Một khi lật mọi chuyện lên thì phụ nữ bình thường chưa chắc đã chấp nhận được kích thích này.
Có người chồng từng là sát nhân là chuyện khó chấp nhận đối với bất kỳ người phụ nữ nào. Bọn họ sẽ lo rằng những kẻ địch cũ sẽ đến báo thù, và càng lo lắng hơn liệu ngày nào đó chồng mình tức lên thì sẽ giết luôn cả mình không.
Cho nên, trừ khi tên sát thủ này thật sự bỏ mặc tất cả, còn không hắn sẽ chẳng đi đâu được hết.
Mà có thể gây ra phiền phức cho Đường Thế Minh chứng tỏ là tên sát thủ này vẫn chưa lụi nghề, hắn vẫn chưa từ bỏ mọi thứ hoàn toàn.
Điều này khiến Hoắc Khải sinh lòng cảnh giác. Một tên sát thủ vẫn nhớ chuyện cũ, cho dù đã ẩn cư hay tàn phế thì vẫn đáng sợ như vậy.
Ngày hôm sau, tên sát thủ lại tiếp tục bán hàng như những gì Hoắc Khải dự đoán.
Chỉ là sau khi dọn hàng xong, hắn lại vẫy tay về phía này.
Đường Thế Minh nhìn thấy trong kính viễn vọng, không kìm được mà cảm thấy bất ngờ.
Nếu như chỉ so võ công thì Đường Thế Minh chưa chắc đã thua bất kỳ sát thủ đẳng cấp nào, nhưng trong việc phản trinh sát, quan sát xung quanh, thậm chí thiết lập cạm bẫy thì anh ta lại kém xa.
Bởi vì anh ta học võ không phải để giết người mà là để nâng cao cảnh giới.
Hai bên có lí giải khác nhau về võ công, nên kết quả cũng không thể giống nhau.
“Hắn phát hiện ra chúng ta rồi”, Đường Thế Minh nói.
Hoắc Khải cầm kính viễn vọng nhìn rồi lắc đầu nói: “Chưa chắc là thật sự phát hiện đâu. Có lẽ chỉ là do thám mà thôi, dù sao hắn cũng biết chúng ta ở gần đây”.
“Vậy ta có qua đó không?”, Đường Thế Minh hỏi.
“Đương nhiên là không”, Hoắc Khải lại lắc đầu.
“Nhỡ hắn ta làm lộ kế hoạch của chúng ta thì sao?”
“Không sao cả, người đầu tiên xuất hiện là bia đỡ đạn thôi, người thứ hai đến thì cũng chưa chắc. Chỉ cần có người đến tiếp, thì chúng ta có thể tra ra manh mối hữu dụng, cho dù kế hoạch bị lộ cũng chẳng sao”, Hoắc Khải trả lời: “Hơn nữa, tôi không cho rằng hắn sẽ nói hết mọi chuyện ra mà có khi còn đến xin nhờ chúng ta giúp đỡ cơ”.
“Nhờ chúng ta giúp đỡ?”, Đường Thế Minh không hiểu, hỏi: “Hắn hận chúng ta ghê gớm, sao có thể nhờ chúng ta giúp được?”
“Hận một người không có nghĩa là không thể nhờ đối phương giúp đỡ. Hiện giờ ai cũng cho rằng tôi đã có được tin tức của hung thủ từ chỗ hắn, anh nghĩ hung thủ thật sự sẽ làm gì hắn đây?”, Hoắc Khải hỏi.
Đường Thế Minh nghĩ một lúc, sau đó mới đột ngột tỉnh ngột, đáp: “Hung thủ thật sự nhất định sẽ giết người diệt khẩu, chết không đối chứng! Hắn không tìm được ai khác giúp đỡ, chỉ có thể tìm cậu, bởi vì giờ chúng ta có cùng chung kẻ địch”.
“Không sai”, Hoắc Khải mỉm cười ngồi trên ghế, bình thản nói: “Cho nên chúng ta chỉ cần yên lặng chờ đợi là được, không cần vội. Tìm được hắn trước là chúng ta đã có tiên cơ rồi”.
