Qua một đợt sắp xếp và giúp đỡ của Hoắc Khải thì tổ kế hoạch đã nhanh chóng làm ra được hạng mục một tỷ tệ thứ hai.
Người nhà họ Lý chạy đến bu như ong, hào phóng vét sạch túi giúp đỡ. Chỉ nhìn cảnh này thôi, chắc còn tưởng rằng quan hệ trong gia tộc nhà họ Lý rất hòa thuận.
Nhưng thực ra cách làm của mấy người này làm đám Lý Chính Thụy, Lý Tinh Thanh tức chết.
Đã nói là cùng nhau ngăn chặn chi chính, nhưng bây giờ ai nấy đều đi xun xoe Lý Thắng Bân, mong có được càng nhiều số định mức càng tốt. Lý Chính Thụy thấy vẻ dương dương đắc ý của Lý Thắng Bân bây giờ thì tức tối vô cùng mà không biết xả đâu.
Lúc Hoắc Khải chưa về nhà họ Lý, tuy rằng Lý Thắng Bân là phó chủ tịch, nhưng thấy Lý Chính Thụy thì ông ta cũng không dám thất lễ.
Bây giờ thì sao, mũi hếch lên trời, vênh vênh váo váo.
Đây đã là lần thứ hai rồi. Lần trước Lý Chính Thụy và Lý Tinh Thanh bỏ lỡ cơ hội, lần này Lý Chính Thụy vẫn muốn kiên trì.
Nhưng Lý Tinh Thanh không kiên trì nổi nữa, rất nhiều người trong chi của ông ta đều tham gia vào hạng mục này, người trong nhà cũng suốt ngày oán trách ông ta có tiền mà không thèm kiếm. Chỉ vì chống đối chi chính mà từ bỏ lợi ích đã dâng đến tận miệng có đáng không?
Cho dù ông ta có cùng với Lý Chính Thụy lật đổ được chi chính thì có sao, nhà họ Lý cũng chẳng phải ông làm chủ, phần lớn lợi ích vẫn phải dâng cho người khác.
Nếu đã như vậy, thì sao phải lẽo đẽo sau mông người ta.
Lý Tinh Thanh nghĩ đi nghĩ lại, cũng cảm thấy có lý.
Mình cùng Lý Chính Thụy đối phó với chi chính, bình thường thì không sao, cũng coi như là kiếm chút mặt mũi cho chi phụ. Nhưng bây giờ hầu hết người chi phụ đều bị ba hạng mục một tỷ tệ đó làm cho điên đảo, giờ mà còn giữ thể diện thì chỉ có là tự làm khổ mình thôi.
Cho nên Lý Tinh Thanh giấu Lý Chính Thụy, gia nhập hạng mục một tỷ tệ thứ hai dưới danh nghĩa con trai mình.
Lúc Lý Chính Thụy nghe chuyện thì tức gần chết.
Mấy người có chút địa vị bên cạnh gần như đều đã đâm đầu vào cái dự án đó rồi, bây giờ đến cả Lý Tinh Thanh cũng phản bội ông ta, biến thành thế một cây chẳng chống vững nhà.
Bà cụ và Hoắc Khải dùng hai hạng mục đã làm tan rã liên minh chi phụ thành công mà những người này lại không hề hay biết.
Cho dù có biết, thì họ cũng chẳng quan tâm.
Mục đích của việc đồng minh chẳng phải là để đạt được nhiều lợi ích hay sao, bây giờ có lợi đấy rồi thì còn đồng minh hay không cái gì.
Nhưng người chi phụ tham gia với số lượng lớn cũng làm người chi chính có chút không vừa lòng.
Tuy rằng trước mắt người có thể lên tiếng trong chi chính trừ bà cụ ra thì cũng chỉ còn Lý Thắng Bân, nhưng không có nghĩa là chi chính thật sự hết người. Những sản nghiệp kia vẫn có không ít người đang nắm giữ, chỉ có điều họ chỉ có chức vụ không thôi chứ chẳng có quyền lực gì.
Vốn không có quyền lực đã đủ làm người ta không vui vẻ gì rồi, giờ bà cụ lại mở cửa hạng mục thứ hai cho chi phụ, đồng nghĩa với việc đến tiền họ cũng chẳng có.
Nhất thời có rất nhiều người của chi chính cảm thấy không bằng lòng.
Bà cụ chẳng bận tâm chuyện này lắm, ai mà bất mãn điều gì có thể nói với bà ta, nhưng bà ta cũng chỉ mắt điếc tai ngơ mà thôi.
