Nhìn chung, cả hai bên đều đang lợi dụng nhau để đạt được mục đích của riêng mình, chỉ có điều những lợi ích của Hoắc Khải thu được còn lớn hơn.
Trò chuyện được một lúc, người từ khách sạn đến nhắc rằng sắp đến giờ, Từ Lực Phàm xua tay biểu thị rằng mình đã hiểu, sau đó nói với Hoắc Khải: "Xin lỗi, đã đến giờ tốt rồi, tôi phải lên sân khấu tiến hành buổi lễ với Tư Mễ".
Phía trước sân khấu, một linh mục đang đứng đó, phía sau là một nhà thờ mô phỏng.
Vì Phan Tư Mễ đã đi du học lâu năm ở nước ngoài, có ảnh hưởng sâu sắc bởi văn hóa phương Tây, nên Từ Lực Phàm đã đặc biệt thuê một linh mục đến để làm cho lễ cưới trở nên trang trọng hơn.
“Đi thôi, Tư Mễ, đã đến lúc chúng ta phải đi lên sân khấu rồi”, Từ Lực Phàm đưa tay về phía Phan Tư Mễ.
Theo nghi thức chính, người lớn trong nhà Phan Tư Mễ phải chịu trách nhiệm trao tay cô ta cho Từ Lực Phàm. Tuy nhiên, Phan Tư Mễ đã không thông báo cho bố mẹ cô ta về cuộc hôn nhân này. Ngoài Hoắc Khải và Ninh Thần, cô ta không mời ai khác đến tham dự đám cưới.
Vì vậy, cô ta không có ai để cầm tay trao cô ta cho người chồng mới.
Đối với lời nói của Từ Lực Phàm, Phan Tư Mễ hoàn toàn không đáp lại, cô ta ném hạt dưa trong tay xuống bàn, đứng dậy nhìn Hoắc Khải nói: "Tôi sắp kết hôn rồi".
Cô ta không nắm lấy tay của Từ Lực Phàm mà lại đi nói câu này với Hoắc Khải khiến mọi người cảm thấy vô cùng hoang mang.
Còn Ninh Thần thì nhìn Phan Tư Mễ bằng ánh mắt kì lạ, không biết nên nói gì.
Hoắc Khải ồ một tiếng rồi nói: "Chúc mừng cô".
Ba từ này khiến Phan Tư Mễ run lên vì tức giận, cô ta hừ một tiếng rồi tự mình bước lên sân khấu.
Nét mặt của Từ Lực Phàm dường như đã méo xệch, nhưng anh ta vẫn lịch thiệp giữ phép lịch sự, sau khi xin lỗi Hoắc Khải và Ninh Thần, anh ta đi theo Phan Tư Mễ lên sân khấu.
Mọi người nhìn thấy điều kì lạ giữa hai người bọn họ nên đã bắt đầu xì xào bàn tán. Còn những người biết mục đích của Từ Lực Phàm thì đều nở nụ cười, không có gì ngạc nhiên.
Trên sân khấu, vị linh mục đặt tay lên cuốn Kinh thánh, nét mặt nghiêm trang: "Lạy Chúa, chúng con đến với Ngài, chứng giám cho đôi nam nữ được bước vào lễ đường hôn nhân thiêng liêng. Theo ý Chúa, hai người hợp nhau mới kết hôn, xin vinh hiển trọn đời, cùng nhau già đi, đất rộng trời cao, luôn yêu thương, giúp đỡ, dạy dỗ và tin tưởng lẫn nhau. Chúa cha ban phước để cặp đôi có thể được soi sáng, được Đức Thánh Linh soi dẫn, đồng thời tôn trọng và yêu mến Đấng Cứu Thế, ngợi khen Chúa trong suốt phần đời còn lại của họ".
Giọng nói ngừng lại, rồi vị linh mục tiếp tục: "Khi khế ước hôn nhân sắp được ký kết, nếu có bất kỳ sự thật nào cản trở sự kết hợp của họ, xin hãy nêu ra ngay lập tức, hoặc im lặng mãi mãi. Trước mặt Chúa, nếu muốn ngăn cản cuộc hôn nhân này, xin hãy nói ra lý do”.
Nhìn vị linh mục đọc lời tuyên thệ, Ninh Thần khẽ thở dài.
