Bộ dáng khó xử, đáng thương khiến Cố Phi Dương đau lòng, giơ tay nói: “Không sao, lại đây mẹ ôm một cái nào”.
Nhạc Văn Văn vui vẻ chui vào lòng Cố Phi Dương, ôm lấy mẹ, kể lể sự lo lắng của mấy ngày nay của cô bé. Nghe lời nói của cô con gái hiểu chuyện, vành mắt Cố Phi Dương hơi đỏ lên.
Khi đối mặt với cái chết, cô ta ít nhiều cũng có chút sợ hãi, nhất là khi nghĩ đến sau này con gái không có ai chăm sóc thì vô cùng đau lòng.
Cũng may là số còn khá đỏ, Tô Tử Hàng giơ một dao kia theo phản xạ nên cũng không bị thương quá nặng. Nếu không, Cố Phi Dương sẽ bị mất máu nhiều quá mà chết.
Bây giờ vẫn còn được sống mà gặp con gái, Cố Phi Dương cảm thấy tất cả vận may trong đời gần như đã dùng hết trong mấy ngày này rồi.
Mà Đồng Tử Thiến đang đứng ở một bên nhìn chằm chằm Đường Thế Minh, có chút bối rối lại có chút khó chịu nói: “Anh cũng là bạn của cô giáo Cố sao?”
“Không phải!”, Đường Thế Minh trả lời nói.
“Vậy anh vào đây làm gì, đi ra đi!”, Đồng Tử Thiến nói.
Đường Thế Minh liếc cô ta một cái, tỏ ra chẳng hề quan tâm. Ở đây không phải là nhà của Đồng Tử Thiến, anh ta cũng không phải là người nhà của Đồng Tử Thiến thì sao phải nghe cô ta.
Bị Đường Thế Minh phớt lờ lời nói của mình khiến Đồng Tử Thiến càng khó chịu, bước lên trước giữ lấy cánh tay của anh ta, nói: “Lần trước chưa đánh xong, nếu anh đã không đi, vậy thì ra ngoài đánh một trận, tôi sẽ khiến anh thua tâm phục khẩu phục!”
“Đợi đã, anh Đường không gây phiền phức gì cho em, sau lại kéo người ta ra đánh nhau thế”, Cố Phi Dương khuyên nhủ nói.
“Ai bảo anh ta không gây chuyện với em, lần trước anh ta đã va vào em ở trước cửa nhưng lại không chịu xin lỗi, không hiểu lễ nghĩa một chút nào. Không dạy cho anh ta một bài học thì lại nghĩ con gái dễ bắt nạt!”, Đồng Tử Thiến vừa nói vừa trừng mắt nhìn Đường Thế Minh: “Nếu anh không dám đấu thì tự nhận mình không phải là đàn ông đi thì tôi có thể không đánh anh”.
Đường Thế Minh không muốn đấu với Đồng Tử Thiến cũng không thể thật sự thừa nhận mình không phải đàn ông. Những chuyện như thế liên quan đến lòng tự tôn của người đàn ông, không thể nhượng bộ.
Cho nên, anh ta dứt khoát nói: “Nếu cô đã muốn đánh, vậy thì ra ngoài đánh! Nhưng thua rồi thì đừng có khóc lóc nói tôi bắt nạt cô đấy”.
“Ha, nói như kiểu anh thật sự sẽ đánh thắng tôi ấy”, Đồng Tử Thiến coi thường nói.
Hai người cứ thế hẹn nhau ra cửa, Cố Phi Dương thấy thế thì tỏ ra vô cùng lo lắng nhưng khi muốn xuống giường để kéo họ lại thì bị Hoắc Khải ngăn cản.
“Anh giữ em làm gì, mau đuổi theo họ đi!”, Cố Phi Dương sốt ruột nói.
“Không sao đâu, anh không hiểu cô Đồng lắm, nhưng Đường Thế Minh rất giỏi võ, sẽ không chịu thiệt. Nếu anh ta chiếm được thế thượng phong thì cũng biết nặng nhẹ, sẽ không đánh cô Đồng bị thương”, Hoắc Khải nói.
“Nhưng nhỡ đánh thật thì sao! Đồng Tử Thiến cũng rất giỏi. Mấy người đàn ông bình thường cùng lên thì cũng không phải đối thủ của cô ấy. Trước đây em đã từng thấy cô ấy đấu quyền anh, một mình đánh ngã bốn năm người đàn ông vạm vỡ, rất giỏi!”, Cố Phi Dương nói.
