Theo lời của Phan Tư Mễ thì cô ta và Từ Lực Phàm gặp nhau rất tình cờ và việc hai người trở thành người yêu lại càng tình cờ hơn.
Năm nay, Từ Lực Phàm đã ba mươi hai tuổi, chưa kết hôn, là một người đàn ông độc thân kim cương nổi tiếng ở tập đoàn Hoa Dương. Mà Phan Tư Mễ năm nay cũng đã ba mươi mốt tuổi rồi. Tuổi tác của hai người phù hợp, lại đã từng quen biết nhau ở nước ngoài nên việc trở thành bạn trai cũng rất bình thường.
Ban đầu là do Từ Lực Phàm tỏ tình, theo thông thường thì Phan Tư Mễ không đồng ý mới đúng.
Nếu cô ta muốn có bạn trai, xung quanh lại có nhiều người theo đuổi như thế thì đã sớm thoát ế rồi, làm gì phải chờ đến bây giờ.
Nhưng bây giờ cô ta lại đồng ý sự theo đuổi của Từ Lực Phàm, không có lý do gì khác, chỉ vì thời gian đã qua lâu như vậy trong lòng đã chịu đựng sự dày vò quá lớn.
Mỗi lần nhìn thấy Hoắc Khải và Ninh Thần, sự cố chấp trong lòng Phan Tư Mễ lại sâu hơn một chút.
Cô ta lại càng khát vọng có được Hoắc Khải, thậm chí rất nhiều khi cô ta nghĩ, có nên tìm cách khiến hai người ly hôn. Chỉ có như vậy thì chuyện giữa cô ta và Hoắc Khải mới có khả năng thành hiện thực.
Mà suy nghĩ đó khiến cô ta cảm thấy hoảng hốt.
Tất cả những ồn ào với Cơ Hương Ngưng khi còn học đại học chính là do bạn trai phản bội, một chân đạp hai thuyền khiến đời này kẻ khiến cô ta hận nhất chính là người thứ ba.
Nhưng bây giờ, vì quá yêu thích một người đàn ông mà bản thân lại có suy nghĩ muốn làm người thứ ba, thật không nên có suy nghĩ như vậy.
Không, việc làm này chính là một kiểu tạo nghiệp đấy!
Cho nên, Phan Tư Mễ hi vọng có thể ép buộc mình kết giao với một người bạn trai khác, làm thay đổi sự chú ý của bản thân cô ta. Điều trùng hợp là, Từ Lực Phàm lại xuất hiện vào lúc này.
Vừa nghe thấy tên của Từ Lực Phàm và nơi làm việc của anh ta, trong đầu Hoắc Khải liền nảy số.
Nếu anh nhớ không nhầm, thì cái tên này chính là một thành viên được cài vào tập đoàn Hoa Dương.
Giám đốc kỹ thuật?
Sau khi nhớ kỹ lại một lần, Hoắc Khải còn cố ý nhắn tin cho Ông Chí Viễn hỏi thăm thông tin cụ thể. Theo danh sách lần trước mà Ám Giới cung cấp thì Từ Lực Phàm chính là một gián điệp thương mại.
Tập đoàn Hoa Dương chuyên ngành công nghiệp gia công cơ khí, là một trong những tập đoàn hàng đầu trong nước, không hổ danh là doanh nghiệp dẫn đầu.
Người đảm nhiệm chức vụ giám đốc kỹ thuật ở một công ty như thế có thể nói là quyền cao chức trọng. Theo Hoắc Khải thấy thì tập đoàn Hoa Dương đã xong đời rồi.
Đến cả giám đốc kỹ thuật cũng bị chúng cài cắm lâu như vậy mà không biết, vậy thì nền móng của tập đoàn Hoa Dương đã rệu rã đến mức độ nào. Có thể tưởng tượng được, không lâu nữa, chắc chắn Từ Lực Phàm có thể trở thành người nắm quyền cao nhất của tập đoàn Hoa Dương!
Vậy thì anh ta xuất hiện trước mặt Phan Tư Mễ có thật sự là trùng hợp không?
Nếu Hoắc Khải không biết về danh sách đó và trong một năm vừa rồi xảy ra nhiều chuyện như vậy thì có lẽ anh cũng sẽ không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đây là một sự trùng hợp.
Nhưng bây giờ, anh không thể không nghi ngờ sự xuất hiện của Từ Lực Phàm vốn dĩ không phải là vì Phan Tư Mễ mà là vì anh.
Nói một cách chính xác, là vì Hi Vọng Mới.
