hào Môn

Chương 547: Tan đàn xẻ nghé




Tấm gương của Tập đoàn Phong Âu vẫn còn đó, họ đã thấy hậu quả của việc bị hệ thống này bài xích là như thế nào.

Nếu như bị bài xích thì chỉ còn đường chết.

May mà Tập đoàn Phong Âu hoạt động sản xuất chip nên sau khi Hi Vọng Mới cấm vận họ thì vẫn còn sự lựa chọn thứ hai là phải tiến hành bán công ty.

Còn nhà họ Cơ thì tuy rằng sản nghiệp nhiều nhưng không có những ngành mà Hi Vọng Mới đặc biệt chú trọng. Nói trắng ra, họ chỉ toàn thứ vô dụng.

Nếu tài sản của họ có để đạt mức trăm tỷ hoặc là gần bằng con số này thì có lẽ Hoắc Khải cũng sẽ cho họ một cơ hội để xả hơi.

Nhưng đáng tiếc là nhà họ Cơ không đủ tư cách này.

Sắc mặt Cơ Trấn Hùng trở nên khó nhìn, nói: “Anh Lý, chuyện gì ra chuyện đó, không cần thiết phải kéo cả nhà họ Cơ vào chứ?”

Hoắc Khải liếc nhìn ông ta, lạnh nhạt nói: “Chủ tịch Cơ đang dạy tôi cách làm việc sao?”

Sắc mặt Cơ Trấn Hùng lại càng khó nhìn hơn. Ông ta nào dám nói mình đang dạy Hoắc Khải cách làm việc. Nhưng anh vì chuyện của Cơ Hương Ngưng mà lôi cả nhà họ Cơ vào thì đây không phải là bắt nạt người khác sao.

Hơn nữa, do Cơ Hương Ngưng phản bội lại dòng họ trước, chúng tôi trừng phạt cô ấy là chuyện đương nhiên. Anh can thiệp vào chuyện của gia đình người khác như vậy, để người ngoài nghe thấy thì không hay lắm đâu?

Đối với cách nghĩ này của Cơ Trấn Hùng, Hoắc Khải không thèm quan tâm: “Tôi không có hứng thú tham gia vào chuyện gia đình nhà họ Cơ các người. Tôi chỉ vì một người là Cơ Hương Ngưng mà thôi. Hơn nữa, nói trắng ra, nhà họ Cơ có thể hợp tác với Hi Vọng Mới là vì có Cơ Hương Ngưng. Tôi thừa nhận năng lực cá nhân của cô ấy chứ không phải cảm thấy có thể lấy được lợi ích gì từ nhà họ Cơ. Nếu nhà họ Cơ không có Cơ Hương Ngưng, ông cảm thấy tôi phải làm cho nhà họ Cơ cái gì? Hay là, các ông cảm thấy mình có những ngành nào đáng để tôi coi trọng?”

Cơ Trấn Hùng không trả lời được vấn đề này, vì ông ta biết hợp tác với nhà họ Cơ thực sự không có quá nhiều lợi ích.

Kiếm được tiền là vì có một số tiền dễ kiếm chứ không thể hiện là có tác dụng với người ta.

Trước đây, Cơ Hương Ngưng đã kiến nghị vào lần, muốn nhà họ Cơ bỏ ra một khoản tiền để phát triển ngành công nghệ cao, nhưng hầu như toàn bộ nhà họ Cơ đều phản đối.

Vì những ngành công nghệ cao cần vốn đầu tư lớn, thời gian thu hồi vốn dài, hơn nữa độ mạo hiểm cực kỳ cao.

Một khi thất bại thì chính là một cái động không đáy, dù đầu tư thêm vào đó bao nhiêu tiền đều không có cách nào lấy lại.

Bây giờ những ngành có khả năng kiếm tiền nhiều như vậy. Tại sao phải làm thứ có tính mạo hiểm cao?

Mà bây giờ, Cơ Trấn Hùng lại hi vọng biết bao nhà họ Cơ có một ngành công nghệ cao để cho ông ta đủ dũng cảm và tự tin phản bác lời nói của Hoắc Khải.

Nhưng đáng tiếc, trên đời này không có nhiều hi vọng như vậy để cho ông ta.

Hoắc Khải tiếp tục tiến lên phía trước, nói: “Tôi không thích kéo dài thời gian. Hôm nay, nhà họ Cơ đồng ý cũng được mà không đồng ý cũng không sao. Tôi đưa Cơ Hương Ngưng đi. Nếu các ông ngăn cản, tôi sẽ báo cảnh sát xử lý. Hoặc là, nhà họ Cơ có thể thử xem, dựa vào pháp luật và chính nghĩa thì ai có thể đạt được lợi ích cuối cùng”.