Mục đích thật sự của mình đã đạt được rồi, không cần thiết phải nói gì với mấy người có tầm mắt hạn hẹp này nữa.
Bây giờ trong mắt bà cụ, nhà họ Lý này chỉ có Hoắc Khải là có thể nói chuyện được với mình.
Nhớ lại lúc đó đứa cháu này vừa mới về, mình còn chẳng thèm ngó tới, chỉ coi nó là con cờ để kế thừa vốn chủ sở hữu, nhưng bây giờ nhìn lại, mình quả thực đã xem thường nó rồi.
Chỉ dựa vào năng lực cá nhân thôi là nó đã có thể đạt được thành tựu không kém bất kỳ chủ sở hữu vốn của chi chính nào, chẳng trách lúc đó nó không hứng thú gì với việc kế thừa vốn chủ sở hữu.
Lúc này Hoắc Khải đã về đến nhà, vẫn tuần tự mà tiến hành công việc của mình như cũ.
Chỉ có điều thời gian mà anh bận đã nhiều hơn trước, đến cả Ninh Thần cũng nhìn ra được thái độ làm việc của anh tích cực hơn xưa.
Điều này Ninh Thần có chút nghi ngờ. Đi một chuyến về sao anh lại thay đổi lớn như vậy? Là do anh chịu phải đả kích gì hay sao?
Hoắc Khải không giải thích điều gì. Áp lực trong lòng anh rất lớn, nhưng cũng không cần để vợ cùng gánh vác nó.
Việc mà anh muốn làm quả thực rất đáng sợ, theo tính cách của Ninh Thần thì nghe xong chắc chắn sẽ mất ngủ cả đêm.
Hoắc Khải không muốn chuyện của mình lại đem đến gánh nặng lớn như vậy cho gia đình.
Có điều cũng vì áp lực này mà Hoắc Khải đã chính thức tham dự vào việc sản xuất của công ty Hi Vọng Mới.
Trừ ba công ty chi nhánh như Giáp Tử, Ất Sửu, Bính Tuất ra, Hoắc Khải lại lấy riêng ra một phần tiền để thành lập hai công ty chi nhánh là Đinh Mão và Mậu Thần.
Hai công ty chi nhánh này không có nghiệp vụ gì cố định, tất cả các công việc hiện tại của Hi Vọng Mới đều không liên quan đến nó.
Tác dụng duy nhất của công ty chi nhánh chính là phụ trách đầu tư mạo hiểm.
Một lượng vốn lớn của Hi Vọng Mới được rót vào trong công ty chi nhánh này, đồng thời cũng mở cửa mua bán vốn chủ sở hữu, tiến hành nhiều hoạt động tài trợ hơn nữa.
Tiếp nối sự khởi đầu tốt đẹp của Hi Vọng Mới, hai công ty đầu tư mạo hiểm này đã tập hợp được gần hai tỷ tệ tiền vốn trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Tuy rằng so với những công ty đầu tư mạo hiểm quy mô lớn động một chút là tiền vốn hàng chục đến hàng trăm tỷ tệ mà nói thì đây chẳng đáng là bao, nhưng kết quả như thế này cũng có thể coi là không tệ rồi.
Công ty đầu tư mạo hiểm do đích thân Hoắc Khải quản lý, tất cả nhân viên đều do anh tự mình tuyển vào.
Việc đầu tiên của những người này khi vào công ty chính là điều tra các ngành nghề theo kế hoạch của anh.
Việc mà Hoắc Khải muốn làm rất đơn giản. Anh muốn tạo ra một hồ sơ số liệu lớn, tìm hết tất cả những công ty hợp để đầu tư trong trước mắt nhất ra, sau đó chọn từ đây ra những công ty có thể đối kháng với những thế lực đó để tiến hành đầu tư trọng điểm.
Có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy, dùng một công ty mới để đối kháng với những doanh nghiệp lão làng chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Nhưng Hoắc Khải lại thấy, thời đại này vừa hay lại là một thời đại rất dễ xuất hiện kỳ tích.
Có rất nhiều công ty chỉ cần kinh doanh hợp lý, cộng thêm chút vận may thì tài sản tăng lên gấp mười gấp trăm lần cũng là chuyện rất bình thường.
Giống như một công ty video ngắn trước đây, chỉ trong vòng vài năm đã có thể đạt tới ước tính giá trị khoảng hơn trăm tỷ đô la, vô cùng đáng sợ.