Hoắc Khải nhìn cô hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Đột nhiên em cảm thấy đám cưới truyền thống của chúng ta thú vị và sống động hơn, không vắng vẻ như thế này", Ninh Thần nói.
Hoắc Khải cười nói: "Đặc trưng của đám cưới truyền thống là ai cũng có thể tham gia và không có quá nhiều quy tắc để nói. Nhưng đám cưới phương Tây rất long trọng và có nét riêng vì có sự chứng kiến của linh mục, kiểu đám cưới này trông có vẻ trang trọng hơn".
"Em không nghĩ thế...", Ninh Thần bĩu môi.
Lúc này, vị linh mục nhìn Từ Lực Phàm và nói: "Anh Từ Lực Phàm, anh có muốn người phụ nữ này trở thành vợ hợp pháp của anh hay không? Anh sẽ yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy và tôn trọng cô ấy bất kể bệnh tật, tuổi già, hay vì lý do nào khác. Chấp nhận cô ấy và trung thành với cô ấy mãi mãi đến cuối đời?"
Từ Lực Phàm cười nhẹ gật đầu: "Tôi đồng ý".
Vị linh mục nhìn Phan Tư Mễ một lần nữa và hỏi: "Cô có muốn người đàn ông này trở thành chồng hợp pháp của cô không? Bất kể bệnh tật, tuổi già hay bất kỳ lý do nào khác, cô sẽ yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, chấp nhận anh ấy và trung thành với anh ấy mãi mãi đến cuối đời?"
Phan Tư Mễ không trả lời ngay mà từ từ quay đầu lại, nhìn về phía quan khách.
Nói một cách chính xác, cô ta đang quan sát Hoắc Khải.
Mọi người đều chú ý tới ánh mắt của cô ta, nhìn theo ánh mắt đó, và nhìn về hướng này.
Trái tim Ninh Thần như nhảy thót lên một cái, không khỏi nhìn về phía chồng mình đang ngồi bên cạnh. Về phần Hoắc Khải, anh chỉ khẽ cau mày. Anh có cảm giác rằng Phan Tư Mễ sắp gây rối một lần nữa.
Quả nhiên, Phan Tư Mễ đột nhiên hét lên: "Lý Phong, anh thật sự muốn tôi kết hôn với một người đàn ông khác sao!"
Tiếng hét đó khiến cho gương mặt của Từ Lực Phàm sa sầm xuống.
Phan Tư Mễ không nể mặt anh ta thì anh ta cũng có thể nhịn, không chào khách với anh ta thì anh ta cũng có thể nhịn, thậm chí không lên sân khấu với anh ta thì anh ta cũng có thể nhịn nốt.
Tuy nhiên, trong việc này, khi linh mục hỏi cô ta có sẵn sàng hay không mà cô ta lại phải hỏi ý kiến của một người đàn ông khác, cô ta đã quá đáng lắm rồi!
Từ Lực Phàm ngay lập tức tỏ thái độ: "Phan Tư Mễ, em đang làm cái quái gì vậy!"
Phan Tư Mễ hoàn toàn không để ý đến anh ta, chỉ nhìn Hoắc Khải.
Hoắc Khải vẫn luôn im lặng, lúc này dù anh có nói cái gì cũng không thích hợp. Nếu có thể, Hoắc Khải thậm chí còn muốn xoay người rời đi.
Sự im lặng của anh khiến cho Phan Tư Mễ hiểu ra, cô ta mới biết rằng ngay cả khi cô ta kết hôn với người khác thì cô ta vẫn không thể làm cho người đàn ông này dao động.
Trong tâm trí của anh, cô ta chỉ là một người qua đường không hơn không kém.
Không, ngay cả một người qua đường thì có lẽ anh cũng sẽ giúp đỡ nếu người ta bị ngã. Nhưng còn cô ta thì cho dù có rơi xuống chết đi, có lẽ anh cũng sẽ không thèm đoái hoài tới.
Nghĩ đến đây, Phan Tư Mễ càng lúc càng không thể chịu nổi sự uất ức.
Cô ta lại hét lên: "Lý Phong, tôi hỏi lại anh, tôi không đủ tư cách để cho anh nhìn tới một chút sao!"
Sắc mặt của Từ Lực Phàm tái nhợt, anh ta vươn tay nắm lấy vai cô ta, thô bạo hét lên: "Đủ rồi!"
