Ăn cơm xong, Ninh Thần bảo Hoắc Khải đưa Giản Tư Tư về nhà.
Giản Tư Tư cũng không từ chối. Nếu là lúc bình thường thì có lẽ cô ấy sẽ chọn tự lái xe về.
Nhưng, hôm nay là sinh nhật nên cô ấy có uống một ly rượu vàng, có lẽ đây cũng là một lý do.
Sau khi lên xe, Hoắc Khải vừa thắt dây an toàn, vừa nói: “Tôi nghe Ninh Thần nói, gần đây cô mua một căn nhà mới hả? Ở đâu vậy?”
“Cách nhà anh không xa”, Giản Tư Tư nói: “Nhưng bây giờ tôi không muốn về, thời gian còn sớm, hay là tôi mời anh đi uống mấy ly? Lúc về thì tìm một người lái thuê chở anh về”.
“Uống rượu?”, Hoắc Khải nhìn cô ấy, hỏi: “Từ lúc nào mà cô cũng thích những hoạt động kiểu như thế?”
“Chủ yếu là hôm nay sinh nhật tôi. Về nhà sớm như thế cảm thấy không có ý nghĩa gì. Vốn dĩ định rủ cả tổng giám đốc Ninh đi hát nhưng hình như cô ấy không muốn ra ngoài lắm”, Giản Tư Tư nói.
“Ở công ty còn rất nhiều việc chưa làm xong, có thể lát nữa cô ấy còn bận làm các loại báo cáo nữa”, Hoắc Khải giải thích nói.
“Tôi biết”, Giản Tư Tư gật gật đầu, nói: “Bây giờ, quy mô của công ty lớn như thế, ngày nào cũng có vô số công việc đợi chúng tôi giải quyết. Cho dù làm thế nào cũng dường như mãi mãi không làm hết. Cho nên, tôi rất khâm phục tổng giám đốc Ninh, vừa bận rộn làm việc lại vừa chăm sóc gia đình, thật sự là một người phụ nữ tài giỏi”.
Hoắc Khải có thể nhìn ra, hôm nay Giản Tư Tư có tâm sự nên nói: “Cô cũng rất giỏi đấy, tuổi trẻ như vậy mà đã có sự nghiệp thành công. À muốn đi đâu uống rượu?”
“Nơi nào không ồn quá là được”, Giản Tư Tư nói.
Hoắc Khải nghĩ một lát rồi khởi động xe đi đến một cửa hàng rượu nào đó.
Không lâu sau, hai người đi vào quán bar, không ngồi ở phòng riêng mà ngồi trực tiếp bên quầy bar, gọi hai ly cocktail.
“Cho tôi một ly whisky nguyên chất”, Giản Tư Tư nói.
Hoắc Khải nhắc nhở nói: “Whisky nguyên chất rất nặng, cô chắc chắn muốn uống loại này sao?”
“Trước đây chưa từng uống, cho nên thử một chút”, Giản Tư Tư nhận ly rượu từ người pha chế, uống một ngụm, lập tức bị sặc ho khù khụ.
Whisky vốn là loại rượu mạnh, độ cồn cao, hơn nữa do công nghệ ủ khác nhau mà các loại rượu trắng trong nước thì có thể uống trực tiếp còn loại này khi uống lại phải cho thêm đá mới làm dịu cảm giác nóng rát khi nuốt xuống.
Giản Tư Tư bỏ ly rượu đặt lên quầy, vẻ mặt khổ sở nói: “Thật sự khó uống…”
Hoắc Khải bật cười, nói: “Những thứ này giống như cà phê, người thích thì cảm thấy mùi vị rất ngon. Người không thích thì chỉ thấy vị đắng. Nhưng tôi thấy hình như hôm nay cô có tâm sự, có cần tôi giúp cô gì không?”
Lời nói của Hoắc Khải rất khéo léo, không vội vàng an ủi điều gì.
Một là không biết những buồn phiền của Giản Tư Tư, hai là muốn khuyên người khác thì cũng phải biết cảm nhận của họ trước. Nếu không thể có cùng lập trường với họ thì không có tư cách gì mà khuyên nhủ.