Trong lịch sử làm gì có công ty phần mềm video nào có thể so được với nó về tốc độ phát triển.
Hoắc Khải có lòng tin mình có thể dẫn dắt ra được một công ty như vậy.
Cho nên đầu tư mạo hiểm của anh không chỉ muốn vốn chủ sở hữu, mà còn muốn cả quyền quản lý.
Đây đều là những vũ khí sắc bén để sau này anh đối phó với thế lực to lớn kia, không có quyền khống chế thì đồng nghĩa với việc phí công vô ích.
Đây là một cuộc đấu tranh kéo dài, không phải chỉ cần hai đến ba ngày là có thể giải quyết xong, Hoắc Khải đã chuẩn bị sẵn tâm lý trường kỳ kháng chiến.
Đồng thời Hoắc Khải cũng đề ra vài hạng mục mang tính chiến lược đối với trụ sở chính Hi Vọng Mới.
Những ý kiến này có được sự ủng hộ của Ninh Thần và mấy người Mục Thế Kiệt, đương nhiên cũng không khó để thực hiện.
Có lẽ có người không hiểu được kế hoạch chiến lược đi trước kiểu này, nhưng họ cũng không phản đối, bởi ai cũng biết rằng công ty có thể phát triển như bây giờ đều có liên quan đến người đại diện pháp nhân này.
Mình không hiểu được chỉ có thể nói rằng do không theo kịp tầm nhìn của người ta thôi, không có nghĩa là họ sai.
Hơn nữa, cho đến tận bây giờ, Hi Vọng Mới vẫn chưa hề lên sàn chứng khoán. Việc bán đi vốn chủ sở hữu cũng chỉ là một góc của núi băng mà thôi, chẳng tạo thành ảnh hưởng gì tới chuyện kinh doanh và quản lý công ty cả.
Có thể nói rằng đây là công ty của riêng Hoắc Khải và Ninh Thần. Với tư cách là sếp lớn nắm quyền kiểm soát tuyệt đối, Hoắc Khải cũng chẳng cần giải thích với ai điều gì.
Trả lương cho mấy người, bảo mấy người làm gì thì cứ làm theo là được rồi.
Trừ bên Hi Vọng Mới này, tần suất liên lạc của Hoắc Khải với mấy người Miêu Nhất Khoa cũng tăng lên rất nhiều.
Năng lực cá nhân của Hoắc Khải đã được Miêu Nhất Khoa công nhận. Có sự giúp đỡ của ông ta thì việc hòa nhập vào giới này dễ dàng hơn nhiều.
Chỉ là do Hoắc Khải mới thể hiện năng lực của mình ở công ty của Miêu Nhất Khoa, những người khác trong giới còn chưa có tiếp xúc thật sự, đối với lời tán dương của Miêu Nhất Khoa, phần nhiều họ chỉ cảm thấy là do tình cảm mà bảo vệ mà thôi.
Một nhân vật trẻ măng không có danh tiếng gì sao có thể chơi đùa cả người nhà họ Hoắc trong lòng bàn tay được chứ.
Miêu Nhất Khoa chẳng thèm để ý đến cách nhìn của mấy người này, Hoắc Khải cũng chẳng cần phải chứng minh điều gì.
Cơ hội để chứng minh bản thân mình đầy ra đó, không cần thiết phải quá vội vàng, nếu không ngược lại sẽ làm mình có vẻ hám công danh lợi lộc.
Việc mà bây giờ anh muốn là chính là cố gắng hết sức để hiểu những chuyện liên quan đến mạng lưới quan hệ, nắm rõ kỹ về những người trong giới này, sau đó nghĩ cách để biến họ thực sự thành một khối.
Liên minh này đáng gờm hơn những tài nguyên khác của Hoắc Khải nhiều, nếu thật sự có thể liên kết thành một khối thì cho dù có là tên khổng lồ như Đường Thị Quốc Tế cũng phải dè chừng vài ba phần.
Nhưng muốn làm được điều này cũng khá là khó khăn, chưa nói đến việc liên hợp các ngành nghề đầy rẫy những vấn đề, chỉ riêng tính cách bướng bỉnh không chịu phục tùng của các thương nhân lớn này cũng đã khó mà thuyết phục được họ.
Trong lúc Hoắc Khải đang bận rộn tiến hành sắp xếp các tài nguyên trong tay, thì tên giả mạo ở nhà họ Hoắc kia cuối cùng cũng đã lộ ra răng nanh của mình.