Sau khi kiểm tra một lượt, tình hình hiện tại của Cố Phi Dương cũng ổn. Ngoài miệng vết thương bị rách ra thì chỉ còn vết sẹo trên mặt.
Đội ngũ trị liệu của bệnh viện nước ngoài vẫn luôn ở đây chờ kết quả cuối cùng.
Khi biết được Hoắc Khải đã mời một đội ngũ giỏi giang như vậy đến giúp mình chữa trị, Cố Phi Dương càng thêm cảm động. Cô ta cũng chẳng cảm thấy lo sợ về việc khuôn mặt mình có bị hủy hay không.
Chỉ cần được ở bên người mình yêu thì đẹp hay xấu cũng không quan trọng.
Dĩ nhiên phụ nữ lấy sắc đẹp làm niềm vui, nếu có thể xinh đẹp mỗi ngày thì ai mà muốn mình xấu đâu.
Khi Hoắc Khải bận rộn với chuyện của Cố Phi Dương thì đội ngũ kỹ thuật của công ty chi nhánh Ất Sửu đã thành công kết nối với công ty chi nhánh nước ngoài do Hoắc Giai Minh mở ra.
Hai công ty về mặt danh nghĩa tuy không chung chủ nhưng về bản chất lại là người một nhà.
Nhưng với nhà họ Hoắc thì đây là một chuyện rất khó chấp nhận.
Rõ ràng công ty chi nhánh nước ngoài này là của họ, tất cả phương pháp kỹ thuật đều có thể khiến nhà họ Hoắc trở thành công ty được thế giới hoan nghênh nhất.
Nhưng bây giờ lại cho không Hi Vọng Mới. Quan trọng nhất là, Hoắc Khải đã cướp ngay trước mặt nhà họ Hoắc, lợi dụng hợp đồng hợp tác kỹ thuật ban đầu để khống chế công ty trong lòng bàn tay.
Công ty chi nhánh ở nước ngoài này có 49% là cổ phiếu của nhà họ Hoắc, 51% còn lại đều thuộc về một mình Hoắc Khải.
Nói cách khác, cho dù nhà họ Hoắc có thu mua lại Hi Vọng Mới thì cũng không thể làm lung lay địa vị của Hoắc Khải trong công ty này.
Vì vậy, Hoắc Trạch Minh đã cố ý gọi Hoắc Giai Minh về, hung dữ mắng cậu ta một trận. Một công ty tốt như thế mà lại cho người ngoài nắm nhiều quyền cổ phần như thế, con bị điên à!
Hoắc Giai Minh hơi ấm ức vì bị mắng, ban đầu cậu ta chỉ muốn mở một công ty chi nhánh nước ngoài để nhà họ Hoắc đỡ phải nói ra nói vào. Ai mà ngờ công ty sẽ phát triển tốt như vậy chứ.
Hơn nữa, nếu không có Hoắc Khải giúp đỡ cậu ta tìm nhân viên kỹ thuật thì công ty sẽ chẳng có địa vị như vậy đâu. Vì thế nên việc Hoắc Khải nắm giữ phần lớn cổ phần thì có gì là sai?
Dĩ nhiên, cậu ta không thể nói ra những lời đó được, nếu không sẽ càng bị mắng nhiều hơn.
Sau đó, cổ phần trong tay Hoắc Giai Minh lại bị thu về gia tộc, cậu ta lại trở thành một người rảnh rỗi.
Từ điểm này có thể nói, nhà họ Hoắc đang qua cầu rút ván, nhưng người rút ván là bố của Hoắc Giai Minh – Hoắc Trạch Minh, ai nói gì được chứ? Khéo còn phải khen Hoắc Trạch Minh đã “đại nghĩa diệt thân” vì sự phát triển của gia tộc cơ!
Mà đối với Hoắc Khải, số cổ phần đó có thuộc về Hoắc Giai Minh hay là nhà họ Hoắc thì cũng chẳng khác gì.
Hiện giờ, bố cục đối đầu với cả nhà họ Hoắc đã được triển khai, địa vị của anh không thể thay đổi.
