“Em không muốn đi…”, dĩ nhiên Cố Phi Dương lắc đầu. Cô ta vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong để đối mặt với cuộc gặp này.
Tuy đều là người trưởng thành, biết chuyện gì đều phải tự mình chịu trách nhiệm. Nhưng cũng vì đã trưởng thành nên càng cảm thấy mất mặt, bởi vì dù nói thế nào thì cô ta cũng là kẻ thứ ba.
Mà sự khoan dung của Ninh Thần lại khiến Cố Phi Dương càng cảm thấy áy náy.
Cô Ninh là người tốt như thế mà mình lại khiến cô ấy buồn khổ.
“Lần này chính là cô ấy bảo anh đưa em trở lại. Nếu em không đi, có thể cô ấy sẽ cảm thấy em coi thường cô ấy”, Hoắc Khải nói.
“Hả?”, Cố Phi Dương vô cùng ngạc nhiên, sự việc sẽ phát triển như vậy sao?
Sau khi nghĩ ngợi một hồi thì thấy có khả năng đó xảy ra thật.
Người ta đã không để ý muốn cô ta quay lại gặp mặt một lần, nói chuyện một lát, cô ta lại cố ý không gặp, như vậy chính là coi thường người ta sao. Nếu như vậy, vốn dĩ không có mâu thuẫn lại trở nên có mâu thuẫn rồi.
Không thể không nói, năng lực nắm bắt lòng người của Hoắc Khải quá mạnh mẽ.
Cho dù trong lòng Cố Phi Dương không bằng lòng thì chỉ một câu đã đánh tan suy nghĩ của cô ta.
Trừ khi muốn lật mặt với Ninh Thần, nếu không, cô ta bắt buộc phải đi.
“Vậy… cô Ninh thích cái gì? Em sẽ mua tặng cô ấy”, Cố Phi Dương hỏi.
Hoắc Khải mỉm cười nói: “Cô ấy không đặc biệt thích thứ gì. Nếu em muốn tặng đồ thì mua gì cũng được”.
Cố Phi Dương gật đầu, chạy đến trung tâm thương mại cao cấp mua rất nhiều đồ.
Đa phần là quần áo và trang sức, không có đồ trang điểm mà có vài đồ ăn vặt mà các bạn nhỏ thích ăn.
Một đống đồ đạc nhét chặt hai vali lớn, sau đó gửi chuyển phát đến thành phố Dung. Để lần gặp mặt này càng tốt đẹp, Cố Phi Dương còn cố ý đợi hai ngày sau, nhận được tin gói hàng đã đến thành phố Dung, cô ta mới trở về cùng Hoắc Khải.
Biết được trở về thành phố Dung gặp lại bạn cũ, Nhạc Văn Văn vô cùng vui mừng.
Cô bé còn chọn mặc một bộ quần áo mới và vẽ một bức tranh. Trong bức tranh đó có hai cô gái nhỏ cùng chơi đùa, xa xa còn có một bạn béo đang đứng nhìn.
Nếu không lầm thì đó chính là Bàn Hổ, con trai của Phương Xương Thịnh.
Thằng nhóc này từ nhỏ đã kháu khỉnh bụ bẫm, chơi rất thân với Nhạc Văn Văn và Đường Đường.
Nhắc đến Phương Xương Thịnh, Hoắc Khải có chút cảm khái, đã rất lâu rồi không liên lạc với đại gia bất động sản đó rồi.
Sau khi quy mô của Hi Vọng Mới phát triển nhanh chóng, cả Hoắc Khải và Ninh Thần đều vô cùng bận rộn. Phương Xương Thịnh thỉnh thoảng gọi điện kêu họ tới ăn cơm, nhưng phần lớn thời gian Hoắc Khải đều ra ngoài công tác, Phương Xương Thịnh cũng ngại một mình đi ăn với Ninh Thần, tránh người khác bàn ra tán vào nên đành nói để lần sau.
Lâu dần, liên lạc giữa mọi người cũng dần thưa đi.
Nhưng tình bạn giữa những người làm ăn, không bao giờ là quá lạnh nhạt, chỉ cần liên quan đến lợi ích thì năm năm không gặp cũng nhiệt tình như người thân.
Hai người lớn một trẻ nhỏ ngồi tàu cao tốc trở về thành phố Dung.
