“Em còn lâu mới tin anh nhé, đàn ông toàn thế thôi, miệng thì bảo không muốn, nhưng trong lòng nghĩ thế nào chỉ có các anh mới biết rõ nhất”, Ninh Thần bĩu môi, sau đó quay người đi vào phòng.
Hoắc Khải dở khóc dở cười, câu nói “miệng thì bảo không muốn nhưng cơ thể rất thành thật” chẳng phải hay dùng cho con gái à?
Nhưng trong lòng anh thực sự cũng có một chút xíu khao khát, nhưng vẫn chưa đến mức độ khó lòng khống chế.
Vả lại, tình cảm của anh và Cố Phi Dương vẫn chưa đạt đến mức độ phát sinh quan hệ gì thực chất. Nếu một đoạn tình cảm không có quá nhiều cơ sở, Hoắc Khải không thích, đương nhiên sẽ không dễ gì chạm vào cô ta.
Suy nghĩ trong lòng anh chẳng qua chỉ là bản năng của loài người đang quấy phá mà thôi.
Mà ở bên khác, Nhạc Văn Văn nhìn Cố Phi Dương và hỏi: “Mẹ ơi, có phải dì Ninh không thích chúng ta không ạ?”
Cố Phi Dương sững người, hỏi lại: “Sao con lại nghĩ như vậy?”
“Bởi vì dì ấy bảo mẹ ký cam kết, mấy thứ đó toàn là người phạm lỗi mới phải viết, thế nên chúng ta phạm phải lỗi lầm gì ạ?”
Con trẻ vẫn còn nhỏ, vẫn đang ở trong giai đoạn mơ hồ về rất nhiều chuyện, nhưng giác quan của chúng rất nhạy cảm, dễ dàng phát giác được thái độ yêu mến hoặc ghét bỏ của người khác.
Nhìn vẻ mặt bất an của con gái, Cố Phi Dương im lặng một hồi lâu, sau đó ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng: “Không phải dì Ninh không thích chúng ta đâu, dì ấy chỉ không hiểu chúng ta... Sau này chúng ta làm tốt hơn một chú, dì ấy cũng sẽ thích chúng ta thôi”.
“Thế chú ý thì sao ạ? Bao giờ con mới có thể gọi chú ý là bố Lý?”, Nhạc Văn Văn hỏi.
Câu hỏi này khiến gò má của Cố Phi Dương thoáng ửng hồng, bao giờ mới được gọi là bố?
Cô ta vô thức nhớ tới những chuyện có thể xảy ra khi hai người ở riêng một chỗ, bất giác cảm thấy lòng dạ cứ nóng bừng bừng.
Có lẽ đến bước ấy, con gái của cô ta có thể gọi anh là bố?
Nghĩ đến đây, Cố Phi Dương càng cảm thấy như có kiến bò khắp cơ thể.
Ngày thứ hai, Hoắc Khải gọi điện thoại tới, bảo Cố Phi Dương đi xem nhà. Không cần biết địa thế, diện tích và giá cả thế nào, chỉ cần cô ta thích thú là được.
Cố Phi Dương biết rằng chắc chắn đây là kết quả của việc Ninh Thần thúc giục, cô ta cũng không õng ẹo từ chối, dứt khoát dẫn Nhạc Văn Văn tới các khu nhà để xem xét.
Sau cùng, Cố Phi Dương chọn được một khu nhà cách căn nhà hiện tại của Hoắc Khải xa nhất, nơi này địa thế khá hẻo lánh, nhưng môi trường xung quanh khu nhà này cũng rất ổn. Quan trọng nhất là ở ngay cổng có cả trường Tiểu học và Trung học.
Vì thế, giá nhà cũng hơi cao một chút.
Cố Phi Dương chọn căn nhà có hai phòng ngủ với diện tích nhỏ nhất, chỉ khoảng tám mươi mét vuông, nếu trừ hết các diện tích công cộng, có lẽ chỉ còn khoảng hơn sáu mươi mét vuông.
Căn nhà nhỏ như thế này hiển nhiên có vẻ chật chội hơn nhiều so căn nhà mà cô ta đã mua ở thành phố khác.
Nhưng Cố Phi Dương không quá để tâm đến những điều này, lúc trước rời đi, thậm chí cô ta còn không có căn nhà nào của riêng mình.
Bây giờ, cô ta đã có khả năng để lựa chọn, còn gì để oán thán nữa đâu.
