Nhưng giờ nhìn thấy kết cục của Phan Tư Mễ làm Cơ Hương Ngưng không dám như vậy nữa.
Việc này làm cô ấy rất đau khổ, nếu đến cả cái chết cũng không được nữa thì phải làm sao bây giờ?
Cơ Hương Ngưng ngồi ở bệnh viện một lúc rồi rời đi.
Cô ấy muốn xử lý chuyện nhà họ Cơ cho xong rồi quay lại, còn Hoắc Khải thì một mình trông Phan Tư Mễ trong bệnh viện.
Hai ngày sau, ý thức của Phan Tư Mễ đã khôi phục, nhưng nhìn vẫn khá ngốc nghếch. Bác sĩ nói rằng có lẽ quá trình ngã xuống đã khiến não bộ của cô ta bị va đập.
Nhưng khi chụp cắt lớp CT thì cũng không thấy có kết quả gì khác thường, bọn họ chẳng biết giải thích làm sao, chỉ có thể nói là liên quan đến thể chất, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khôi phục lại.
Ninh Thần nghĩ cách liên lạc với gia đình của Phan Tư Mễ thì mới phát hiện ra Phan Tư Mễ đã không còn gia đình nữa.
Bố mẹ cô ta đã qua đời vì một vụ tai nạn máy bay năm ngoái, nhưng lại chẳng một ai biết chuyện này. Phan Tư Mễ cũng chưa từng nói cho ai biết, cô ta luôn duy trì thói quen sinh hoạt bình thường, như kiểu bố mẹ cô ta qua đời chẳng có ảnh hưởng gì lớn vậy.
Nhưng Ninh Thần biết, Phan Tư Mễ không phải không quan tâm mà là vì quá quan tâm nên mới không biết làm thế nào.
Sau khi bố mẹ qua đời, Phan Tư Mễ dường như chẳng còn người thân nào khác nữa.
Những người từng thân thuộc nhất đã cắt đứt liên lạc, giờ cô ta chỉ còn bạn học và khách hàng.
Bạn bè thì chẳng có mấy người.
Phan Tư Mễ ở nước ngoài cũng kết bạn với rất ít, cũng chẳng có ai về nước cùng cô ta. Khó khăn lắm mới gặp được Từ Lực Phàm thì lại là một tên khốn lợi dụng cô ta.
Cho dù Ninh Thần không biết mục đích thật sự của Từ Lực Phàm nhưng cô vẫn thấy Phan Tư Mễ rất đáng thương.
Thậm chí còn hiểu vì sao Phan Tư Mễ lại uy hiếp Hoắc Khải, vì cô ta đã chẳng còn ai đáng để dựa vào nữa rồi. Một mình cô ta tự chống đỡ mọi áp lực.
Vốn bác sĩ tâm lý cũng dễ dàng bị uất ức rồi, cộng thêm các loại áp lực khiến Phan Tư Mễ lựa chọn cái chết. Đây cũng là chuyện bình thường.
Không đơn giản chỉ vì Hoắc Khải mà còn vì cuộc đời bất hạnh của chính mình.
Mà cô ta thích Hoắc Khải như vậy, có lẽ là vì Hoắc Khải đem lại cảm giác an toàn cho cô ta, khiến Phan Tư Mễ bộc phát sự ỷ lại.
“Cho nên em đồng cảm với Phan Tư Mễ sao?”, Hoắc Khải ôm vợ hỏi.
Sau khi Phan Tư Mễ tỉnh lại thì không cần người bên cạnh 24/24 nữa, Từ Lực Phàm ít ra cũng tốt trong khoản tìm y tá chuyên nghiệp để chăm sóc cô ta. Cho nên Hoắc Khải và Cơ Hương Ngưng đều không cần đến bệnh viện thăm nom mỗi ngày nữa.
Chỉ có Ninh Thần ngày nào cũng đến, cho dù chỉ là đứng nhìn từ cửa sổ.