Qua một năm phát triển, Hi Vọng Mới được định giá cao gấp đôi, đạt đến con số hơn năm tỷ.
Tất cả các ngành nghề đều phát triển vô cùng tốt, nhiều tổ chức đánh giá trong nước đều cho rằng, trong tương lai, Hi Vọng Mới nhất định có thể trở thành doanh nghiệp đứng đầu trên sàn chứng khoán của ngành công nghiệp giảm béo. Bây giờ, giá trị của Hi Vọng Mới là năm tỷ, theo thông lệ của IPO, khi niêm yết trên sàn chứng khoán thì giá trị gia tăng ít nhất là năm mươi lần, đạt quy mô khoảng năm mươi tỷ.
Hơn nữa, nếu tiếp tục phát triển thêm mấy năm thì không chừng, quy mô sẽ càng lớn mạnh, có thể đạt đến hàng trăm tỷ.
Rất nhiều người đều dự đoán, thời điểm nào thì Hi Vọng Mới sẽ lên sàn, thậm chí có không ít những công ty chuyên nghiệp hỗ trợ IPO đã chủ động liên hệ, hợp tác xúc tiến niêm yết lên sàn chứng khoán.
Bao gồm cả nội bộ công ty, những nhân vật cốt cán như Mục Thế Kiệt cũng đang bàn bạc về chuyện lên sàn chứng khoán.
Hi Vọng Mới đã có nền tảng để niêm yết chứng khoán, một khi niêm yết thành công trên sàn chứng khoán thì những người nắm quyền cổ phiếu trong tay như họ thì ai cũng sẽ trở thành tỷ phú.
Cho nên, bọn họ rất khẩn trương, thậm chí Mục Thế Kiệt còn từng tìm Hoắc Khải, hi vọng có thể nhanh chóng xúc tiến chuyện này.
Mà Hoắc Khải lại kiên quyết từ chối. Niêm yết chứng khoán trên sàn giao dịch đối với một công ty mà nói là một chuyện tốt, có thể khiến anh có thêm càng nhiều tiền để phát triển và mở rộng. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, lên sàn chứng khoán sẽ khiến cho quyền cổ phiếu của anh bị pha loãng.
Đại đa số vốn cổ phần lưu thông của công ty đều trên 90%, vốn cổ phần lưu thông bên ngoài càng nhiều thì tiền họ kiếm được càng nhiều. Nhưng như thế cũng đem đến một vấn đề trí mạng, đó là nếu có người cố ý ở thị trường thứ cấp dùng số tiền khổng lồ để thu mua số lượng lớn cổ phiếu Blue-chip thì anh sẽ nhanh chóng phát hiện ra, bản thân mình đã trở thành một cổ đông nhỏ. Mà nếu quyền cổ phiếu của người kia đủ nhiều thì có thể khiến anh mất đi quyền điều hành công ty.
Cho nên, những công ty có tiềm lực thực sự, có tầm nhìn chiến lược sẽ không để vốn cổ phần lưu thông bên ngoài quá nhiều. Một trong những công ty khá nổi tiếng đó là công ty chuyển phát nhanh Mỗ Phong.
Cho dù trải qua mấy lần đầu tư mạo hiểm, sau đó lại lên sàn, thì trong tay chủ tịch hội đồng quản trị vẫn nắm giữ 20-30% quyền cổ phần. Đối với công ty niêm yết chứng khoán mà nói thì điều này vô cùng đáng sợ.
Kỷ lục cao nhất thuộc về một công ty khác cũng rất nổi tiếng những năm 90, quyền cổ phần trong tay chủ tịch hội đồng quản trị lên đến trên 40%!
Trong trường hợp này, muốn dựa vào việc thu mua cổ phiếu lưu thông bên ngoài để nắm quyền điều hành công ty có khả năng gần như bằng không.
Cho nên Hoắc Khải không muốn lên sàn.
Nếu đã biết mình có một kẻ thù rất đáng sợ, vậy thì lên sàn giao dịch chính là tạo cho đối phương cơ hội. Một khi hai bên tiến vào giai đoạn phân tranh sống chết thì có khả năng lớn là sẽ bị tấn công ở thị trường thứ cấp.
Cuộc chiến ở thị trường thứ cấp tuyệt đối không kém gì tuyến đầu, thậm chí có lúc còn khốc liệt hơn. Nếu thua ở thị trường này thì công ty anh có phát triển tốt đến đâu thì cũng phí công.
Nơi hoàn toàn dựa vào tiền và chiến thuật để giành phần thắng thì những ưu thế trên thực tế, hoàn toàn không có giá trị gì cả.