Hoắc Khải suy nghĩ rất rõ ràng, công ty kỹ thuật VR này sẽ trở thành vũ khí để anh thôn tính nhà họ Hoắc. Nếu nhà họ Hoắc muốn có lợi ích từ nó thì phải chấp nhận từng điều kiện của anh.
Mà điều kiện đầu tiên mà Hoắc Khải đưa ra chính là có được 60% lợi nhuận từ ba công ty chi nhánh của nhà họ Hoắc, để đổi lấy sự ở lại của đội ngũ kỹ thuật.
Nếu không, anh sẽ lập tức bảo đội ngũ kỹ thuật này rời khỏi công ty. Dù sao theo hợp đồng, mọi tư liệu kỹ thuật đều cho đội ngũ kỹ thuật phụ trách bảo quản, nhà họ Hoắc không có quyền nhúng tay vào.
Điều kiện này dĩ nhiên đã bị nhà họ Hoắc mắng chửi một trận. Cho dù kỹ thuật VR có tốt thế nào thì cậu cũng không thể muốn thu lợi từ nhà họ Hoắc từ việc này đâu, thật quá đáng.
Nhưng không đồng ý thì cũng không được. Bởi vậy, nhà họ Hoắc đã phái ra một nhóm người đến đàm phán với Hi Vọng Mới, hy vọng có thể lấy cái giá nhỏ nhất để đổi lấy lợi ích lớn nhất.
Cuộc đàm phán này không chỉ kéo dài trong hai ba ngày là xong. Hoắc Khải không định tốc chiến tốc thắng, anh hy vọng có thể mượn chuyện này để khiến nhà họ Hoắc từ từ quen với việc bị anh lợi dụng điểm yếu mà uy hiếp.
Chỉ có như vậy thì anh mới có thể thuận lợi xâm nhập vào nhà họ Hoắc.
Người nhà họ Hoắc không tìm được Hoắc Khải ở Hi Vọng Mới, cho nên người phụ trách đàm phán đương nhiên là Giản Tư Tư vừa mới thăng chức lên làm phó tổng giám đốc.
Đừng khinh thường dáng vẻ yếu đuối của Giản Tư Tư, trong công việc, cô ấy không hề kém hơn bất cứ người đàn ông nào đâu.
Cho dù là nhà họ Hoắc lớn mạnh thì cũng bị Giản Tư Tư làm cho khốn đốn, không thể không thu hồi lại tâm lý khinh bỉ và lựa chọn thái độ tích cực cùng tôn trọng để đàm phán.
Ninh Thần cố tình gọi cho Hoắc Khải nói về chuyện này, đồng thời hỏi khi nào anh về.
“Hôm nào Đường Đường cũng hỏi một lần, khi nào bố sẽ về. Anh mà không về thì em sẽ bị con bé hỏi cho phát điên mất thôi”, Ninh Thần nói.
“Anh sẽ về nhanh thôi, ở bên đây có chút việc”, Hoắc Khải do dự một chút rồi nói: “Anh gặp cô Cố ở đây”.
“Cô Cố? Cô Cố nào nhỉ?”, Ninh Thần hỏi.
“Cố Phi Dương, mẹ của Nhạc Văn Văn ấy, em quên rồi hả?”, Hoắc Khải hỏi.
Ninh Thần nghĩ một lúc rồi nhớ ra: “Hóa ra là cô ấy, em nhớ cô ấy cãi nhau với bố mẹ chồng nên bán nhà rồi rời đi nhỉ? Sao, giờ cô ấy đang làm việc ở chỗ đó hả anh?”
“Ừ, còn mở một công ty vũ đạo, phát triển tốt lắm”, Hoắc Khải đáp.
“Đường Đường mấy hôm trước còn nói nhớ bạn thân Nhạc Văn Văn kìa. Hay là anh đưa hai mẹ con cô Cố về cùng đi, chúng ta đã hai năm không gặp rồi, ôn lại chuyện cũ một chút”, Ninh Thần nói.