Ninh Thần không đến ga đón người. Tuy cô gần như đồng ý chuyện này nhưng dù nói thế nào thì đây cũng là chuyện bất lợi với cô. Hơn nữa để giữ uy quyền của người vợ chính thức nên cô bắt buộc phải giữ khoảng cách tốt, tránh cho người ta cảm thấy bị cô bắt nạt.
Còn tìm người khác đến đón thì Ninh Thần lại càng không đồng ý.
Vốn dĩ, chuyện này cũng chẳng phải tốt đẹp gì, nếu đồn ra ngoài, Hoắc Khải thì không sao, cùng lắm là có người nói anh là thằng tồi, có tiền thì mua vui.
Mà bản thân Ninh Thần thì lại trở thành trò cười cho người khác.
Cho nên, Hoắc Khải và hai mẹ con Cố Phi Dương tự gọi taxi, rất khiêm tốn. Trên đường, lái xe hình như nhận ra là Cố Phi Dương đã rời quê khá lâu rồi, còn nhiệt tình giới thiệu những thay đổi trong hai năm nay của thành phố Dung.
Thật ra, nếu nói sự hiểu biết về thành phố Dung thì chắc chắn Hoắc Khải biết rõ hơn người lái xe nhiều, nhưng anh không hé môi nói lời nào mà chỉ yên lặng lắng nghe.
Cố Phi Dương cũng vậy. Cô ta nhìn lên những toà nhà cao tầng ngoài kia cảm thấy hai năm không quay lại mà thành phố Dung đã thay đổi rất nhiều.
Chỗ mảnh đất hoang trước đây, bây giờ đã mọc lên những toà văn phòng cao ngất. Nhờ sự nổi lên của Hi Vọng Mới mà có không ít những chuỗi sản xuất mới dần đi vào hoạt động.
Dưới sự nỗ lực của Hi Vọng Mới và các phòng ban khác, những nhà máy này xây dựng tại thành phố Dung, góp phần đóng thuế và tăng việc làm cho thành phố này.
“Nghe nói, rất nhiều công ty lớn đều xây một toà nhà lấy tên công ty là biểu tượng. Anh từng nghĩ đến chuyện này chưa?”, Cố Phi Dương bỗng nhiên hỏi.
Hoắc Khải lắc đầu, nói: “Anh chưa từng nghĩ đến chuyện này. Trước đây, những công ty xây toà văn phòng là do sự tăng trưởng nhanh chóng của thị trường bất động sản và khả năng sinh lời lớn. Nhưng bây giờ, xây một toà nhà ít nhất cần hơn một tỷ, thậm chí hơn chục tỷ mà bây giờ công ty đang trong thời kỳ phát triển quan trọng, mỗi phân tiền đều phải chi có tính toán. Nếu không cân nhắc đến vấn đề gắn kết đội ngũ nhân viên thì thậm chí, anh còn muốn nhân viên làm việc ở nhà để tiết kiệm chi phí”.
Lái xe ngồi phía trước nghe thấy thế thì nói: “Ông chủ này nói không đúng rồi. Tình hình của công ty chính là mặt tiền của anh. Người ta vừa thấy công ty anh có toà văn phòng riêng, có mấy chục ngàn nhân viên thì nở mày nở mặt cỡ nào. Nếu thấy anh cửa nhỏ, nhà nhỏ, đến cả nhân viên chính thức cũng không có lấy một người thì cảm thấy anh không có thực lực. Giống như rất nhiều ông chủ cũng không có bao nhiêu tiền nhưng vẫn cắn răng mua một chiếc xe sang là vì thể diện, để khiến người khác tin tưởng ông ta. Cho nên, không thể tiết kiệm tiền”.
Hoắc Khải nghe thấy thì bật cười, nhưng không phản bác.
Đối với anh mà nói, lái xe trước mặt chỉ là một người qua đường. Nhận thức của anh ta dựa trên sự hiểu biết của chính bản thân người đó vào thế giới. Mà sự hiểu biết này dựa trên việc anh ta thuộc tầng lớp nào.
Hoắc Khải và anh ta không phải là người cùng một tầng lớp đương nhiên cách lý giải cùng một việc sẽ không giống nhau.