Nhìn Hoắc Khải đang ngồi trên ghế, Đường Thế Minh im lặng. Một lúc sau, anh ta mới nói: “Tôi đã hiểu đại khái vì sao giáo sư lại muốn tôi đi theo cậu rồi. Trên người cậu thật sự có những thứ liên quan đến võ học mà tôi có thể học tập”.
Trước khi chết, giáo sư Triệu Vĩnh An đã cho Đường Thế Minh hai lựa chọn, một là rời đi và nhận được bồi thường nhất định, hai là ở lại tiếp tục bảo vệ người thừa kế của ông ấy.
Đường Thế Minh chọn vế sau, vì Triệu Vĩnh An nói, đi theo Hoắc Khải thì chắc chắn võ học của anh ta sẽ tiến thêm được một bước.
Từ lúc Triệu Vĩnh An qua đời cho đến giờ đã rất lâu rồi, nhưng Đường Thế Minh lại chẳng thấy Hoắc Khải giúp đỡ mình được cái gì.
Có lúc anh ta còn nghi ngờ, có phải giáo sư đang cố ý vẽ cho anh ta một cái bánh để lừa anh ta không?
Nhưng bây giờ thì anh ta không nghĩ vậy nữa rồi.
Bởi vì năng lực bày bố cục diện của Hoắc Khải đã khiến anh ta cảm thấy kinh sợ.
Trước khi gặp được sát thủ, Đường Thế Minh chỉ nghĩ rằng chuyện này nguy hiểm hoặc làm sao để ép hỏi ra chân tướng.
Sau khi gặp và ở lại đây mấy ngày, anh ta thấy Hoắc Khải quay tất cả mọi người như chong chóng.
Rõ ràng chỉ là mấy câu nói mà lại khiến thiên hạ đại loạn.
Bất luận là sát thủ, hung thủ sau màn hay nhà họ Lý thì đều đang chạy khắp nơi và sợ hãi vì lời của anh.
Mà căn bản của mọi thứ lại chỉ là một lời nói dối.
Cái tên sát thủ đó thật sự không ngờ rằng trên đời này lại có người đào sẵn cho hắn một cái bẫy ngay cả trước khi gặp hắn. Chỉ cần gặp mặt, không cần nói chuyện, là hắn coi như đã rơi vào bẫy.
Xuống thì dễ nhưng lên thì khó.
Nhìn thì tưởng như võ học chẳng có mấy liên quan đến việc này, nhưng trong võ học lại cũng rất coi trọng vấn đề tiên phát chế nhân.
Chỉ cần nhanh hơn đối thủ một bước là có thể chiếm được tiên cơ, mới tạo được thanh thế!
Nhưng phải chiếm cứ tiên cơ thế nào trong lúc im lặng thì mới khó.
Đường Thế Minh cứ cho rằng chỉ cần nắm đấm đủ nhanh, phản ứng đủ nhạy cảm là có thể chiếm được tiên cơ. Nhưng bây giờ anh ta nhận ra nắm đấm nhanh hay không không quan trọng, quan trọng là có thể khống chế được tâm của đối thủ hay không.
Chỉ cần biết đối phương định đấm về phía nào thì có thể phản ứng lại trước, trở nên bất bại, đó mới là tiên cơ!
Mà anh ta lại cảm nhận được loại cảm giác này từ Hoắc Khải.
Nói ra thì cũng kỳ lạ, một người chẳng biết đánh đấm gì, nhưng lại có nhiều điểm tương đồng với võ học đến vậy.
Đường Thế Minh giờ đã tâm phục khẩu phục với sự sắp xếp của giáo sư, và không còn nghi ngờ một điều gì nữa.
Cách làm người và võ học thật sự rất giống nhau.
Nghe Đường Thế Minh nhắc đến Triệu Vĩnh An, lòng Hoắc Khải chùng xuống.
Cái chết của người đó luôn để lại những nuối tiếc khó nói thành lời trong lòng anh. Không ở bên ông cụ vào chặng đường cuối cùng chính là nỗi hổ thẹn của anh.
Trước khi chết, Triệu Vĩnh An từng bảo anh giúp điêu khắc một cái hòm, một cái hòm vô cùng bình thường.