“Đương nhiên”, Ninh Thần thở dài: “Anh không thấy đáng thương sao? Còn trẻ như vậy mà đã không còn bố mẹ nữa, bên cạnh lại không có nổi một người có thể để cậu ấy dựa dẫm. Nếu là em thì em đã suy sụp từ lâu rồi”.
“Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, tâm lý cô ta quá cực đoan. Nếu em quá đồng cảm với cô ta thì chỉ khiến bản thân thêm phiền phức mà thôi”, Hoắc Khải nói.
“Anh ấy, sao càng ngày càng nói chuyện máu lạnh vậy hả”, Ninh Thần không vui đáp: “Tư Mễ đã thành ra như vậy rồi thì sao khiến chúng ta rắc rối được nữa”.
“Nếu cô ta khỏe lại rồi tìm đến nữa thì em sẽ để cô ta nhảy hay không để cô ta nhảy?”, Hoắc Khải hỏi.
Ninh Thần bị hỏi thì sửng sốt. Cô thật sự chưa từng nghĩ đến câu hỏi này.
Nhỡ Phan Tư Mễ lại tìm đến nữa thì cô nên làm gì?
Để Phan Tư Mễ nhảy? Không phải lần nào nhảy xuống từ tầng tám cũng sẽ may mắn được cứu đâu, con người rất yếu ớt.
Nhưng nếu không để Phan Tư Mễ nhảy thì khác nào cho Hoắc Khải đồng ý ở bên cạnh Phan Tư Mễ? Vậy cô phải làm thế nào đây…
Ninh Thần mang vẻ mặt khổ não, đột nhiên xoa lên hai thái dương, lầm bầm: “Phiền quá đi… Tại anh hết đấy. Ai bảo anh giỏi giang như thế, toàn được các cô gái yêu thích thôi. Anh không thể làm mặt lạnh với người ta à!”
Thấy Ninh Thần trách móc, Hoắc Khải cũng dở khóc dở cười. Anh có làm mặt lạnh thì cũng không ngăn nổi sức hút của mình mà.
Ninh Thần đương nhiên cũng hiểu, cô nói vậy chỉ đơn giản là muốn giải tỏa cảm xúc mà thôi.
Một lúc sau, Ninh Thần lại thở dài một hơi: “Thật ra nếu xét về tình thì nếu bắt em phải chọn giữa việc Phan Tư Mễ còn sống và mất đi anh, em sẽ chọn vế đầu. Không phải vì em không yêu anh, em yêu anh hơn bất kỳ ai, cũng nguyện chết vì anh. Nhưng em cũng không muốn thấy người khác chết. Một mạng người đang sống sờ sờ chỉ vì một câu nói của anh để quyết định sống chết, thì ai sẽ nhẫn tâm trừng mắt nhìn cậu ấy chết chứ. Nhưng nếu mất đi anh thì em cũng sẽ đau đớn lắm”.
“Em đó, đồ ngốc này, sống trên đời phải vui cho mình thì mới làm người khác vui được. Nếu đến bản thân còn không ổn thì sao có tâm sức đi lo cho người khác chứ. Chúng ta không phải thánh thần mà phải nghiêm khắc với bản thân như vậy”, Hoắc Khải nói.
“Nói thì nói vậy, nhưng hiện thực lại có những người vô tình thế đấy”, Ninh Thần đột nhiên nhìn Hoắc Khải nói: “Hay là anh nhận lấy Phan Tư Mễ đi? Em sẽ coi như không biết gì, dù sao thì em cũng sẽ không ly hôn với anh đâu!”
Vì câu nói này của Ninh Thần mà tim Hoắc Khải đập nhanh hơn bao giờ hết. Vì người đầu tiên anh nghĩ đến không phải Phan Tư Mễ mà là Cố Phi Dương.
Anh vẫn chưa nói với Ninh Thần chuyện của Cố Phi Dương.