Lời này nói ra khiến sắc mặt Cơ Trấn Hùng tái mét. Nếu là người bình thường, cho dù nhà họ Cơ có giở trò gì thì họ cũng đều có khả năng dọn dẹp.

Nhưng đối mặt với Hi Vọng Mới, doanh nghiệp dẫn đầu mới trỗi dậy thì nhà họ Cơ không được tính là đối thủ. Huống hồ, về mặt pháp luật, giảm lỏng Cơ Hương Ngưng là hành vi phạm pháp, sẽ không có bất kỳ người nào chọn lựa bênh vực nhà họ Cơ.

Cho dù, Cơ Hương Ngưng nói muốn phản bội lại dòng họ thì thế nào? Đây không phải là lý do mà ông tự cho mình quyền giảm lỏng người khác.

Bị Hoắc Khải ép sát, ông ta chỉ có thể lùi lại từng bước.

Ông ta yếu thế rồi, những người khác của nhà họ Cơ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cho dù không ít người trẻ tuổi cảm thấy tức giận, muốn mở miệng nói vài câu, hoặc đưa tay cản lại, nhưng không đợi họ hành động thì những người bên cạnh đã ngăn cản.

“Đó là ông chủ của Hi Vọng Mới đấy, cậu muốn chết sao?”

“Đúng vậy, Hi Vọng Mới mạnh hơn nhà họ Cơ rất nhiều. Nếu chọc tức anh ta, tất cả mọi người đều không tránh khỏi kết cục xấu đâu. Hơn nữa, Cơ Hương Ngưng không thù không oán với chúng ta, sao phải khiến sự việc càng trở nên rối rắm. Giữ lại đường lui, có lẽ sau này còn có cơ hội trở mình”.

Cứ như thế, Hoắc Khải đi thẳng đến căn phòng mà Cơ Hương Ngưng bị giảm lỏng mà không ai dám ngăn cản.

Đến trước căn phòng, Hoắc Khải nhìn cánh cửa đang đóng chặt, gọi lớn: “Cơ Hương Ngưng, ra đây đi”.

Cánh cửa nhanh chóng mở ra, có hai người con cháu dòng chính của nhà họ Cơ đang ngăn Cơ Hương Ngưng rời đi.

Không cần Hoắc Khải lên tiếng, Đường Thế Minh đã nhảy vọt tới, đẩy hai người đó ra.

Hai người đó không nhìn xem là ai, vô cùng tức giận định lập tức đánh trả nhưng bị người khác sống chết lôi lại.

“Cậu điên à. Đó là vệ sĩ của ông chủ Hi Vọng Mới. Anh ta cố ý muốn đưa Cơ Hương Ngưng đi!”

Khi nhìn thấy rõ Hoắc Khải rồi thì hai người đó cũng không dám ra tay nữa.

Họ có thể xem nhẹ Cơ Hương Ngưng nhưng không dám xem nhẹ Hoắc Khải. Tất cả mọi người đều biết sự đáng sợ của Hi Vọng Mới. Đến nhà họ Hoắc cao cao tại thượng như vậy còn bị Hi Vọng Mới cho nếm trái đắng thì một nhà họ Cơ nhỏ bé làm nên trò trống gì?

Cơ Hương Ngưng từ trong phòng đi ra, đi thẳng đến trước mặt Hoắc Khải. Cô ấy nhìn người đàn ông này, nở nụ cười hiếm có: “Anh đến rồi”.

“Ừ, đi thôi”, Hoắc Khải khẽ gật đầu nói.

Đoạn đối thoại của hai người chỉ đơn giản như thế, bình thường như thế mà rời khỏi đây, dường như không quan tâm đến chuyện nhỏ này.

Tất cả mọi người nhà họ Cơ cứ như thế nhìn họ rời đi. Có người lộ vẻ tức giận trong ánh mắt. Có người tỏ ra tò mò còn đa số như đang suy nghĩ.

Họ đang suy nghĩ đến tương lai của nhà họ Cơ, cũng suy nghĩ về lựa chọn của mình.

Một khi Cơ Hương Ngưng rời khỏi đây, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn cô ấy sẽ không quay lại. Đến lúc đó, cô ấy sẽ xây dựng lại một nhà họ Cơ mới.

Có bao nhiêu người sẽ chọn góp với với cô ấy?