So sánh với việc dùng hơn chục tỷ để xây một toà văn phòng, Hoắc Khải càng muốn dùng khoản tiền này đầu tư vào ngành VR hơn. Mười tỷ, đủ để anh làm rất nhiều chuyện.
Còn bây giờ, nhà nước không ngừng tiến hành khống chế ngành bất động sản, cho nên chắc chắc, tương lai của ngành bất động sản không thể phát triển rực rỡ, cũng không thể tiếp tục tăng chóng mặt được.
Bởi vì kinh tế nhà nước đa phần là đầu tư vào bất động sản, còn đầu tư vào ngành nghề khác rất ít.
Nhiều người rút tích luỹ cả đời để mua nhà, vậy thì làm gì còn tiền mà tiêu dùng.
Mà ngành bất động sản thì nói trắng ra là một đống bê tông, sắt thép. Trong mắt người bình thường thì đáng tiền nhưng trong mắt những người thuộc tầng lớp cao thì đây tuyệt đối không phải là ngành trụ cột.
Một khi sụp đổ thì tạo thành ảnh hưởng cực lớn với cả đất nước.
Còn rất nhiều lý do khiến Hoắc Khải sẽ không bao giờ đầu tư vào ngành bất động sản.
Vấn đề này của Cố Phi Dương chỉ là thuận miệng nói một câu, chứ không nghiên cứu sâu xa.
Còn ý kiến của lái xe, thì cô ta chỉ nghe làm câu chuyện mà thôi.
Nếu để người lái xe biết, người đàn ông đang ngồi trong xe là ông chủ lớn của công ty có giá trị hơn ba mươi tỷ thì sợ là sẽ bị doạ không lái được xe.
Ở trước mặt nhân vật lớn như thế thảo luận chuyện phát triển công ty thì không khác gì múa rìu qua mắt thợ.
Nửa tiếng sau, chiếc xe đi vào khách sạn. Đúng lúc đó, Ninh Thần gọi điện thoại đến: “Đến rồi sao?”
“Anh đã đến cửa khách sạn, lên ngay đây”, Hoắc Khải trả lời nói.
“Trước tiên anh đừng xuống xe, bảo mẹ con cô Cố xuống trước rồi tự đi lên. Năm phút sau anh lên, giãn thời gian ra”, Ninh Thần nói.
Hoắc Khải nghe thế thì chợt sững lại, sau đó thì hiểu ngay ý của Ninh Thần. Cô sợ ba người họ cùng xuống xe bị người khác nhìn thấy thì đến lúc thành mồi câu cho giới truyền thông.
Cách làm cẩn thận, tỉ mỉ như thế cũng không phải chuyện xấu, Hoắc Khải không phản đối mà nói với Cố Phi Dương: “Hai người lên trước đi, anh đi sang gần đây mua đồ rồi trở lại”.
“Hả? Hai mẹ con em tự đi lên sao? Nếu không, em ở cửa khách sạn đợi anh rồi cùng lên nhé”, Cố Phi Dương căng thẳng nói.
“Không cần, phòng ở tầng cao nhất. Tầng đó chỉ có hai mẹ con ở nên cứ đi lên là được. Anh giúp em đi lấy thùng đồ chuyển phát nhanh đến rồi mang lên. Không phải em muốn tự mình đem lấy đấy chứ”, Hoắc Khải nói.
Nghe anh nói thế, Cố Phi Dương cắn răng ngẫm nghĩ một lát rồi mới đưa Nhạc Văn Văn lên lầu.
Mà Hoắc Khải ngồi xe đi xa khoảng 200m rồi xuống xe đi bộ quay lại.
Thật ra, đồ chuyển phát nhanh không cần đích thân anh đi lấy mà nhân viên bên đó đã đưa tới khách sạn rồi.
Hoắc Khải đến quầy lễ tân bảo họ lấy đồ đi cùng anh lên tầng.
Phòng tổng thống ở tầng cao nhất, một đêm hết sáu mươi tám ngàn tệ, tuy rằng có giảm giá thì cũng phải hơn bốn mươi ngàn. Đối với người bình thường mà nói thì đây là con số khó mà tưởng tượng được. Thậm chí họ sẽ nghĩ, có nhiều tiền như thế, mua đồ trang sức, quần áo hoặc đồ gì đó không tốt hơn sao?