Nhưng dù nói thế nào, tiềm lực của Hi Vọng Mới cực lớn và nó đã được thị trường công nhận rộng rãi.
Cho nên, thế lực đó chú ý đến Hi Vọng Mới cũng là chuyện bình thường.
Vậy Từ Lực Phàm xuất hiện trước mặt anh, có phải là chứng tỏ bản thân anh đã bị nhắm trúng rồi không?
Điều này khiến Hoắc Khải vô cùng cảnh giác, trong lòng cân nhắc đến việc sau khi quay về phải bảo phòng nhân sự kiểm tra lại thật kỹ những người mới gia nhập công ty, nhìn xem có thể tìm ra nguy cơ tiềm ẩn hay không.
Nhưng Hoắc Khải không hề tỏ ra bất kỳ biểu hiện nào khác thường, anh mỉm cười bắt tay với Từ Lực Phàm, nói: “Tôi đã từng nghe đến tập đoàn Hoa Dương, là tập đoàn dẫn đầu ngành gia công cơ khí. Anh Từ còn trẻ như thế mà đã đảm nhiệm chức giám đốc kỹ thuật thì thật khiến người khác ngưỡng mộ”.
Từ Lực Phàm khiêm tốn lắc đầu nói: “Anh Lý quá khen rồi, thật ra ngành gia công cơ khí của chúng tôi ở trong nước đã không còn nhiều tiềm lực để phát triển. Theo tình hình trước mắt, cho dù có theo đuổi như thế nào cũng không theo kịp công nghệ gia công của nước ngoài, ít nhất tình hình chung là như vậy. Cho nên ở trong nước có rất nhiều doanh nghiệp đều chuyển đổi sang làm các ngành hot, còn đối với các loại hình gia công thì ở trạng thái chững. Không giống như ngành giảm cân của anh Lý, cho dù thế giới biến đổi như thế nào thì con người cũng vẫn như thế. Dân số càng ngày càng nhiều. Bây giờ khoa học phát triển, người không muốn ra ngoài vận động chỉ muốn ở nhà ngày càng nhiều. Có thể tưởng tượng được, không gian phát triển trong tương lai của Hi Vọng Mới là vô cùng rộng lớn”.
Được một người tài giỏi như Từ Lực Phàm khen ngợi khiến Ninh Thần rất vui vẻ. Cô hoàn toàn không thể nghĩ được rằng, người này có thể trở thành mối đe doạ cực lớn đối với công ty.
Hoắc Khải lại cười, nói: “Nói như vậy cũng không sai, ngành giảm béo thật sự có tiềm năng phát triển rất lớn, đặc biệt, trước mắt chúng tôi đang tìm tòi mối liên hệ giữa ngành công nghiệp thực tế ảo với việc giảm cân xã hội, nếu có thể thành công thì tương lai rất đáng để mong chờ”.
“Tôi đã từng nghe công ty Hi Vọng Mới đang nghiên cứu về phương diện này nên vẫn luôn tò mò làm thế nào để kết hợp các ngành khác nhau, không biết anh Lý có tiện nói một chút về vấn đề này không?”, Từ Lực Phàm vờ như vô ý hỏi.
Hoắc Khải cũng không giấu giếm, nói: “Điều này không có gì không tiện, nói đơn giản thì dùng kỹ thuật thực tế ảo…”
Anh nói chuyện rất thẳng thắn và cũng rất tỉ mỉ, nhưng số liệu nghiên cứu cụ thể thì lại nói chung chung khiến người khác nghe cũng không rút ra được nhiều điều cho lắm.
Từ Lực Phàm nghiêm túc lắng nghe, giống như anh ta thật sự quan tâm đến ngành này, mỗi lúc lại bổ sung một vài vấn đề khác nhau.
Hoắc Khải cũng không ngại phiền, anh ta hỏi gì thì nói nấy.
Không khí cuộc trò chuyện vô cùng hoà hợp của hai người khiến Ninh Thần mỉm cười nói với Phan Tư Mễ: “Cậu xem mấy người đàn ông này, vừa nói đến công việc là không ngừng được, bỏ rơi chúng ta ở đây. Nói ra mới nhớ, cũng lâu rồi tớ không đi dạo phố, cả tớ và anh Phong bây giờ ngày nào cũng bận không có thời gian ngủ”.
“Sự buồn phiền của cậu thật khiến người khác phải ngưỡng mộ”, Phan Tư Mễ trả lời nói.
Ninh Thần nhìn cô ta, không hiểu rõ sự buồn phiền trong câu này là nói về cái gì.