Quan khách hoang mang, ngay cả những người biết về âm mưu của Từ Lực Phàm cũng rất kinh ngạc. Từ Lực Phàm không thể xử lý người phụ nữ này hay sao? Nhìn vào thái độ của người phụ nữ này, thì hình như cô ta có quan hệ với Lý Phong, ông chủ đứng sau Hi Vọng Mới?
Từ một góc độ nào đó mà nói, rõ ràng Phan Tư Mễ đang cắm sừng Từ Lực Phàm ngay trong ngày cưới. Làm gì có người đàn ông nào chịu được loại chuyện này.
Từ Lực Phàm đã giơ tay, sẵn sàng tát cho Phan Tư Mễ một bạt tai.
Những người thuộc thế lực đen vội vàng lên tiếng, nhắc nhở anh ta phải cẩn thận. Dù họ không nói rõ ràng nhưng Từ Lực Phàm biết rằng đây là lời nhắc nhở, đừng để chuyện nhỏ này gây ảnh hưởng đến kế hoạch.
Anh ta có mất mặt cũng không sao, nhưng nếu vì điều này mà mất đi quan hệ với Hi Vọng Mới, thì cũng tương đương với việc mất tất cả.
Từ Lực Phàm nghiến răng, muốn chém Phan Tư Mễ ngàn lần.
Lúc này, Ninh Thần cũng kéo Hoắc Khải một cái, thở dài nói: "Hay là anh nói gì đi, nếu không, có thể không có cách nào kết thúc chuyện này".
Cô đã nói như vậy, Hoắc Khải cũng không thể im lặng được nữa.
Anh chỉ có thể nhìn Phan Tư Mễ và nói: "Tôi hy vọng cô có thể hạnh phúc cả đời và kết hôn với một người đàn ông tốt".
Những lời này khiến gương mặt của Phan Tư Mễ tái nhợt đi.
Cô ta nhếch mép cười nói: "Chắc chắn rồi, tôi còn không có tư cách gì trong mắt anh... Vậy thì sống tiếp cũng có ích lợi gì?"
Nói dứt lời, Phan Tư Mễ đột ngột chạy khỏi sân khấu và lao về phía cửa sổ.
Cô ta chạy quá nhanh và có đích đến rất rõ ràng, trái tim của Hoắc Khải như giật thót, anh ngay lập tức lao về phía cô ta.
Tuy nhiên, tốc độ của Phan Tư Mễ khiến cho mọi người không kịp phản ứng, cô ta chạy đến bên cửa sổ, quay đầu nhìn Hoắc Khải đang đuổi theo mình với vẻ mặt đau khổ: "Lý Phong, tôi muốn anh mãi mãi nhớ về tôi, nhớ rằng có một người phụ nữ đã vì anh mà chết!"
Sau cùng, Phan Tư Mễ mở cửa sổ và nhảy xuống.
Ninh Thần hoảng sợ hét lên: "Tư Mễ, đừng!"
Nhưng có hét lên cũng đã quá muộn, cho dù Phan Tư Mễ có nghe thấy thì cũng không có ý nghĩa gì, khi Hoắc Khải chạy đến cửa sổ thì từ phía dưới đã vang lên một tiếng "rầm".
Anh nhìn xuống và thấy Phan Tư Mễ đã đập vỡ kính của bục ở tầng dưới và rơi xuống đất.
Chân tay của cô ta đang nằm ở hình dạng vặn vẹo bất thường, ai nhìn thấy cũng phải sốc.
Vài người qua đường hét lên sợ hãi, Từ Lực Phàm nhìn thấy cảnh tượng dưới lầu, sắc mặt trở nên xấu xí đến cực điểm.
Anh ta không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như thế này, cho dù Phan Tư Mễ chưa bao giờ thật sự nhiệt tình với anh ta, nhưng việc tự sát cũng là điều mà Từ Lực Phàm không thể tưởng tượng được.
Anh ta nhìn Hoắc Khải, không biết phải làm thế nào.
Nếu Phan Tư Mễ chết, sẽ không có lý do gì để anh ta tiếp tục liên lạc với Hi Vọng Mới. Điều quan trọng nhất là vợ của anh ta đã tự tử bằng cách nhảy từ một tòa nhà vào ngày cưới của anh ta. Đây sẽ là một tai tiếng trong cuộc đời anh ta, và anh ta sẽ không bao giờ có cơ hội để xóa sạch nó.