Những lời bức bách của Tô Tử Hàng khiến Cố Phi Dương không thể giữ nổi vẻ ôn hoà thường ngày.
Nếu Tô Tử Hàng chỉ nhằm vào mình cô ấy thì cũng chẳng sao. Hai năm nay, tất cả những khó khăn cô ấy gặp phải cũng không ít ỏi gì, cô ấy đã sớm quen việc nhìn sắc mặt của người khác mà sống.
Nhưng bây giờ, Tô Tử Hàng lại lôi cả Hoắc Khải vào nên Cố Phi Dương không muốn nhịn nữa.
Cho dù cô ấy trải qua bao nhiêu chuyện, cũng không quan tâm việc kinh doanh của cô ấy thuận lợi hay không, trong lòng Cố Phi Dương, Hoắc Khải vẫn luôn là người mà buổi tối mưa gió bão bùng đó, xuất hiện cứu vãn mẹ con cô ấy, vào lúc cuộc đời cô ấy bơ vơ nhất, tuyệt vọng nhất.
Anh là người hoàn hảo nhất, sánh ngang với thần linh.
Mà thần linh thì không cho phép kẻ nào khinh nhờn. Hành động của Tô Tử Hàng giống như sự khinh nhờn với vị thần ở trong lòng Cố Phi Dương.
Vẻ mặt của cô ấy dần trở nên lạnh lùng, nói: “Chủ tịch Tô, nếu vì chuyện anh theo đuổi tôi không thành liền cố ý bôi nhọ anh Lý thì hình như không phù hợp lắm với thân phận của anh”.
“Bôi nhọ? Tôi bôi nhọ ai sao? Tôi chỉ nói sự thật mà thôi”, Tô Tử Hàng nói.
Cố Phi Dương còn muốn nói gì đó nhưng Hoắc Khải đã giơ tay lên ngăn lại.
Vẻ khiêu khích hiện rõ trên nét mặt của Tô Tử Hàng, trái lại khiến Hoắc Khải buồn cười: “Tính cách của chủ tịch Tô, thật sự khiến tôi bất ngờ. Tuổi trẻ bồng bột có thể giải thích được. Nhưng anh nghĩ kỹ làm như thế sẽ phải trả giá thế nào chưa?”
“Trả giá? Anh doạ tôi?”, Tô Tử Hàng tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Khải, đã nói đến mức độ này rồi cũng không cần thiết phải nhẫn nhịn, nhượng bộ. Hợp tác cái khỉ gì, không được thì thôi. Dưới trời đất này có nhiều công ty lớn hơn thế, dựa vào trình độ kỹ thuật của tập đoàn Phong Âu, muốn hợp tác với công ty thoả mãn yêu cầu của anh ta, chắc chắn không thành vấn đề.
Hoắc Khải nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Tôi không doạ anh, chỉ hỏi anh một vấn đề này mà thôi. Anh trả lời cũng được, không trả lời thì thôi, thật ra đều không thể thay đổi kết quả. Nhưng tôi có lòng tốt nhắc nhở anh, làm tốt công tác chuẩn bị bảo vệ chính mình đi”.
“Sao nào, anh Lý thích chơi kiểu gì? Thích làm công khai hay lén lút?”, Tô Tử Hàng lạnh lùng cười: “Đây là địa phận của tôi, anh cho rằng có thể làm gì được tôi?”
“Anh nghĩ nhiều rồi, người trẻ tuổi như anh, nếu tôi tự mình ra tay thì lại thành bắt nạt người khác. Đa số những người ở đây đều muốn dạy dỗ anh”, Hoắc Khải nói xong thì nói với Cố Phi Dương: “Ở đây xem ra không phù hợp chúng ta nói chuyện, nên đổi chỗ khác yên tĩnh một chút”.
Cố Phi Dương đương nhiên không phản đối, gật đầu đáp ứng rồi theo Hoắc Khải rời đi.
Tô Tử Hàng nhìn bóng lưng của cô ấy, tức giận vô cùng, không nhịn được uy hiếp nói: “Họ Cố kia, hôm nay cô dám đi, tôi sẽ khiến công ty vũ đạo của cô phá sản, tin không!”