Điều này rất khó nói. Tuy rằng, ngoài mặt mọi người đều đang bảo vệ sự hoàn hảo và uy nghiêm của dòng họ nhưng đến khi thực sự phải lựa chọn thì chắc hẳn sẽ có không ít người đi theo cô ấy.

Lý do rất đơn giản. Họ đi theo Cơ Hương Ngưng thì có thể kiếm tiền mà không phải động não. Nhưng nếu ở lại nhà họ Cơ thì đã kiếm được ít tiền lại còn phải ngày ngày đấu đá nhau, rất mệt mỏi.

Đã quen với những ngày nằm không đếm tiền, nếu lại bảo họ trở lại hai năm trước, vì hơn chục triệu tệ mà ngày nào cũng cãi nhau long trời lở đất thì là chuyện rất khó.

Người ta đã nói, sướng quen rồi, khổ không chịu được.

Quen sống những ngày tháng thảnh thơi rồi đương nhiên sẽ rất khó trở lại những ngày gian khổ.

Vài phút sau, bóng dáng của Hoắc Khải và Cơ Hương Ngưng đã biến mất trong tầm mắt của nhà họ Cơ. Nhìn theo chiếc xe đó rời đi, tay Cơ Trấn Hùng nắm chặt thành nắm đấm, nét mặt xám xịt.

Mấy con cháu dòng chính đứng bên cạnh không vừa lòng nói: “Chủ tịch, tại sao để họ đi như thế!”

“Nếu không thì sao?”, Cơ Trấn Hùng quay lại trừng mắt nhìn họ: “Các cậu dám ngăn cậu ta sao, hay là giam lỏng cậu ta lại?”

Thấy ông ta nổi cáu, mấy con cháu dòng chính không dám nhiều lời, chỉ thầm khó chịu với Cơ Trấn Hùng.

Ông là chủ tịch của nhà họ Cơ, người ta tới tận cửa chửi cho vào mặt mà ông đến rắm cũng không dám đánh. Bây giờ lại đổ lên đầu họ?

Nếu không phải là Cơ Trấn Hùng vẫn giữ được chút uy nghiêm của chủ nhà thì có lẽ bây giờ đã bị những người này chửi cho sấp mặt.

Mà coi như không có người dám mắng trước mặt thì sau lưng nói không ít lời khó nghe cũng là chuyện bình thường.

Cơ Trấn Hùng dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra những người này sẽ nói gì, mà điều này khiến tâm trạng của ông ta càng tệ hơn.

Bị Hoắc Khải gây áp lực, trụ cột của dòng họ là Cơ Hương Ngưng cũng đi rồi. Hình như tất cả những tin xấu đều cùng lúc rơi xuống đầu ông ta.

Cuối cùng, chủ nhà của nhà họ Cơ cũng cảm thấy bất lực và kiệt sức, không còn hăng hái như năm tháng còn trẻ.

Vài thành viên hội đồng quản trị lớn tuổi đi qua hỏi: “Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì? Thật sự để Cơ Hương Ngưng đi, sợ rằng chúng ta cũng không có cơ hội hợp tác với Hi Vọng Mới nữa…”

“Ông hỏi tôi? Tôi còn đang muốn hỏi các ông làm thế nào đây!”, Cơ Trấn Hùng trừng mắt lên nói.

Một thành viên hội đồng quản trị kìm nén sự khó chịu trong lòng, nói: “Tôi cảm thấy nên xin lỗi Cơ Hương Ngưng, cố gắng kéo cô ấy trở về. Nếu không, dòng họ có thể sẽ gặp phải phiền phức lớn!”

“Xin lỗi? Cô ấy muốn phản bội dòng họ mà còn phải xin lỗi sao? Có phải ông già đến hồ đồ rồi không!”, Cơ Trấn Hùng mắng mỏ nỏi.

Vị thành viên hội đồng quản trị đó tức đến run người, dứt khoát vung tay đi mất.

Những người khác nhìn binh tình này biết nói gì cũng công cốc nên cũng không hé môi nói lời nào.

Họ lục tục rời đi nhanh chóng khiến căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại Cơ Trấn Hùng và lác đác vài người.

Nhìn căn phòng lớn trống rỗng khiến Cơ Trấn Hùng càng cảm thấy khó chịu, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy hoảng sợ.

Nhìn tình cảnh này, trong đầu ông ta bỗng nảy ra một câu “Tan đàn xẻ nghé”.

Lúc này trên xe, Cơ Hương Ngưng nhìn Hoắc Khải nói: “Cảm ơn anh vì chuyện lần này”.