“Ông chủ thì chính là ông chủ, chuyện này cũng bị anh nhìn thấu”, Giản Tư Tư lè lưỡi, cầm một ly rượu khác, nhấp một ngụm. Bộ dạng này của cô ấy nhìn vô cùng đáng yêu.
Hoắc Khải không nén được nhớ lại lúc đầu khi mới tuyển Giản Tư Tư vào công ty, lúc đó Giản Tư Tư vừa mới tốt nghiệp, nhìn mặt vẫn còn rất non nớt.
Đến giờ, cô ấy mặc một chiếc váy dài, mang phong cách như một phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường.
Nhưng cô ấy và Ninh Thần rõ ràng không cùng một phòng cách, Ninh Thần ngày càng thành thục còn Giản Tư Tư lại mang chút hồn nhiên, ngây thơ của cô gái nhỏ.
Rượu cocktail được điều chế thì độ cồn không còn mạnh nữa, còn thêm hương vị của nước hoa quả nên uống ngon hơn whisky nhiều.
Giản Tư Tư lại uống thêm một ngụm mới nói: “Thật sự tôi cảm thấy rất buồn phiền, nhưng không biết nên nói thế nào”.
“Có buồn phiền gì thì nói cái đó”, Hoắc Khải nói.
Giản Tư Tư nhìn ly rượu trước mặt, một lát sau mới nói: “Đúng như anh đã nói, bây giờ tôi còn trẻ, có sự nghiệp. Theo lý mà nói nên có rất nhiều người ngưỡng mộ mới đúng. Nhưng ở trong nhà, tôi luôn bị càm ràm. Từ trước đến nay, bố mẹ tôi vẫn không cho rằng tôi đạt được thành tích gì lớn. Họ chỉ hi vọng tôi có thể đi theo con đường mà họ đã vạch sẵn. Thời gian này, họ đã sắp xếp cho tôi đi xem mắt, nói cái gì mà khi người khác bằng tuổi tôi, con đã biết đi rồi, tôi lại còn không có cả bạn trai. Ông chủ, anh nói xem, bạn trai có gì quan trọng, tìm sớm hay tìm muộn không phải cũng thế sao, vội vàng làm cái gì”.
“Suy nghĩ của người lớn tất nhiên là không giống cô. Theo họ thấy thì làm việc có thể chậm một ngày nhưng kết hôn thì không như thế. Hôm nay kéo đến ngày mai, ngày mai kéo đến ngày kia thì lúc nào cô mới kết hôn sinh con được? Cuộc đời của họ đã được định hình, không thể thay đổi được nhiều chuyện, nửa đời sau chỉ muốn ôm cháu. Nhưng cô thì khác, cô còn trẻ, vẫn còn có cơ hội phát triển vô hạn trên con đường rất dài phải đi”.
Hoắc Khải ngừng một lát, lại nói tiếp: “Nói thật là tôi không cho rằng phụ nữ thì nhất định phải kết hôn sớm. Đương nhiên, nếu cô gặp được một người đàn ông đáng để yêu mà lại có thể giúp đỡ cô thì là một chuyện khác”.
“Nhưng tôi không thích bị họ ép… Họ lại không hiểu…”, Giản Tư Tư lẩm bẩm nói, lại uống thêm một ngụm cocktail.
Trong lòng cô gái này, cuộc đời giống như công ty Hi Vọng Mới, có rất nhiều sự việc đã thay đổi nhưng bản chất thì vẫn vậy.
Công ty chính là ông chủ, mà người nắm giữ trái tim cô ấy cũng là ông chủ.
Trong thời gian hai năm này, Giản Tư Tư đã chứng kiến hết kỳ tích này đến kỳ tích khác.
Cô gặp được người đàn ông ưu tú nhất trên thế giới, không có bất kỳ người nào có thể so sánh được với anh.
Nhưng đáng tiếc, người đàn ông này đã kết hôn sinh con, cho nên cô ấy chỉ có thể giấu kín tình yêu này dưới đáy lòng, không dám nói với bất cứ ai.
Nhưng đồng thời, mỗi lần gặp một người đàn ông thì cô ấy đều bất giác so sánh với anh.