Hoắc Khải và Ninh Thần không lộ diện, chỉ dặn trước một tiếng rao bán nhà đất, bên kia đã đưa ra một mức giá chiết khấu cực kỳ khả quan.
Họ trả tiền toàn bộ, công ty trang hoàng tiến hành thi công ngay ngày hôm ấy, trong vòng hai tuần sẽ hoàn thành. Đến lúc đó, hai mẹ con Cố Phi Dương không cần sống ở khách sạn nữa.
Còn về vấn đề chất fomaldehyd tồn đọng, tất cả nguyên liệu đã chọn chất liệu bảo vệ môi trường tốt nhất, nhờ công ty trang hoàng làm công tác loại bỏ chất này, về cơ bản sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng điều khiến Cố Phi Dương thất vọng là mấy ngày liên tiếp, Hoắc Khải không đến thăm cô ta.
Thỉnh thoảng anh mới gọi cho cô ta một cuộc, thông báo về tiến độ của căn nhà.
Cố Phi Dương không dám chủ động liên lạc với Hoắc Khải, chỉ sợ Ninh Thần nghĩ nhiều, may mà Đường Đường rảnh rỗi sẽ chạy tới đây.
Đừng trông cô nhóc này còn nhỏ, Ninh Thần đã sắp xếp lái xe và xe riêng cho cô nhóc.
Một cô nhóc vẫn đang học tiểu học đã có xe riêng và lái xe chuyên dụng, quả thực rất có mùi của gia đình nhà giàu. Đến cả Nhạc Văn Văn cũng ngưỡng mộ điều kiện của Đường Đường, bèn hỏi Cố Phi Dương xem chừng nào mình mới được như vậy.
Trẻ con với nhau, dù cho quan hệ tốt đến mấy cũng khó lòng tránh được chút so bì.
Người khác có rồi, cô bé cũng muốn có, điều này rất bình thường.
Rất nhiều người cảm thấy so bì là một loại tội lỗi, nhưng trên thực tế nếu không có tâm lý so bì này thì mấy ai cố gắng làm việc và kiếm tiền chứ.
Mục đích kiếm tiền thực ra cũng để cuộc sống tốt hơn.
Thế nào mới được tính là tốt hơn?
Đương nhiên là vì người khác không thể ăn được món đó, còn mình muốn ăn lúc nào cũng được, người khác không nỡ mua, đây là cách biểu hiện đơn giản nhất khi cuộc sống trở nên tốt hơn.
Còn về cái gọi là “cảm giác hạnh phúc” dính dáng với phạm trù về tinh thần, không nằm trong trường hợp này.
Mất mấy ngày, thông qua mạng lưới quan hệ, học bạ của Nhạc Văn Văn được chuyển về đây thêm lần nữa, vẫn cùng một lúc của Đường Đường.
Cứ như thế, mỗi ngày đi học, Đường Đường sẽ nhờ tài xế cố tình vòng qua đoạn này, đón Nhạc Văn Văn đi học cùng.
Mỗi ngày nhìn hai đứa trẻ đi học cùng nhau, Cố Phi Dương sẽ luôn vô thức đưa mắt liếc nhìn xung quanh, nhưng bóng hình trong mong đợi của cô ta không hề xuất hiện.
Cố Phi Dương vừa mới đến đây, chỉ có thể độc lập cảm nhận cảm giác cô độc này.
Thời gian cứ trôi đi từng ngày một, ngày thứ tám sau khi Cố Phi Dương đến đây, Phan Tư Mễ tỉnh dậy.
Ninh Thần là người đầu tiên biết tin, sau đó cô báo với Hoắc Khải, hi vọng Hoắc Khải có thể cùng mình tới bệnh viện, thăm Phan Tư Mễ.
Có sự kiện Cố Phi Dương làm bàn đạp, suy nghĩ của Ninh Thần đối với Phan Tư Mễ cũng ít nhiều thay đổi.
Thậm chí sau khi nghe tin Phan Tư Mễ tỉnh dậy, cô còn vô thức nói với Hoắc Khải: “Hay là anh cũng thu nhận cô ấy đi?”
Ninh Thần nói câu này đương nhiên là vì không muốn Phan Tư Mễ nhảy lầu thêm lần nữa. Nhưng vừa nói ra xong, cô đã thấy hối hận.
Đâu ai chủ động đẩy chồng mình ra ngoài chứ, không phải tự rước khổ vào mình à.
May mà Hoắc Khải không coi chuyện này ra gì, anh lắc lắc đầu: “Thôi bỏ đi, anh không có nhiều thời gian để chăm sóc quá nhiều người”.