Cho dù Cố Phi Dương đã bày tỏ rõ ràng là không cần danh phận hay lời thề thốt gì, chỉ cần âm thầm ở bên Hoắc Khải là được. Nhưng với Hoắc Khải, chuyện người khác nghĩ và chuyện mình làm không giống nhau chút nào.
Nếu được, anh càng hy vọng Ninh Thần có thể biết chuyện này, vì anh không muốn lừa ai cả.
Nhưng Hoắc Khải vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp, cũng không biết nói thế nào với Ninh Thần.
Nếu là lúc trước, Hoắc Khải sẽ chẳng nghĩ nhiều, mặc kệ Ninh Thần nghĩ gì. Nhưng bây giờ, Hoắc Khải đã dung hòa vào gia đình này triệt để rồi.
Giống như việc Ninh Thần không thể mất đi anh, anh cũng không muốn mất đi Ninh Thần.
“Tim anh đập nhanh quá, sao thế, động lòng rồi hả?”, Ninh Thần sờ vào ngực anh, bĩu môi nói: “Quả nhiên đàn ông đều là heo, nói thật đi, có phải anh vẫn luôn có ý tưởng này nhưng lại nhẫn tâm từ chối Phan Tư Mễ vì em không?”
Hoắc Khải dù sao cũng chột dạ nên nói: “Không hề, anh chưa từng nghĩ muốn ở bên cô ta, cô ta không phải gu của anh”.
“Ý anh là nếu có người đúng gu anh thì sẽ được hả?”, Ninh Thần hỏi.
Hoắc Khải bị hỏi đến á khẩu. Tư duy của phụ nữ thật khiến người ta khó đỡ mà, anh có ý đó sao?
Nhưng đứng từ góc độ này thì hình như là thế thật.
Không ở bên Phan Tư Mễ là vì không có cảm giác với cô ta. Nếu anh chung thủy thì sao lại đồng ý với Cố Phi Dương chứ?
Vì cô ta đã vì anh mà chết sao?
Đây khác nào tiêu chuẩn kép đâu…
Dù sao Hoắc Khải cũng hiểu bản thân không thể nào giải thích rõ chuyện này được.
Nếu đã làm rồi thì anh cũng không định giấu giếm nữa. Anh sẽ nhân lúc này mà nói thẳng luôn.
“Anh muốn nói với em chuyện này, em nghe xong thì đừng vội quyết định. Anh mong em có thể bình tĩnh đã, được chứ?”, Hoắc Khải nói.
“Chuyện gì vậy anh?”, Ninh Thần đột nhiên hoảng hốt: “Hay anh đã ngoại tình với Tư Mễ rồi?”
“Em nghĩ đi đâu vậy. Nếu anh và cô ta có chuyện gì thì cô ta còn phải nhảy lầu sau?”, Hoắc Khải dở khóc dở cười đáp: “Anh không muốn nói đến Phan Tư Mễ mà là Cố Phi Dương, em còn nhớ cô ấy không?”
“Dĩ nhiên là có. Lúc trước anh nói anh gặp cô Cố mà. Em còn nhớ là bảo anh mời hai mẹ con cô ấy về ăn cơm đấy. Cô Cố bị sao hả?”, Ninh Thần hỏi.
Nhìn cô rất bình tĩnh, nhưng ngữ điệu đã bắt đầu run rồi.
Phụ nữ rất tin vào trực giác, mà trực giác nói cho Ninh Thần biết cô cố đã hai năm chưa gặp đó rất có khả năng có chuyện gì với chồng mình.
Chuyện này là chân tướng mà chồng cô sắp nói ra, cũng là chuyện cô không muốn nghe.
Nhưng Ninh Thần lựa chọn nghe. Trước khi Hoắc Khải nói rõ ra, cô không muốn phán đoán bất kỳ điều gì.
Thời gian lăn lộn trên thương trường nói cho cô biết, suy đoán chủ quan là hành vi dễ khiến con người thất bại nhất trên đời. Vì có hơn 90% suy đoán chủ quan đều là nghĩ về kết quả xấu.