Càng so sánh nhiều thì càng phát hiện, không ai có thể sánh được với sự ưu tú của người đàn ông này. Anh chính là người chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Do đó, khi người trong nhà thúc giục kết hôn, Giản Tư Tư mới cảm thấy vô cùng chán nản.
Cô ấy rất rõ bản thân mình muốn người đàn ông như thế nào. Vị trí quan trọng nhất trong tim đã bị hình bóng kia chiếm giữ, không thể chứa nổi người đàn ông thứ hai.
Cô ấy không muốn vì đến tuổi mà phải kết hôn nhưng muốn kết hôn với người mà cô thầm yêu thì vĩnh viễn không có kết quả.
Cho nên, cô ấy buồn chán như vậy, nhưng lại không biết nói với ai.
Vậy nên, hôm nay kéo Hoắc Khải ra đây uống rượu, Giản Tư Tư cũng giấu kín những lời trong lòng, chỉ nói mấy câu rồi lại uống vài ngụm.
Cô ấy nhanh chóng uống cạn hai ly cocktail lại muốn ly thứ ba.
Hoắc Khải nói: “Tuy rằng cocktail đã được pha chế để giảm bớt độ cồn nhưng sau đó sẽ rất ngấm. Cô uống như thế, sẽ say đấy”.
“Say thì càng tốt, sẽ không cần nghĩ nhiều chuyện nữa”, hai má Giản Tư Tư đỏ hồng lên giống như quả táo đỏ. Cô ấy nhìn Hoắc Khải, hỏi: “Ông chủ, tôi nghe tổng giám đốc Ninh nói, lúc đầu hai người gặp nhau là vì một viên gạch sao?”
“Cũng gần như thế”, Hoắc Khải gật đầu nói.
Nghiêm túc mà nói thì vì một viên gạch mà Lý Phong quen biết Ninh Thần, còn Hoắc Khải thì chỉ ngồi mát ăn bát vàng mà thôi.
“Thật là ngưỡng mộ tổng giám đốc Ninh, nếu là tôi đập phải anh thì tốt rồi”, Giản Tư Tư nói.
Hoắc Khải sững sờ, sau đó bật cười: “Cô thật sự hơi say rồi, những chuyện này có thể so sánh được sao”.
“Có gì mà không được chứ?”, Giản Tư Tư hơi sát lại, nói: “Anh không biết đâu, tất cả con gái trên dưới công ty đều ngưỡng mộ tổng giám đốc Ninh. Nếu có thể thì dù có tán gia bại sản thì họ cũng sẵn sàng đổi chỗ cho tổng giám đốc Ninh. Nhưng chúng tôi đều biết, điều này thật là vô lý. Anh yêu tổng giám đốc Ninh như thế, tổng giám đốc Ninh cũng yêu anh như vậy, hai người không thể nào chia tay…”
Bị một nhân viên cấp dưới bàn luận về chuyện tình cảm của mình như vậy, Hoắc Khải cảm thấy hơi kỳ kỳ. Anh không quen bàn luận những chuyện này với người ngoài nên nói: “Tôi nghe nói gần đây Ninh Hạo Bân làm việc cũng khá tốt? Cô có liên lạc với cậu ta không?”
“Liên lạc? Có chứ, nhưng chỉ là chuyện công việc thôi”, Giản Tư Tư trả lời nói.
“Khi còn ở trường đại học không phải hai người rất tình cảm sao? Không nghĩ tới chuyện quay lại à?”, Hoắc Khải lại hỏi.
Giản Tư Tư nhìn anh, hỏi: “Ông chủ, anh hỏi thật hay là tham dò tôi đấy?”
Hoắc Khải cười lên, nói: “Cô thấy sao?”
“Tôi cảm thấy không hỏi thì hơn…”, Giản Tư Tư lẩm bẩm, nói: “Lớn như thế rồi mới yêu đương một lần, đã thế lại còn thất bại, khiến người ta thật thất vọng mà. Nói thật tình, có lúc tôi rất hối hận vì lúc đầu kêu anh ta đến công ty cùng làm. Nếu không phải tôi kêu anh ta tới thì chắc cũng không thể xảy ra chuyện lần đó”.