Hoắc Khải cười nói: “Cho dù hai người họ ai bị thương thì chúng ta đều là người ngoài, không khuyên nổi đâu”.
Người học võ, có thể nhường nhịn, nhưng đã là người học võ thuật Hoa Hạ thì không biết hai từ “lùi bước”.
Trong mắt người bình thường, võ thuật Hoa Hạ chính là một môn võ nhưng trong con mắt của những người học võ chân chính thì võ thuật Hoa Hạ và võ thông thường lại có sự khác biệt rất lớn.
Một môn dùng để giết kẻ thù, một môn dùng để biểu diễn, sao có thể đặt cạnh nhau.
Mà từ xưa đến nay cũng đã có câu nói, văn không có nhất, võ không có hai.
Người học võ, không ai có thể thừa nhận kém hơn ai, muốn phân thắng thua thì phải dựa trên thực lực.
Tuy rằng Hoắc Khải không hiểu nhiều về võ thuật Hoa Hạ nhưng trước đây anh đã từng tiếp xúc với rất nhiều người học môn này nên đương nhiên hiểu được tại sao Đồng Tử Thiến lại chủ động hẹn giao đấu, và anh cũng không thể khuyên Đường Thế Minh điều gì cả.
Nếu không thì đây chính là sự sỉ nhục đối với Đường Thế Minh.
Còn Cố Phi Dương đã nói Đồng Tử Thiến rất tài giỏi, nếu Đường Thế Minh có khả năng bị thua thì Hoắc Khải lại càng không để ý.
Thắng cũng chưa chắc là chuyện tốt mà thua cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Đường Thế Minh là con nhà võ, có thể từ nhỏ đến lớn chưa từng thua ai. Nếu thật sự thua một người con gái thì đó chính là sự đả kích lớn đối với anh ta. Nhưng nếu có thể vượt qua thì chính là anh ta sẽ phá vỡ giới hạn của chính mình.
Nói không chừng, đây là thời cơ để anh ta thoát khỏi những giới hạn trong võ thuật.
Khi Đường Thế Minh và Đồng Tử Thiến ra ngoài để thách đấu thì Hoắc Khải và hai mẹ con Cố Phi Dương trong phòng bệnh nói nói cười cười.
Có thể là do mối quan hệ của hai người lại gần thêm một bước khiến bầu không khí cũng trở nên càng hoà hợp.
Khoảng một tiếng sau thì Đường Thế Minh và Đồng Tử Thiến đều không quay lại khiến Cố Phi Dương có chút lo lắng nên gọi điện thoại cho Đồng Tử Thiến hỏi han.
Sau khi Đồng Tử Thiến nghe điện thoại thì mới biết là cô ta đã về nhà rồi.
“Sao em về mà không nói với cô một tiếng, làm cô cứ ở đây lo lắng hai người có chuyện gì!”, Cố Phi Dương phàn nàn nói.
“Đánh xong rồi, mũi tím mặt sưng như heo thì em quay lại làm gì”, Đồng Tử Thiến chẳng vui vẻ gì nói.
“Hả?”, Cố Phi Dương nghe thấy thì vô cùng kinh ngạc: “Mũi tím mặt sưng? Anh ta đánh em bị thương sao? Bị thương nặng không? Vậy em đến bệnh viện kiểm tra xem!”
“Chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng lo. Tên đó còn bị thương nặng hơn em, ít nhất phải nằm trên giường mấy ngày!”, Đồng Tử Thiến có chút đắc ý nói: “Ai dà, cô đừng lo cho em. Cô cứ dưỡng bệnh cho tốt ạ, mấy hôm nữa em lại đến thăm cô”.
Nói xong thì Đồng Tử Thiến cũng cúp điện thoại luôn.
Cố Phi Dương lo lắng quay lại nhìn Hoắc Khải: “Đồng Tử Thiến nói cô ấy bị thương rồi, anh Đường có thể cũng bị thương, hơn nữa còn bị thương không nhẹ, anh có cần gọi cho anh Đường hỏi xem tình hình thế nào không?”
Theo suy nghĩ của Hoắc Khải thì cũng không cần thiết phải gọi điện thoại cho Đường Thế Minh, anh ta không phải là kiểu người bị đánh rồi thì cần người khác an ủi. Nếu gọi điện thoại qua thì có thể khiến anh ta càng rối rắm hơn.