Bước chân của Cố Phi Dương ngừng lại một lát, điều này khiến trong lòng Tô Tử Hàng vui vẻ, cho rằng cô ấy sợ rồi. Kết quả là Cố Phi Dương quay lại, nhìn anh ta mỉm cười rồi nói: “Trình độ doạ dẫm của chủ tịch Tô chẳng cao chút nào. Trước khi đến đây, vốn dĩ tôi chỉ có hai bàn tay trắng. Nếu công ty vũ đạo phá sản, thì những gì tôi thu được đã nhiều hơn trước đây rất nhiều rồi. Không thể tiếp tục ở đây thì đi nơi khác là được. Không phải chủ tịch Tô cảm thấy với thực lực của mình sẽ đuổi cùng giết tận tôi trên cả nước đấy chứ?”
Muốn đuổi cùng giết tận một người trên toàn quốc mà chỉ dựa vào sức mạnh của tập đoàn Phong Âu là chuyện không thể làm được. Công ty họ chỉ làm chip, sức ảnh hưởng nhiều nhất cũng chỉ giới hạn trong ngành này. Có lẽ nguyên nhân do địa vị xã hội ở thành phố này nên có sức ảnh hưởng lớn nhưng trên phạm vi toàn quốc thì lại chẳng đáng xếp hạng.
Sự thản nhiên của Cố Phi Dương khiến Tô Tử Hàng cảm thấy ngoài ý muốn. Điều này khiến anh ta càng tức tối, chỉ vào mặt Cố Phi Dương mà chửi rủa.
Dáng vẻ này của anh ta nào có giống chủ tịch có giá trị hàng trăm triệu, mà giống tên lưu manh đầu đường hơn.
Vốn dĩ Cố Phi Dương đã chẳng yêu thích gì cậu công tử bột này, bây giờ thấy bộ dạng vô lễ này của anh ta thì càng thấy buồn cười.
Cùng Hoắc Khải rời khỏi tiệc rượu, sau khi ra khỏi cửa khách sạn, Cố Phi Dương mới nói: “Xin lỗi, tất cả là tại tôi khiến anh và anh ta xảy ra xung đột, sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của anh sao?”
“Chắc chắn là có ảnh hưởng một chút, nhưng không quan trọng, trái lại giúp tôi có thể đưa ra một quyết định”, Hoắc Khải cười nói.
Trước đây, anh chỉ muốn lợi dụng lần hợp tác này giành lấy quyền khống chế lượng cổ phần nhất định tại tập đoàn Phong Âu, nhưng bây giờ, Hoắc Khải cảm thấy mình quá mềm lòng rồi.
Nếu đã muốn tự tay tạo ra một nhà quyền quý mới thì công ty sản xuất chip như tập đoàn Phong Âu cần phải hoàn toàn nắm trong lòng bàn tay mới đúng.
10% cổ phần thì không bao giờ đủ. Con số Hoắc Khải cần bây giờ là 100%!
Tô Tử Hàng nhất định không thể nghĩ tới, bản thân anh ta lại vì chuyện tình trường mà đắc tội với người khác, bây giờ đã lên kế hoạch đuổi cùng giết tận anh ta rồi.
Từ trước đến nây, Hoắc Khải đều không cho rằng bản thân anh là một người hiền lành, lương thiện gì, nhất là chuyện trên thương trường. Đến cả Cơ Hương Ngưng, lúc đầu cũng bị anh lợi dụng nhiều lần, huống hồ là nhân vật phụ vừa mới gặp.
Dựa vào thủ đoạn của Hoắc Khải, muốn chỉnh chết Tô Tử Hàng thì dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, bây giờ anh đã có mấy chục công ty trong liên minh, lại thêm mạng lưới quan hệ của Triệu Vĩnh An. Có thể nói, Hoắc Khải như bây giờ có sức ảnh hưởng trên thương trường không kém những công ty hàng đầu một chút nào.
Bởi vì tất cả công ty liên minh, đều xây dựng vòng quanh Hi Vọng Mới. Nếu Hi Vọng Mới gặp phiền phức thì họ tuyệt đối sẽ không khoanh tay làm ngơ.
Cho dù muốn kiếm lợi hay có lý do nào khác thì nói chung, kẻ thù của Hi Vọng Mới là kẻ thù của họ.
“Xem ra năng lực của anh rất mạnh. Tôi nghe nói công ty của các anh tên là Hi Vọng Mới, bây giờ phát triển rất tốt. Bây giờ giá trị công ty đã đạt năm tỷ rồi, đúng không?”, Cố Phi Dương nói.
Trong hai năm nay, cô ấy không cố ý nghe ngóng tình hình của Hoắc Khải, nhưng nếu đã là người làm ăn, khó tránh khỏi nghe được những tin tức như thế.