Ninh Thần không hề nghi ngờ chút nào, vì trong lòng cô, chồng mình là một người đàn ông chung thủy, không bao giờ ra ngoài ngoại tình.
Thậm chí, ở một mức độ nào đó, Ninh Thần cũng không quá từ chối nếu như xảy ra tình huống ngoài ý muốn đó.
Cô biết rõ một người đàn ông ưu tú sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt phụ nữ.
Bản thân cô đã vô cùng yêu Hoắc Khải, chẳng phải vì anh quá giỏi, quá chói sáng khiến ai cũng nhìn thấy anh sao?
Vậy những người phụ nữ khác nghĩ vậy cũng là bình thường mà.
Cho nên có người đến quyến rũ Hoắc Khải thì cũng chẳng có gì lạ. Ninh Thần đương nhiên muốn chồng mình sẽ luôn là của cô, nhưng nếu thật sự có chuyện khó xử xảy ra thì chẳng lẽ lại chia tay Hoắc Khải sao?
Ninh Thần không nỡ…
Khi đáp án này hiện ra trong đầu, cô đã biết, cho dù Hoắc Khải có người thứ ba thì cô cũng không thể rời xa anh.
Cả đời này, dù Hoắc Khải có bao nhiêu người phụ nữ thì cô cũng chỉ có một người là anh thôi.
Nghe thấy giọng bình tĩnh của Ninh Thần, Hoắc Khải trong lòng thấy hơi chột dạ.
Đây là lần đầu tiên anh chột dạ vì phụ nữ trong đời.
Cho dù anh chưa hoàn toàn đồng ý Cố Phi Dương, nhưng anh biết, từ chối không dễ.
Cố Phi Dương đã nói rồi, không cần danh phận, tiền tài, chỉ cần được ở bên anh. Dù là mấy ngày trong năm được gặp anh cũng là đủ.
Có người đàn ông nào từ chối được lời nói đó chứ?
Hoắc Khải cũng là người, không phải thần tiên. Huống hồ lựa chọn mà Cố Phi Dương đưa ra khi đứng giữa sống chết lại khiến người ta rung động. Vì chuyện này thôi cũng khó mà bỏ mặc cô ta được.
Cho nên Hoắc Khải mới cố tình nhắc đến Cố Phi Dương khi nói chuyện với Ninh Thần.
Anh sẽ không nói ý nghĩ của Cố Phi Dương ra, dù Ninh Thần có chấp nhận hay không, thì việc nói chuyện này ra trước là quá ngu ngốc.
Nếu được, anh hy vọng hai người có thể tiếp xúc chỉ một chút, khi nào có cơ hội thì sẽ nói sau, cũng không muộn.
“Để anh hỏi xem, nếu cô ấy đồng ý thì anh sẽ đưa họ về”, Hoắc Khải trả lời.
“Vâng, vậy khi nào về anh báo em trước. Em đặt nhà hàng”, Ninh Thần trả lời: “À, Tư Mễ sắp kết hôn đấy, vừa mới gửi thiệp mời cho em. Một tuần sau cưới, anh về kịp không?”
“Kết hôn? Với Từ Lực Phàm à?”, Hoắc Khải chau mày, không phải vì tiếc Phan Tư Mễ mà Từ Lực Phàm không phải đối tượng kết hôn tốt.
Thế lực trong bóng tối kia phái Từ Lực Phàm đến làm quen với Hi Vọng Mới, hy vọng có thể theo dõi mọi chuyện qua con mắt của anh ta. Từ Lực Phàm thì mượn Phan Tư Mễ để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Phan Tư Mễ lại lợi dụng Từ Lực Phàm để chọc tức Hoắc Khải, mặc dù nó rất ấu trĩ và vô dụng.
Với Hoắc Khải, vì biết rõ ràng hai người này không yêu nhau thật, dĩ nhiên sẽ không hy vọng bọn họ kết hôn. Dù sao thì Phan Tư Mễ cũng tính là bạn của anh.
Là bạn thì dĩ nhiên sẽ phải nghĩ cho cô ta một chút rồi.