“Thế mà có thời gian chăm sóc cô Cố à?”, Ninh Thần hỏi.
Hoắc Khải bật cười, phụ nữ mà ghen tuông thì có thể bới ra vấn đề cho mình bất kỳ lúc nào.
Chuyện này, anh cũng không tiện giải thích, chỉ có thể sờ mũi, không lên tiếng.
Ninh Thần cũng chỉ buột miệng nói vậy thôi, có lẽ cô đã hình thành thói quen gây sự vì sự việc của Cố Phi Dương.
Dưới yêu cầu cố chấp của Ninh Thần, hai người cùng nhau tới bệnh viện.
Cơ Hương Ngưng đã đến trước rồi, sau khi nhìn thấy hai người, cô đứng ở phòng bệnh nhắc nhở hai vợ chồng: “Bác sĩ dặn rồi, cô ấy vừa mới tỉnh, cố gắng đừng nói quá nhiều chuyện không quan trọng. Trong giai đoạn này vẫn phải tĩnh dưỡng để hồi phục. Nhất là anh, cô ấy rất nhạy cảm với anh, đừng nói câu gì làm cô ấy thấy kích động nữa”.
“Nếu có thể, tôi thà ngậm miệng từ đầu đến cuối không nói gì”, Hoắc Khải buồn bực trả lời.
Anh vốn không muốn đến đây, nhưng Ninh Thần yêu cầu, nể tình cô ấy, Hoắc Khải mới đồng ý. Nếu đổi lại là người khác gọi anh đi, Hoắc Khải sẽ giả bộ như không nghe thấy.
Một Cố Phi Dương đã đủ khiến anh đau đầu lắm rồi, cho dù Ninh Thần đã đồng ý, nhưng đến tận bây giờ, Hoắc Khải vẫn không biết nên đối mặt với Cố Phi Dương thế nào.
Nếu thực sự đối đãi với cô ấy như nhân tình, hình như mình có vẻ cặn bã quá, nhưng nếu không ngó ngàng gì tới, người ta đến đây vì mình, lại không phù hợp lắm.
Tóm lại không cần biết thế nào, Hoắc Khải cứ cảm thấy không phù hợp lắm.
Chuyện này cũng là trải nghiệm lần đầu trong đời này.
Trước kia khi còn làm cậu chủ lớn nhà họ Hoắc, anh đâu cần kiêng dè nhiều như vậy, dù sao phụ nữ luôn nhắm tới tiền và thế lực của anh, khi nào chán sẽ chia tay, không hề có gánh nặng nào về tâm lý.
Đâu giống như bây giờ, anh vừa phải suy xét tới gia đình, vừa phải suy xét tới trách nhiệm của một thằng đàn ông, quá phiền phức.
Thế nên, Phan Tư Mễ tuyệt đối không thể khiến Hoắc Khải có bất kỳ rung động nào.
Ninh Thần gật gật đầu, kéo Hoắc Khải đi vào phòng bệnh, thấy Phan Tư Mễ đang nằm trên giường bệnh, mắt mở trừng trừng, nhìn trần nhà mà ngơ ngẩn.
Xương cột sống của cô ta chịu một số tổn thương trong quá trình rơi xuống, tuy rằng bác sĩ chẩn đoán rằng sẽ không ảnh hưởng gì tới việc đi lại sau này, nhưng ở giai đoạn hiện tại vẫn phải cố gắng tránh cử động.
Thế nên Phan Tư Mễ chỉ có thể nằm trên giường như một người thực vật.
Nếu cô ta hôn mê thực ra còn thấy dễ chịu, chứ càng tỉnh táo thì càng khó chịu.
“Tư Mễ, có nghe thấy tớ nói gì không? Tớ là Ninh Thần, tớ với anh Phong tới thăm cậu đây”, Ninh Thần nhẹ nhàng gọi.
Cổ của Phan Tư Mễ thoáng cử động, dùng ánh nhìn liếc ngang để ngó về bên này.
Khi nhìn thấy Hoắc Khải, cơ thể cô ta bắt đầu co giật nhẹ nhàng, nói một cách chính xác hơn, là vì kích động.
Loại kích động này không bắt nguồn từ vui vẻ hay phấn khích, mà có phẫn nộ, có ấm ức, có cả tuyệt vọng vì cuộc sống.
Nhất là khi nhìn thấy Hoắc Khải, thứ cảm xúc này càng thêm mãnh liệt.