Công ty vũ đạo của Cố Phi Dương cũng đã có giá trị mấy trăm triệu, cho nên lần này gặp mặt, cô ấy biết sự chênh lệch giữa cô ấy và Hoắc Khải, nhưng cảm thấy, sự chênh lệch này vẫn còn có cơ hội bù đắp.
Hoắc Khải cũng không nói cho cô ấy biết, giá trị mới nhất của Hi Vọng Mới đã sớm vượt qua hai mươi tỷ, tăng gấp mấy lần trước đây.
Lời nói có vẻ khoe khoang này, anh cũng lười nói. Nếu một người đàn ông phải khoe khoang để chứng minh sức hấp dẫn của mình với một người phụ nữa thì chứng tỏ đó là một kẻ thất bại.
Sức hấp dẫn trong nhân cách không đủ, thì tất cả những điều gọi là chinh phục chỉ là việc nắm lấy lợi ích của nhau.
“Con gái cô bây giờ thế nào rồi? Kết quả học tập tốt chứ?”, Hoắc Khải chuyển chủ đề hỏi.
“Cũng không tệ, có thể không bằng Đường Đường nhà anh. Tính cách của con bé khá hướng nội, nếu có gì không hiểu thì cũng không dám hỏi người khác. Bình thường công việc của tôi rất bận, không có thời gian dạy con bé, tìm gia sư thì cũng không có hiệu quả lắm nên tôi đang lo lắng…”, Cố Phi Dương thở dài nói.
Đứa trẻ trong gia đình đơn thân sẽ gặp phải vấn đề lớn nhất là khi còn nhỏ thiếu hụt đi sự quan tâm, chăm sóc của bố mẹ.
Không phải là không muốn đối tốt với cô bé mà là nếu chăm sóc đứa trẻ thì không có thời gian đi làm kiếm tiền, không kiếm tiền thì có mà đói chết. Muốn cân bằng cả hai việc này thì là chuyện cực kỳ khó khăn.
Xe của Cố Phi Dương dừng trước cửa khách sạn, là một chiếc xe sedan Volkswagen CC đời mới.
Loại xe này được định vị là dòng xe Couple, nhưng mọi người đều biết rằng, những xe gọi là xe Couple thì vẫn đều là xe con. Chỉ có điều ngoại hình dễ nhìn một chút, đổi một chữ nghe ra có vẻ cao cấp chứ thực ra đều là mất tiền làm màu.
Hoắc Khải cũng không vì chiếc xe Couple hạng phổ thông có những nhược điểm không phù hợp với người ngồi mà phát biểu ý kiến gì, chỉ khen ngợi nói: “Rất phù hợp với phong độ của cô, nhìn rất nho nhã”.
“Anh Lý hình như biết cách nói chuyện với phụ nữ hơn đấy”, sau khi Cố Phi Dương lên xe thì cười híp mắt nói.
“Cô cũng thế, dám tức giận với người khác”, Hoắc Khải trả lời nói.
Cố Phi Dương cười ra tiếng, nói: “Trước đây, anh đã nói, làm người phải tự tin, cũng phải có cá tính của mình. Tôi luôn cố gắng phát triển điểm này, không biết như bây giờ đã được chưa?”
“Cũng khá được rồi, nếu lúc tức giận có thể cứng rắn thêm một chút thì càng tốt”, Hoắc Khải nói.
Cố Phi Dương cười một tiếng, nói: “Vậy thì quá khó rồi, dù sao tôi cũng là giáo viên dạy vũ đạo, trời sinh không thể khớp với từ cứng rắn”.
Hai người vừa nói chuyện vừa rời khỏi đây.
Cố Phi Dương rất nhiệt tình mời Hoắc Khải đến nhà ngồi. Cô ấy vừa mua một căn nhà, trả lần đầu một triệu, lại mua một chiếc xe nên chỉ còn dư mấy trăm ngàn nhưng cuộc sống cũng coi là khá tốt.
Chỉ cần cố gắng chống đỡ sang năm sau thì tất cả sẽ tốt đẹp trở lại.
Còn sự uy hiếp của Tô Tử Hàng, Cố Phi Dương cũng không coi là chuyện gì ghê gớm. Giống như cô ấy nói, khi đến đây, cô ấy còn thảm hơn bây giờ rất nhiều. Nếu công ty phải đóng cửa thì cũng đã thu hoạch được rất nhiều rồi.