Mãi cho đến lúc chết, ông ấy vẫn không nói cho Hoắc Khải biết vì sao lại làm cái hòm ấy, để đựng cái gì đó sao?
Không giống lắm. Một vị giáo sư già gần về cõi chết sẽ chẳng muốn một món đồ đơn giản như vậy. Chắc chắn phải có ý nghĩa thâm sâu hơn thế.
Nhưng Hoắc Khải nghĩ đến vài khả năng thì lại đều không chắc chắn cho lắm, mà Triệu Vĩnh An lại chẳng thể hồi sinh mà nói đáp án cho anh.
Tất cả đều chờ anh tự đi lĩnh ngộ.
“Thật ra cậu đừng cảm thấy tự trách nữa, giáo sư vốn dĩ là người có lòng tự tôn rất cao. Ông ấy chắc chắn cũng không hy vọng có người khác nhìn thấy vẻ đau đớn của bản thân trước khi chết đâu. Ông ấy thà ra đi một mình cũng mong người sau khi nhớ đến ông ấy thì nhớ về những điều tốt đẹp”, Đường Thế Minh nói.
Rất nhiều người đều biết sự hổ thẹn trong lòng Hoắc Khải, có người trách anh không làm tròn bổn phận, cũng có người hiểu anh.
Mà Đường Thế Minh chắc chắn là một trong những người hiểu anh.
Hoắc Khải nhìn anh ta, cười khổ: “Nói thì nói vậy, nhưng với tôi thì lại rất khó trừ bỏ nỗi khúc mắc này. Ông ấy coi tôi là người thừa kế, giao toàn bộ cho tôi, nhưng tôi lại chẳng để lại cho ông ấy được cái gì”.
“Sống không để lại, chết không mang theo. Giáo sư không cần gì cả đâu”, Đường Thế Minh nói.
Hoắc Khải thở dài, không nói tiếp nữa.
Suy nghĩ của mỗi người về việc này là khác nhau. Anh và Đường Thế Minh khác hẳn về tính cách, cho nên không thể chung suy nghĩ.
Lúc này, Đường Thế Minh đột ngột nói: “Có người đến”.
Hoắc Khải lập tức đứng dậy, đi đến trước cửa sổ. Từ trong kính viễn vọng, anh đúng là nhìn thấy một chiếc xe dừng trước cửa hàng hoa quả. Ngay sau đó thì tên sát thủ đó cũng lên xe.
Hoắc Khải lập tức nói: “Đi theo bọn họ!”
Đường Thế Minh đáp ứng rồi chạy đi nhanh.
Hoắc Khải không ra ngoài. Anh luôn quan sát tuyến đường di chuyển của chiếc xe kia, sau đó nói cho Đường Thế Minh để tránh việc anh ta bị mất dấu.
Một lát sau, mãi cho đến khi xe mất tích khỏi tầm nhìn, Hoắc Khải mới bỏ kính xuống.
Mọi chuyện còn lại giao cả cho Đường Thế Minh, anh chẳng còn mấy tác dụng trong chuyện này.
Có giỏi hơn nữa thì cũng chẳng thể có phép thần thông gì mà theo đuôi bọn họ. Hoắc Khải dĩ nhiên chẳng thể có thân thủ tốt như Đường Thế Minh được.
Lần này Đường Thế Minh ra ngoài mấy tiếng không thấy về, giữa lúc đó chỉ nhắn một cái tin nói đối phương rất cảnh giác, phải thật cẩn trọng, có lẽ sẽ tốn chút thời gian.
Khoảng bốn tiếng sau, Hoắc Khải đột nhiên nghe thấy tiếng leng keng nho nhỏ ngoài cửa. Lúc Hoắc Khải quay đầu lại, chỉ thấy cửa phòng được mở ra và đóng lại trong nháy mắt.
Mà trước cửa là một người đàn ông hai tay đầy sẹo, thiếu một con mắt.
Nhìn hắn, da gà của Hoắc Khải dựng đứng hết cả lên. Là tên sát thủ đó!
Mặc dù anh có thể xác định được đối phương không dám làm gì, nhưng khi ở cùng phòng với một sát thủ cũ thì anh vẫn cảm thấy không rét mà run