Nhưng Cố Phi Dương có vẻ lo lắng quá, Hoắc Khải nể mặt cô ta nên chỉ đành gọi cho Đường Thế Minh.
Sau khi nhận điện thoại, nói về chuyện đấu võ, Đường Thế Minh chán nản nói: “Tôi thua mấy chiêu, nhưng cô gái đó thật sự không giống con gái chút nào, chuyên đánh phía dưới. Nếu không phải vuốt mặt còn nể mũi thì tôi sẽ không thua cô ta!”
Khi đấu võ, Đồng Tử Thiến không hề kiêng dè gì, chỗ nào dễ dàng khiến người đàn ông mất sức chiến đấu nhất thì cô ta đánh vào chỗ đó.
Đương nhiên, đây chính là bản chất của võ thuật Hoa Hạ, dùng tốc độ nhanh nhất khiến cho kẻ thù mất đi sức chiến đấu.
Nhưng đối với Đường Thế Minh mà nói thì lại không giống như thế.
Dù sao anh ta cũng nhường nhịn vì đối phương là nữ, những chỗ như ngực và nơi dễ gây ra hiểu lầm thì với bản tính của người quân tử sẽ đều không động tay. Cứ như thế thì rõ ràng là bó chân bó tay, dẫn đến trong quá trình so tài bị Đồng Tử Thiến chiếm lợi thế.
Điều này khiến Đường Thế Minh không vui, rõ ràng là thực lực không yếu hơn đối phương nhưng lại thua, thật là mất mặt người trong nhà!
“Tôi đã hẹn cô ta mấy ngày nữa lại đấu một trận, đến lúc đó nhất định sẽ không nương tay!”, Đường Thế Minh nói.
Hoắc Khải bật cười. Anh lại cảm thấy rất vui vẻ khi Đường Thế Minh có chuyện khác để làm. Nếu không thì cả ngày “ăn không ngồi rồi” đi theo anh thì sợ rằng tài nghệ của anh ta sẽ bị yếu đi.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Đồng Tử Thiến có thể phân tranh cao thấp với Đường Thế Minh, chứng tỏ cô ta rất giỏi. Trong những người phụ nữ mà Hoắc Khải đã gặp thì có thể đạt được trình độ đó thì mới chỉ có một người.
“Vậy anh xem làm thế nào thì làm, nhưng nhất định phải chú ý nặng nhẹ, đừng gây ra chuyện liên quan đến mạng người. Đấu võ chỉ cần đánh đến đối phương nhận thua là được”, Hoắc Khải dặn dò nói.
“Yên tâm, điều này tôi hiểu”, Đường Thế Minh nói.
Cúp điện thoại, Hoắc Khải nói cho Cố Phi Dương chuyện của Đường Thế Minh, Cố Phi Dương nghe thấy thì sững người, sau đó mới phì cười, nói: “Nói như thế thì cô Đồng đã giúp phụ nữ chúng em lấy lại thể diện rồi”.
“Còn không phải do cô ấy ra tay ác độc khiến Đường Thế Minh ngại sự khác biệt giới tính mà chịu thiệt sao”, Hoắc Khải nói.
Cố Phi Dương hừ một tiếng, nói: “Không phải thế, rõ ràng là cô Đồng khá giỏi mà!”
Hoắc Khải không muốn tranh luận với cô ta, nhướng mày nói: “Em nói gì thì là như thế”.
Cố Phi Dương vui vẻ bật cười. Niềm vui chính là đơn giản như thế, cho dù chỉ là sự nhường nhịn một chút của người đàn ông này thì cô đã cảm thấy rất vui rồi.
Nhạc Văn Văn ngồi bên giường bệnh, gần như cảm giác được gì đó, cô bé nhìn Hoắc Khải lại nhìn Cố Phi Dương rồi cũng hi hi cười theo.
Cứ thế ba ngày, vết thương của Cố Phi Dương đã ổn hơn nhiều, sợi chỉ khâu làm bằng ruột cừu, không cần rút chỉ mà khi vết thương đỡ rồi sẽ tự tiêu.
Còn vết sẹo trên mặt, thì cần thời gian để liền da cá. Theo ý kiến của nhóm bác sĩ trị liệu thì tình hình trước mắt khá ổn định, khả năng lớn sẽ đạt được kết quả như mong đợi, cho nên về nhà đợi là được, không cần lãng phí thời gian ở bệnh viện.